Thứ Hai, 10 tháng 6, 2024

Con trai tôi có một người cha ảnh đế tám tỷ - chương 60

Chương 60: Suy nghĩ cho chính mình

Ngày hôm sau, khi Tưởng Thầm tỉnh lại bên người đã trống không, cậu với lấy điện thoại muốn xem giờ mới nhớ ra hôm qua mình đã tắt nguồn.

Vừa bật điện thoại, một loạt thông báo đã nhảy lên, đều tới từ một người, chỉ cần nhìn cái tên kia, sắc mặt cậu đã tối xuống.

Xóa hết tin nhắn, không cần đọc, mở app ngân hàng lên, chuyển vào tài khoản của mẹ 1 triệu.

Tiền chuyển rất nhanh, Tưởng Thầm mới đi rửa mặt đã nghe tiếng chuông điện thoại, cậu hoàn toàn có thể đoán được người gọi tới là ai. Ung dung thong thả rửa mặt, lau khô, cậu mới trở lại phòng ngủ, đi tới trước giường, cúi mắt nhìn, chờ tiếng chuông vang thêm một hồi mới nhận cuộc gọi.

Đại khái hôm qua cậu tắt máy, bên kia mới hiểu được lần này cậu đã tỏ thái độ, sẽ không giống như trước đây tùy ý dung túng bọn họ dùng phương thức như vậy cướp tiền của cậu nữa.

Giọng người đàn bà lộ vẻ cầu xin, còn đang ôm ấp ảo tưởng, hy vọng Tưởng Thầm chuyển không phải 1 triệu mà là 2.

Tưởng Thầm nói cho bà cậu đang tiết kiệm tiền mua nhà, nhiều năm qua vẫn luôn ở trọ, cuộc sống không ổn định, đến một cái nhà của riêng mình cũng không có, người khác không nghĩ cho cậu thì cậu giờ phải tự nghĩ cho mình thôi.

Bà ta liền nói căn hộ đang cho thuê có thể cho Tưởng Thầm ở, là - cho - Tưởng - Thầm - ở chứ không phải là cho cậu.

Tưởng Thầm sao có thể quên, căn nhà đó lúc trước cũng là cậu chi hơn một nửa, mẹ của cậu, mẹ-đẻ-của-cậu đúng thật biết tính toán mà.

“Không cần, tôi không thích đoạn đường đó.” Tưởng Thầm lập tức từ chối.

“Thầm Thầm, có phải gần đây con xảy ra chuyện gì không? Có chuyện gì có thể nói với mẹ, để mẹ xem có giúp được con không?” Bà ta bắt đầu giả bộ thân tình.

Nếu như là trước kia, Tưởng Thầm chưa được gặp Phong Dương, chưa được gặp Cậu mợ, khả năng cậu sẽ thỏa hiệp, nhưng giờ thì khác, cậu không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho đứa bé trong bụng. Nhà Phong Dương rất giàu, đúng thế, nhưng Phong Dương là Phong Dương, Tưởng Thầm là Tưởng Thầm. Tài sản cậu cho con vẫn có ý nghĩa khác với Phong Dương cho. Cậu tuyệt đối sẽ không giống như bố mẹ mình, chỉ biết cướp đoạt từ con cái, bất kể nó có sống tốt hay không.

“Có chuyện thì mẹ cũng không giúp được, được rồi, tôi còn chưa ăn sáng, cúp đây.” Tưởng Thầm nhanh chóng ngắt máy.

Cúp mắt nhìn màn hình tối đen, dù lời nói ngoài miệng có lạnh lùng tới đâu, trong lòng vẫn không lạnh nổi, dù sao bao năm qua cậu vẫn gọi người kia là mẹ.

Nhưng có một chuyện cậu rất rõ ràng, cứ tiếp tục dung túng như vậy, bọn họ sẽ không bao giờ biết mình sai, ngược lại sẽ ngày càng đòi hỏi nhiều thêm. Tưởng Thầm từ cấp ba đã rất hiếm dùng đến tiền của gia đình, học đại học cũng sống nhờ học bổng. Thậm chí đã có lúc cậu còn ghen tị với mấy người Neet, ít nhất nhìn từ một góc độ nào đó, họ vẫn có người nhà yêu thương.

(NEET hoặc neet (viết tắt của "not in education, employment, or training", dịch nghĩa: không học vấn, không việc làm, không đào tạo) là thuật ngữ chỉ một người vừa thất nghiệp vừa không đi học hoặc được dạy nghề. Đại khái là sống ăn bám gia đình.)

Khoác thêm áo ngoài, Tưởng Thầm xuống lầu, trong phòng khách chỉ có Cậu, mợ không biết đã đi đâu, chưa đợi Tưởng Thầm mở miệng Cậu đã cười nói, “Giờ mới tỉnh sao? Đói bụng không? Cơm nước còn nóng, Cậu đi lấy cho con.” Nói xong đã đứng dậy muốn vào bếp.

Tưởng Thầm lập tức lên tiếng ngăn lại, “Cậu cứ để con tự làm, không cần phiền vậy đâu.”

“Không phiền, không phiền.” Cậu cười hì hì, Tưởng Thầm có gương mặt hiền lành xinh đẹp mà người lớn tuổi rất thích, nhìn thấy là chỉ muốn yêu thương che chở.

Tưởng Thầm ngồi xuống bàn ăn, Cậu tinh mắt thấy trên cổ Tưởng Thầm có vết đỏ. Hồi sáng trước khi đi làm Phong Dương cũng có dặn qua, tuy không nói thẳng nhưng ông bà sống đến tần này tuổi rồi, có cái gì mà không hiểu, mợ còn oán trách Phong Dương một câu ‘Không biết khống chế gì cả, làm thằng bé mệt đến không dậy nổi rồi’.

Phong Dương chỉ có thể cười cho qua, anh đã khống chế lắm rồi, nếu không phải bận tâm đến tình trạng thân thể Tưởng Thầm và con, làm gì có chuyện anh chỉ làm một lần, có làm một ngày cũng không đủ.

Chờ Tưởng Thầm cơm nước xong, Cậu còn hỏi Tưởng Thầm xem thân thể có chỗ nào không thoải mái không, Tưởng Thầm lắc đầu nói mình rất khỏe, không có việc gì.

“Buổi tối không có chuyện gì thì đi ngủ sớm một chút, đừng làm mình mệt mỏi.” Cậu đột nhiên nói thêm một câu.

Tưởng Thầm mất một lúc mới hiểu câu nói này có ý gì, mặt thoắt cái đỏ bừng.

Mấy ngày sau, mẹ Tưởng Thầm gần như ngày nào cũng gọi điện, còn chưa chịu hết hy vọng, muốn cậu thanh toán toàn bộ tiền nợ cho em trai cùng mẹ khác cha, Vương Dụ. Tưởng Thầm trước đây chưa từng biết mình có thể cứng rắn như thế, có thể là bởi trước kia cậu đối với bọn họ vẫn luôn hữu cầu tất ứng, hiện tại bản thân đã có nhiều việc cần cân nhắc hơn nên góc nhìn cũng đã thay đổi.

Tưởng Thầm sau đó thẳng tay cho luôn số điện thoại của mẹ vào danh sách chặn nhưng cậu chặn số này, bà ta lại dùng số khác gọi tới. Nếu như trước kia bà ta có thể đem tinh thần kiên trì này đi giáo dục con trai bảo bối Vương Dụ thì khả năng giờ nó đã không đi thiếu nợ mấy triệu.

Tưởng Thầm nhận điện thoại, nghe thấy giọng bà ta, không trả lời, để điện thoại sang một bên, mặc kệ cho đối phương miệng lưỡi lưu loát nói, nói, nói, nói chán không ai trả lời mới chịu cúp điện thoại, không gọi lại cho Tưởng Thầm nữa.

Chuyện này vừa mới coi như xong, bên kia công ty đã bắt đầu hành động.

Tin tức ngầm mà quản lý nói, hóa ra thực sự là phải có lửa mới có khói, có nguyên do hết.

Cấp trên nói một câu, cấp dưới lập tức thực thi thủ đoạn, ngừng lại toàn bộ lịch trình của Tưởng Thầm, tuy rằng lịch trình mấy tháng tới của Tưởng Thầm chả có bao nhiêu nhưng bỗng nhiên cho ngừng hết, thái độ công kích không cần nói cũng biết.

Ngay trong ngày, quản lý gọi lại cho Tưởng Thầm.

“Chỗ Phong Dương để em nói cho, mấy ngày tới anh cứ giữ khoảng cách với em đi, miễn cho công ty lại quay qua đối phó với anh.” Tưởng Thầm suy nghĩ cho anh Thiên, còn về phần mình, nói thật, nếu là trước đây có lẽ cậu sẽ khó chịu, còn giờ thì không, trái lại còn vui mừng không kịp. Phong Dương vốn chỉ ước gì Tưởng Thầm sớm rời công ty cũ, giờ xảy ra việc này, có thể nói là vừa đúng thời cơ.

Vốn xế chiều hôm đó có công việc nhưng vì công ty mà không cần đi nữa, Tưởng Thầm rảnh rỗi ở nhà với mợ. Tưởng Thầm nhìn mợ đan áo thì muốn học nhưng mợ không cho, bảo cậu ra ngoài đi dạo một lát, ngoài nhà có một sân vườn nhỏ, trời vào thu, hoa đã không còn nhiều, Tưởng Thầm cầm quyển sách, ôm một cái chăn, ngồi xuống ghế gỗ trong vườn hoa, đọc sách dưới ánh mặt trời ấm áp.

Đã lâu cậu không có thời gian nhàn nhã như vậy, đều nhờ có bé con trong bụng, nếu không có con, lại còn bị công ty đóng băng, Tưởng Thầm biết mình nhất định sẽ không thể nhàn hạ đọc sách, sớm đã gấp đến độ sứt đầu mẻ trán nghĩ cách giải quyết rồi.

Bé con dường như biết Tưởng Thầm đã nghĩ tới nó, ục ịch trở mình, còn đạp lên bụng một cái, vừa vặn bàn tay Tưởng Thầm đang ở đó, đạp trúng tay cậu luôn.

Nghịch ngợm như vậy, không biết là giống ai. Từ khi Tưởng Thầm có ý thức đã rất hiếm khi làm phiền đến người nhà, cho nên bé con giống Phong Dương?

Phong Dương bận công việc xong, đang định về nhà thì một người bạn tốt lâu năm gọi tới, người đó hôm nay tới Dịch thành cái liền gọi ngay cho Phong Dương, muốn hẹn anh đi ăn. Phong Dương nhớ tới sáng nay lúc anh đi Tưởng Thầm vẫn còn chưa tỉnh, cả ngày làm việc vẫn đều nhớ cậu. Dù sao cũng là lần đầu tiên hai người quan hệ khi Tưởng Thầm đang trong trạng thái tỉnh táo, sáng ra mình chưa nói câu nào đã biến mất, nhìn thế nào cũng thấy giống loại ăn xong phủi mông bỏ chạy. Cho nên Phong Dương bảo bạn hay là tới nhà mình ăn cơm, vừa vặn mợ đang ở đây, báo mợ nấu thêm một suất là được.

“Vậy có phiền tới gia đình cậu không?” Bạn tốt Kiều Tư Mạc hỏi.

“Không phiền, càng đông càng vui mà.” Trưởng bối nhà họ Phong đều là người hiếu khách.

“Vậy được.” Bạn tốt đồng ý.

Phong Dương hôm nay tự mình lái xe, hỏi địa chỉ khách sạn Kiều Tư Mạc đang ở xong liền phi thẳng tới đó.

Xe dừng trước cửa khách sạn, Kiều Tư Mạc đang đứng đợi sẵn, một thân âu phục màu xám làm tôn lên dáng người cao ráo, chỉ đứng ở ven đường cũng làm nhiều người phải chú ý tới.

Hạ cửa kính, Phong Dương vẫy tay ra hiệu Kiều Tư Mạc lên xe.

Kiều Tư Mạc ngồi vào ghế phụ lái, cài dây an toàn, ô tô còn chưa lăn bánh, hắn quay sang, thấy Phong Dương đang gọi điện thoại.

“… Anh có một người bạn tới chơi, vừa đón cậu ấy rồi, khoảng nửa tiếng nữa về đến nhà, em báo mợ nấu thêm cơm nhé.”

Kiều Tư Mạc không nghe được giọng của người bên kia nhưng hắn quen Phong Dương đã nhiều năm, lần đầu tiên thấy Phong Dương nói chuyện dịu dàng như vậy, trực giác mách bảo người kia khả năng có thân phận đặc biệt.

Chờ Phong Dương cúp điện thoại, Kiều Tư Mạc liền hỏi đùa, “Gọi cho em dâu à?”

“Ừ.” Phong Dương trực tiếp thừa nhận.

Kiều Tư Mạc kinh ngạc, “Thật? Từ lúc nào? Giấu kĩ thế?!?”

“Cũng mới vài tháng.”

“Không phải là người trong vòng giải trí chứ?” Đối với người trong vòng giải trí, Kiều Tư Mạc vẫn luôn có chút thành kiến, cảm giác người trong giới đó rất hỗn loạn.

“Người trong giới.” Phong Dương thả điện thoại vào hộc cửa, cho xe nhập vào làn xe chạy.

Kiều Tư Mạc nhìn chằm chằm Phong Dương, rất tò mò người kia là ai nhưng nghĩ tới chỉ một lát nữa có thể gặp người thật rồi nên tạm thời không hỏi thêm.

Tưởng Thầm báo với mợ là Phong Dương dẫn bạn về nhà ăn cơm, mợ còn hỏi đùa có phải Hồng Bân không, nếu là Hồng Bân thì cho thằng nhóc đó 2 cái bánh bao là được.

Tưởng Thầm cười lắc đầu, nói Phong Dương không nói là bạn nào nên chắc không phải là Hồng Bân.

Hồng Bân ở phòng khám bận rộn đột nhiên hắt hơi hai cái, còn tưởng dấu hiệu bị cảm, lát phải đi uống thuốc.

Cậu mợ không cho Tưởng Thầm vào bếp, nói khói dầu không tốt cho thai nhi, Tưởng Thầm nói không lại hai ông bà, đành phải quay ra phòng khách ngồi sofa ăn hoa quả, xem TV.

Không lâu sau thì chuông cửa vang lên, Tưởng Thầm đi ra mở cửa, đầu tiên là thấy Phong Dương, sau đó là người đàn ông anh tuấn đứng cạnh anh, người kia thì đang dùng ánh mắt dò xét nhìn cậu.

“Tưởng Thầm, đây là Kiều Tư Mạc.” Phong Dương bước tới đứng cạnh Tưởng Thầm, cánh tay thuận thế ôm lấy eo cậu.

“Tư Mạc, đây là người yêu tôi, Tưởng Thầm.”

Phong Dương vừa nói xong, sắc mặt hai người còn lại đều biến đổi, Kiều Tư Mạc thì kinh ngạc, Tưởng Thầm thì tim đập bình bịch, đây là lần đầu tiên Phong Dương giới thiệu bạn bè của anh cho cậu.

Đồng tính nam hiện tại đã không phải chuyện gì kì lạ, Kiều Tư Mạc chỉ thoáng kinh ngạc liền bình tĩnh lại, nở nụ cười thoải mái, đưa tay ra, “Chào cậu.”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét