Chương 61: Trời rét
Nếu là
người yêu của Phong Dương, bất kể là giới tính gì, Kiều Tư Mạc tin tưởng mắt
nhìn người của bạn mình, người có thể ở cạnh Phong Dương chắc chắn có rất nhiều
ưu điểm.
Chỉ
riêng ngoại hình xinh đẹp hơn người kia đã đủ để khiến người khác sinh ra hảo cảm
rồi.
Ánh mắt
Kiều Tư Mạc rất nhu hòa, bắt tay chào hỏi với Tưởng Thầm.
“Vào
trong ngồi.” Phong Dương mời Kiều Tư Mạc vào nhà.
Trong lúc đó, cánh tay anh vẫn luôn đỡ lấy thắt lưng Tưởng Thầm. Tầm mắt Kiều Tư Mạc hướng về eo cậu, nhìn thấy chỗ bụng hơi nhô lên, chỉ nghĩ khả năng cậu có vấn đề về sức khỏe, hoàn toàn không nghĩ gì khác.
Phong
Dương dẫn Kiều Tư Mạc vào phòng khách, đỡ Tưởng Thầm ngồi xuống, tiện tay kéo
chăn đắp lên chân cho cậu.
“Tôi
vào bếp xem đã.” Phong Dương rót cho Kiều Tư Mạc cốc nước ấm, nói một câu rồi
quay lưng vào bếp.
Tưởng
Thầm cầm lại cốc của mình, cảm giác có ánh mắt đang nhìn thẳng vào mình nên chếch
con ngươi nhìn sang.
Vừa nãy
tim đập quá nhanh, giờ đã bình tĩnh lại, ánh mắt đánh giá kia có thiện ý, không
có quá nhiều tính xâm lược nên Tưởng Thầm kệ cho đối phương nhìn.
“Trước
đây bên cạnh Phong Dương nam nữ gì cũng đều không có, khi đó mọi người còn lén
lút nói với nhau có khi nào cậu ấy sẽ độc thân cả đời không, con người cậu ấy
quá ưu tú, thật khó tưởng tượng cậu ấy sẽ thích người như thế nào.”
Tính
cách Kiều Tư Mạc tựa hồ cũng tương tự Hồng Bân, đại khái là ngưu tầm ngưu, mã tầm
mã, Phong Dương ưu tú nên người làm bạn được với anh cũng ưu tú hơn người thường
một chút.
Tưởng
Thầm nhìn thẳng vào mắt Kiều Tư Mạc, thể hiện mình đang lắng nghe.
“Gặp được
cậu, đột nhiên cảm thấy hóa ra không phải thân thể hay tâm lý Phong Dương có vấn
đề gì, ngược lại, cậu ấy là người bình thường nhất mới đúng, còn yên bề gia thất
sớm hơn bọn tôi.” Phong Dương sống chung với Tưởng Thầm, hơn nữa còn công khai
quan hệ của hai người cho cậu mợ biết, nhiêu đó đã đủ chứng minh anh thật sự
thích Tưởng Thầm. Làm bạn tốt đã nhiều năm, có thể thấy bạn mình rốt cuộc thoát
khỏi cô đơn, có người yêu, trong lòng chỉ thấy vui lây.
“Cảm ơn
anh.” Lời nói kia ý tại ngôn ngoại đều đang thầm khen Tưởng Thầm, kiểu khen này
nói ra từ miệng Kiều Tư Mạc lại không có cảm giác giả tạo, cho nên Tưởng Thầm
thật sự cảm ơn.
“Nếu
Phong Dương nói sớm một chút thì tôi đã không đi tay không tới đây, cậu ấy giỏi
giữ bí mật thật đấy.” Kiều Tư Mạc cười nói.
Tưởng
Thầm giải thích, “Là tôi bảo anh ấy tạm thời giữ bí mật, hai chúng tôi đều là
người trong ngành giải trí, cứ như bây giờ cũng tốt, người biết ít thì phiền phức
cũng ít đi.”
Kiều Tư
Mạc tán thành, “Nói vậy cũng đúng, ít người ít phiền.”
Đồ ăn
đã gần xong, Phong Dương bắt đầu bày bàn ăn, nhìn về phòng khách, thấy hai người
kia hình như đang nói chuyện.
Kiều Tư
Mạc bưng cốc nước uống, chú ý tới trên sofa có một đống len, hình như là hình
cái áo, đặt cốc lên khay trà, tò mò cầm lên nhìn.
“Đây
là…?” Kiều Tư Mạc cảm thấy không thể nào là Tưởng Thầm đan, nghĩ đến mợ Phong
Dương đang ở trong bếp, hẳn là mợ đan, bà đan quần áo cho trẻ con? Con ai???
“Nhà
Phong Dương sắp có trẻ con sao?”
Kiều Tư
Mạc nghi hoặc hỏi.
“Không
có.” Tưởng Thầm vội phủ nhận.
“Vậy…
đan cho con ai?” Trong đám bọn họ chưa có ai lập gia đình, Phong Dương là người
đầu tiên trong cả đám có người yêu.
Giỏi
ghê ha… Có vợ, giờ còn có cả con.
Nhưng
mà Tưởng Thầm là nam, không thể sinh con, vậy là tìm người mang thai hộ?
Kiều Tư
Mạc cho rằng khả năng này là lớn nhất.
Tưởng
Thầm đang muốn tìm lý do lấp liếm cho qua, bên kia Kiều Tư Mạc đã săm soi đống
len, biểu tình cũng đổi tới đổi lui.
Bày
xong đồ ăn, Phong Dương đi ra gọi hai người vào ăn cơm, Kiều Tư Mạc liền hỏi có
phải Phong Dương sắp có con không.
Phong
Dương gật đầu luôn.
“Lúc
nào thì sinh?”
“Tầm
tháng tư sang năm.”
“Đầu
xuân, lúc đó trời cũng ấm rồi. Này! Nói trước nhá! Tôi phải làm cha nuôi đứa nhỏ
đấy!” Kiều Tư Mạc đã có thể tưởng tượng ra con của Phong Dương nhất định cũng
là một đứa bé xinh đẹp.
“Không
thành vấn đề, cơ mà làm cha nuôi thì lì xì cũng phải to theo đấy.” Phong Dương
cười đáp.
“Đương
nhiên, siêu to khổng lồ luôn!” Kiều Tư Mạc khi nói chuyện với Phong Dương đều rất
thoải mái, làm bạn nhiều năm như vậy, cho dù lâu lâu mới gặp nhau một lần nhưng
sự thân thiết thì vẫn như thế.
Ngồi
vào bàn ăn, Kiều Tư Mạc chú ý thấy mợ múc chén canh đưa cho Tưởng Thầm, trong
suốt bữa cơm, ba người họ cũng thay nhau quan tâm Tưởng Thầm, lúc gắp rau, lúc
gắp thức ăn.
Ăn cơm
xong, Kiều Tư Mạc ở lại giúp dọn dẹp, hắn hích tay Phong Dương hỏi, “Tưởng Thầm
có vấn đề gì về sức khỏe à?”
Nếu
không sao cả nhà lại chăm cậu kĩ như vậy, thật giống như đi hai bước lại nhìn một
lần, không dám rời mắt, quá kì lạ.
“Không,
sức khỏe em ấy vẫn bình thường.” Phong Dương biết, đối với chuyện mình mang
thai, Tưởng Thầm mong càng ít người biết càng tốt nên anh không nói gì nhiều.
“Vậy
sao? Tại tôi thấy cả nhà cậu đều cẩn thận như vậy nên mới hỏi.” Kiều Tư Mạc
quay qua nhìn về phía Tưởng Thầm đang ngồi ngoài phòng khách.
Phong
Dương cười cười, không tiếp tục chủ đề này nữa, Kiều Tư Mạc thấy hỏi không ra,
lại nghĩ Phong Dương đã bảo không sao rồi thì chắc chắn là không sao.
Ngược lại,
chính mình thấy Phong Dương có người yêu nên bản tính tò mò mới trỗi dậy.
Vất
chuyện này qua một bên, Kiều Tư Mạc kể cho Phong Dương về nguyên nhân mình quay
về. Ở bên ngoài lâu như vậy, vẫn cảm thấy không nơi nào bằng quê hương, cha mẹ ở
nhà cũng hy vọng hắn có thể về nhà, đừng đi xa nữa.
“Vậy cậu
định làm gì ở đây?” Phong Dương đẩy Cậu mợ ra phòng khách nghỉ để mình rửa bát
đĩa, phòng bếp chỉ còn lại anh và Kiều Tư Mạc.
“Đây
chính là nguyên nhân tôi gọi cho cậu đấy.”
Phong
Dương nhíu mày, lẳng lặng nghe tiếp.
“Tôi
đang nghĩ tới mua cổ phần của một công ty giải trí, thử phát triển kinh doanh,
nhìn cậu làm tốt như vậy nên hơi kém miếng khó chịu.” Kiều Tư Mạc cười nói.
Nhà họ
Kiều và nhà họ Phong cơ bản cũng giống nhau, đều là gia đình làm ăn lớn, Kiều
Tư Mạc thực ra chỉ cần trực tiếp trở về kế thừa gia nghiệp là được, nhưng bạn của
Phong Dương mà, cho nên chí hướng cũng giống nhau, đều muốn thử xông pha gây dựng
sự nghiệp riêng trước.
Ngoại
trừ công ty giải trí, Kiều Tư Mạc còn để ý tới cả bất động sản.
“Muốn
mua của nhà nào?” Phong Dương biết Kiều Tư Mạc sẽ không ra trận tay không nên hỏi
thẳng.
“Trước
mắt có ba nhà cảm thấy khá được, chuyện vòng giải trí cậu quen thuộc hơn tôi,
giúp tôi để ý một chút.”
Phong
Dương xả một chậu nước nóng, đổ nước rửa bát ra, bắt đầu rửa.
“Được.”
Cái này thì dễ.
“Còn bất
động sản thì tôi định thu mua trực tiếp luôn, có một công ty mới thành lập hai
năm, thấy phát triển khá tốt.” Kiều Tư Mạc có mục tiêu rất rõ ràng.
“Là
công ty của nhà nào?” Phong Dương thuận miệng hỏi.
“Lưu Hành Huy.” Kiều Tư Mạc ăn ngay nói thật.
“Lưu
Hành Huy?” Phong Dương cảm giác cái tên này quen quen, chợt nhớ ra, công ty bất
động sản này không phải do nhà họ Phùng mở sao? Nhà họ Phùng từng có người có
suy nghĩ không an phận với Tưởng Thầm, cái này có gọi là oan gia ngõ hẹp không?
“Sao vậy?”
“Công
ty này đúng là gần đây phát triển khá tốt.” Phong Dương sẽ không vì ân oán cá
nhân với Phùng Văn mà chơi xấu nhà họ Phùng, công tư phải phân minh.
Lúc đầu
đúng là Phong Dương có nghĩ như vậy nhưng chờ đến tối, tắm rửa xong, Tưởng Thầm
đột nhiên bảo muốn nói chuyện, Phong Dương nghe xong tí nữa thì lấy ngay danh
nghĩa nhà họ Phong đi dập Lưu Hành Huy.
Chuyện
công ty đóng băng mình, Tưởng Thầm biết không thể giấu Phong Dương nên cậu chọn
trực tiếp nói cho anh biết.
“Em nói
công ty em không cho em nhận bất kì công việc gì?” Phong Dương ngạc nhiên.
“Vâng,
quản lý mới báo, bắt đầu từ hôm nay xóa bỏ mọi lịch trình của em.”
Phong
Dương không muốn để Tưởng Thầm đi làm là một chuyện, còn công ty của Tưởng Thầm
muốn đóng băng cậu khiến cậu không thể đi làm lại là chuyện khác.
Đây rõ
ràng là đang bắt nạt Tưởng Thầm không có thế lực, không có chống lưng, không đền
nổi phí bồi thường phá vỡ hợp đồng. Phong Dương cáu rồi, tùy tiện bắt nạt người
của anh, đã hỏi ý kiến anh chưa?
“Em biết
nguyên nhân vì sao không?” Nếu Tưởng Thầm nói không biết thì anh sẽ tự mình đi
điều tra, anh không có rộng lượng đến mức bỏ qua được chuyện này.
Tưởng
Thầm im lặng một chốc, nếu đã nhắc tới chuyện đóng băng thì nhất định phải có
nguyên nhân, so với cảm nghĩ của người khác, cậu càng quan tâm đến cảm nhận của
Phong Dương hơn, bọn họ là người yêu, không nên che giấu quá nhiều.
“Ban
lãnh đạo cấp cao có người lúc trước muốn dùng quy tắc ngầm với em nhưng bị em từ
chối, sau đó cũng có tiếp xúc qua mấy lần, vốn cho là kẻ đó đã đi tìm mục tiêu
khác rồi nhưng có vẻ gã cảm thấy em làm gã mất mặt.”
“Cho
nên đóng băng em?” Phong Dương kết luận.
“Vâng.”
Tưởng Thầm gật đầu.
Phong
Dương nắm tay Tưởng Thầm bảo đảm, “Anh sẽ không thể người khác tùy ý bắt nạt
em, còn người kia, em yên tâm, hắn không sống yên với anh đâu.”
“Nhân
cơ hội này, em ký hợp đồng với phòng làm việc của anh đi, phí bồi thường linh
tinh anh sẽ cho người đi làm việc với công ty em.”
Tưởng
Thầm ừ một tiếng, cười yếu ớt, “Đều nghe theo anh.”
“Mấy tháng
tới em cứ ở nhà dưỡng thai, trời càng ngày càng lạnh, em mà sinh bệnh anh sẽ đau
lòng.” Phong Dương cúi đầu hôn lên môi Tưởng Thầm một cái.
Tưởng
Thầm ôm lấy anh, chỉ cần có người này bên cạnh, cậu liền cảm thấy dù có chuyện
gì xảy ra cũng có thể giải quyết được.
Hai người
nói chuyện một hồi, lo lắng hôm qua mới cùng Tưởng Thầm triền miên, thân thể cậu
sẽ chịu không nổi nên hôm nay Phong Dương ngoan ngoãn chỉ ôm người đi ngủ.
***
Phong
Dương là người thuộc phái hành động, nói thế nào liền làm như thế.
Ngay ngày
hôm sau anh đã gọi lại cho Kiều Tư Mạc, nói thẳng là mình và Lưu Hành Huy có chút
thù oán cá nhân, anh muốn giúp bạn tốt một tay, đẩy nhanh tiến độ mua lại.
Kiều Tư
Mạc bối rối, sao mới qua một đêm mà thái độ ông bạn đã quay ngoắt 180 độ như vậy?
Rõ ràng hôm qua còn không có gì mà. Vậy nên mới dò hỏi xem cụ thể là thù oán gì.
“Bọn họ
muốn động vào người của tôi!” Phong Dương không nói cụ thể là ai nhưng suy đi tính
lại thì cũng đoán được, quá nửa là Tưởng Thầm.
Chuyện
của Phong Dương chính là chuyện của hắn, bọn họ đã làm anh em tốt bao lâu rồi
chứ. Vì vậy, Kiều Tư Mạc bỏ qua kế hoạch thu mua trong hòa bình, trực tiếp ra
tay mạnh bạo với tập đoàn Phùng thị.
Lưu Hành
Huy gần đây đang tiến hành một dự án xây dựng lớn, lôi kéo được không ít nhà đầu
tư, Phong gia và Kiều gia đồng thời ngầm tạo áp lực cho những người này. Những
nhà đầu tư này không muốn cùng lúc đắc tội với cả hai đại gia tộc cho nên đều rút
vốn, tài chính nội bộ của Lưu Hành Huy trong thời gian ngắn nhanh chóng đứt gãy.
Ngoài ra,
Phong Dương còn ủy thác cho bên thứ ba mua một lượng lớn cổ phiếu của Phùng thị
rồi lập tức bán phá giá ra ngoài, châm ngòi thổi gió cho lời đồn nội bộ tập đoàn
Phùng thị xảy ra vấn đề, đối mặt nguy cơ phá sản, dẫn đến những nhà đầu tư cổ
phiếu cũng vội vàng bán tống bán tháo hết cổ phiếu đi.
Tốc độ
phản ứng của Phùng gia không bắt kịp sự tình phát triển, muốn ngăn cơn sóng dữ đã
là chuyện lực bất tòng tâm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét