Thứ Hai, 19 tháng 8, 2024

Con trai tôi có một người cha ảnh đế tám tỷ - chương 62

Chương 62: Ông nội

Hành động của bên Phong Dương mặc dù không công khai ra ngoài nhưng chỉ cần là người có ý định, muốn điều tra ra cũng rất dễ.

Phùng Văn rất nhanh điều tra ra được Kiều Tư Mạc và Phong Dương là bạn lâu năm, gần đây hai người còn thường xuyên gặp nhau.

Cho nên gã đầu tiên là hẹn gặp Kiều Tư Mạc, cũng không vòng vo tam quốc gì, hỏi thẳng là có phải do bọn họ làm không.

Kiều Tư Mạc cũng rất sảng khoái gật đầu, còn nói vốn lúc đầu kế hoạch của hắn khá ôn hòa nhưng bởi vì sau đó biết được vài chuyện nên mới quyết định làm mạnh tay.

Căn cơ của Phùng gia không sâu, gốc rễ tại Dịch thành đương nhiên cũng không lớn, đã đắc tội với Phong Dương, chỉ với chút thủ đoạn của gã mà muốn đối phó với Phong gia thì chính là lấy trứng chọi đá.

Kiều Tư Mạc kiến nghị Phùng gia nên an phận lại. Dưới trướng tập đoàn nhà họ Phùng tất nhiên không chỉ có một công ty Lưu Hành Huy mà còn có vài công ty nhỏ khác nữa nhưng nếu như Phùng gia còn tiếp tục gây sự thì đừng hòng còn đất đặt chân ở Dịch thành này.

Kiều Tư Mạc không hề dọa, hắn nói sự thật, bất kể là Phong gia hay Kiều gia đều có bản lĩnh này.

Theo lý mà nói, Kiều Tư Mạc với nhà họ Phùng không có ân oán cá nhân gì, có trách cũng chỉ có thể trách Phùng Văn đã chọc phải người không nên chọc.

Phùng Văn chào Kiều Tư Mạc, rời đi, trước còn tính hẹn gặp Phong Dương nhưng giờ nghĩ lại, tốt nhất là gã không nên xuất hiện trước mặt Phong Dương làm gì.

Cụ thể đối phương tại sao lại đối đầu với Phùng gia, Phùng Văn không có ngu, sao có thể không đoán ra.

Gã vốn cho là Phong Dương qua lại với Tưởng Thầm chỉ là vui đùa chốc lát, giống như gã vậy. Dù sao sau khi show thực tế kết thúc, tài nguyên của Tưởng Thầm không chỉ không tăng lên mà còn ngày càng ít đi, khiến Phùng Văn cảm thấy Phong Dương căn bản không quan tâm gì đến Tưởng Thầm.

Bây giờ xem ra là gã mắt mờ, nhìn nhầm rồi.

Còn có thể làm sao nữa, gã hiện tại chỉ có thể tạm thời lánh đi, khả năng còn có thể khiến Phong Dương nương tay cho nhà họ Phùng.

Bên này, chuyện Lưu Hành Huy bị Kiều Tư Mạc mua lại, còn có Phùng Văn rời khỏi Dịch thành, Tưởng Thầm không biết gì, đến cả chuyện chấm dứt hợp đồng với công ty, đền bù phí vi phạm hợp đồng cũng là sau khi mọi việc kết thúc, Phong Dương mang hợp đồng mới về cho cậu kí cậu mới biết là đã xong.

Tưởng Thầm cầm hợp đồng, không có kí ngay, bởi vì giờ cậu có kí thì Phong Dương vẫn sẽ chưa sắp xếp công việc gì cho cậu.

Hơn một tháng nữa là đến Tết, Phong Dương cũng dần giảm thiểu lịch trình để có nhiều thời gian ở cùng Tưởng Thầm hơn.

Căn nhà này rất rộng, phòng ở cũng nhiều, có Cậu mợ Phong Dương ở đây, trong nhà cũng náo nhiệt hơn nhiều, hai ông bà chăm Tưởng Thầm rất cẩn thận.

Một hôm, đang ăn sáng, mợ bỗng dung nhận được điện thoại, đến từ người chăm sóc của Phong lão gia, người chăm sóc nói Phong lão gia bị ngã, giờ đang đưa đến bệnh viện.

Cậu mợ liền lo quýnh lên —— Mặc dù nói thẳng ra thì Cậu mợ và Phong lão gia không hề có quan hệ máu mủ gì nhưng từ sau khi cha mẹ Phong Dương qua đời, là hai ông bà nuôi anh từ bé đến lớn, rồi công ty hiện tại của Cậu cũng là Phong lão gia cho, có thể nói dù không có quan hệ máu mủ nhưng họ còn thân hơn nhiều gia đình có thân cận huyết thống khác.

Mợ giục Cậu ăn nhanh lên, lát nữa hai người cùng ra viện, còn dặn Tưởng Thầm ăn xong cứ để bát đấy, đợi về bà rửa cho.

Tưởng Thầm đang định nói để mình rửa, còn chưa kịp mở miệng mợ đã nghiêm mặt, nói cậu không được phép vào nhà bếp, nếu không bà sẽ tức giận.

Ăn xong, mợ liền đi thay quần áo, hôm nay Phong Dương phải đi công tác, còn chưa kịp ăn sáng đã đi mất rồi, chuyện Phong lão gia bị ngã, mợ dặn người chăm sóc tạm thời đừng nói với Phong Dương, đợi Cậu mợ đến xem tình huống rồi tính sau.

Tưởng Thầm ngồi trên sofa, nhìn Cậu mợ bận rộn thay quần áo, đổi giày, mở cửa, mợ đột nhiên quay đầu nhìn Tưởng Thầm, liền thấy đôi mắt cậu sáng lấp lánh, biểu tình rõ ràng là không nỡ rời xa.

Mợ có biết một chút về tình hình trong nhà Tưởng Thầm. Có một lần có người gọi điện cho cậu, Tưởng Thầm thấy tên người gọi sắc mặt liền lạnh xuống, nói chưa được hai câu đã cúp máy, sau đó mợ có hỏi qua, biết sau khi cha mẹ Tưởng Thầm li dị, từng người đều lập gia đình mới, cơ bản chỉ có lúc nào cần tiền mới tìm đến cậu.

Giờ nhìn Tưởng Thầm cô đơn ngồi một mình ở đó như đứa trẻ bị bỏ rơi, rất đáng thương, ngoài cửa Cậu đã lái x era, tiếng còi ô tô vang lên, mợ gọi với ra “Chờ chút đã!”, rồi quay ngược vào nhà.

“Con muốn cùng tới viện thăm ông nội của Phong Dương không?” Mợ hỏi.

Tưởng Thầm ngạc nhiên.

“Để một mình con ở nhà mợ cũng không yên tâm, cùng đi đi, ông nội Phong Dương nếu thấy con nhất định cũng sẽ rất vui.”

“Con… có thể sao?” Tưởng Thầm thấp thỏm.

Mợ cười xòa, “Đương nhiên rồi, con là cháu dâu của Phong gia mà.”

Tưởng Thầm sốt sắng nắm chặt tay, đi gặp ông nội của Phong Dương không giống như gặp Cậu mợ, trước là bị động, bây giờ là chủ động, việc chủ động đi gặp người lớn trong nhà, Tưởng Thầm hoàn toàn không có kinh nghiệm.

Hơn nữa Phong Dương không ở nhà, cậu tự chạy đến bệnh viện gặp ông nội, có vẻ không ổn.

“Con không cần lo, mợ đi lấy khăn quàng cho con.” Mợ nhanh chóng đi mất.

Ngồi trên xe đến bệnh viện, mợ nói với Tưởng Thầm, bọn họ sớm đã kể cho ông nội là Phong Dương đã sống cùng Tưởng Thầm, cũng nói cậu là con trai, ông nội bảo chỉ cần Phong Dương thích thì người nhà họ Phong cũng sẽ thích, nam nữ quan trọng gì.

“Về chuyện đứa bé thì bọn ta chưa có nói, xem ý của con, con không muốn thì bọn ta sẽ giúp con giấu.” Mợ còn nói thêm.

Đến bệnh viện, Phong lão gia đã làm xong kiểm tra tổng quát, đã được chuyển về phòng bệnh, chỉ bị bong gân mắt cá chân, nghỉ ngơi một thời gian là khỏi.

Phong lão gia đặc biệt không thích bệnh viện, ngửi mùi thuốc sát trùng là cả người đã khó chịu, xụ mặt bảo hộ sĩ mau đi làm thủ tục xuất viện cho ông.

Hộ sĩ vừa ra cửa đã gặp mấy người Tưởng Thầm, khi tầm mắt chạm phải Tưởng Thầm mặc quần áo đơn giản, trong nháy mắt hiện lên vẻ kinh diễm.

Từ chỗ hộ sĩ biết tình hình của Phong lão gia, mợ gật đầu phất tay cho hộ sĩ đi làm thủ tục, ba người đi về hướng phòng bệnh, mợ gõ cửa, giọng người bên trong vọng ra giống như đang tức giận.

“Vào đi.” Phong lão gia vẫn đang xụ mặt.

Chú ý tới người vào không phải hộ sĩ, còn có thêm một gương mặt xa lạ, vốn còn đang nghĩ đứa nhỏ đẹp mắt kia là ai, bỗng nhiên nhớ lại một chuyện, ông cụ nhìn chằm chằm Tưởng Thầm, biểu tình có chút biến hóa.

“Hai đứa tới rồi, đứa trẻ này là…” Trong lòng Phong lão gia đã đoán ra nhưng vẫn cố ý hỏi.

Mợ cười khanh khách tiến lên trước, “Nó tên là Tưởng Thầm, chính là người trước đó bọn con đã kể với ông, là người Tiểu Dương thích.”

“Tưởng Thầm, đây là ông nội.”

Mợ nhẹ nháng nắm tay Tưởng Thầm, kéo cậu tới trước mặt ông.

Đôi mắt ông nội vẫn sáng như đuốc, mặc dù tuổi đã gần chín mươi nhưng tinh thần vẫn tương đối minh mẫn, đôi mắt vẫn chưa vẩn đục, đang nhìn chằm chằm Tưởng Thầm.

“… Ông nội.” Ông của Tưởng Thầm mất sớm, từ lúc Tưởng Thầm có nhận thức đến giờ chưa từng được gặp ông mình.

Phong lão gia vừa nghe Tưởng Thầm chào mình, đứa nhỏ này cả người toát ra vẻ ngoan ngoãn hiền dịu, dù là lần đầu tiên gặp cũng dễ làm người khác có ấn tượng tốt.

“Còn thằng nhóc Phong Dương kia đang làm gì thế?” Ông nội đầu tiên là ừ một tiếng, coi như đáp lại, sau đó hỏi tới Phong Dương.

“Anh ấy gần đây bận đi công tác nên bọn con tới thăm ông trước.”

Tựa như cái gì nói ra từ miệng Tưởng Thầm cũng đều rất dễ nghe, ông nội dịu đi hẳn.

“Con tới đây.” Ông nội vẫy tay gọi Tưởng Thầm tới.

Tưởng Thầm liếc qua mợ, mợ gật đầu cổ vũ cậu.

Tưởng Thầm đi tới cạnh giường bệnh.

“Dìu ta lên.” Ông nội ngồi trên chức vị cao đã lâu, cho dù hiện tại sản nghiệp của Phong gia phần lớn đều sai người khác xử lý nhưng thói quen trong giọng nói khó tránh khỏi có ý ra lệnh.

Tưởng Thầm vẫn làm theo, nhìn ông cụ mặt mày có chút tương tự với Phong Dương, trong lòng cảm thấy hẳn là ông cũng giống Phong Dương, ngoài lạnh trong nóng.

Tưởng Thầm đỡ ông nội ngồi dậy, với lấy một cái gối đệm sau lưng cho ông. Phong lão gia quan sát cậu từ khoảng cách gần, nhìn thấy đứa nhỏ này có đôi con ngươi trong suốt sáng ngời như trẻ con, thật tò mò Phong Dương tìm được đứa nhỏ xinh đẹp này ở đâu.

Trong lòng có hiếu kì nhưng cũng biết không nên hỏi quá nhiều, phỏng chừng sẽ khiến Tưởng Thầm cảm thấy ông là lão già lắm điều, cho nên ông nhịn không hỏi.

”Ta đã bảo hộ sĩ đừng có gọi cho mấy đứa rồi, chút việc cỏn con cũng làm phiền mấy đứa phải tới đây.” Cậu mợ của Phong Dương không chỉ đối tốt với mình Phong Dương, đối với lão già là ông đây cũng hay quan tâm chăm sóc, thậm chí còn tốt bụng hơn ối người khác trong nhà họ Phong.

”Sao lại gọi là phiền, bọn con cũng có bận rộn gì đâu.” Cậu cười đáp.

”Hai đứa giờ đang ở nhà Phong Dương hả?” Nếu không đã không đi cùng với Tưởng Thầm, Phong lão gia suy đoán.

”Vâng, tới nhà tiểu Dương ở gần một tháng rồi.”

Mợ bên cạnh cầm cái ghế tới, đặt sau lưng Tưởng Thầm, ra hiệu cho cậu ngồi xuống.

Phong lão gia chú ý tới chi tiết này, phát hiện hai người kia thật giống như sợ Tưởng Thầm bị mệt.

Thanh niên trẻ tuổi, đứng một lát thì có làm sao?

”Hai đứa trước kia không phải thích đi khắp nơi sao? Sao giờ lại ngoan ngoãn ở một chỗ rồi?” Phong lão gia thỉnh thoảng nhận được cuộc gọi của Cậu mợ, không phải đang bay đến chỗ này thì là đang đi tới chỗ kia.

”Còn không phải là để chăm sóc Thầm Thầm sao, Phong Dương bận rộn công việc, không cách nào phân thân được.” Mợ bỗng nhiên nói một câu ẩn ý.

Ba người kia vì vậy đều quay qua nhìn bà chằm chằm.

”Sức khỏe Tưởng Thầm gần đây không tốt, trời cũng càng ngày càng lạnh nên bọn con tiện thể ở cùng nhau luôn.” Cậu vội vàng giải thích.

Ông nội nheo mắt, nhìn Tưởng Thầm sắc mặt hồng hào, có chỗ nào là giống bị bệnh? Hơn nữa ông biết thừa, Cậu của Phong Dương khi nói dối, mắt sẽ đảo đi chỗ khác, muốn gạt ông á, học diễn xuất thêm đi.

Hộ sĩ làm thủ tục rất nhanh, một lát sau đã trở lại.

Y tá mang tới một cái xe lăn, Cậu cùng hộ sĩ đỡ ông nội từ giường sang xe lăn, sau đó đoàn người rời khỏi bệnh viện. Ông nội bảo bọn họ không cần đưa ông về, ông tự về được, ông dù già rồi nhưng vẫn chưa cần người kè kè bên cạnh.

Trở lại nhà cũ Phong gia, ông nội về phòng, lục chìa khóa mở một ngăn kéo nhìn đã cũ, lấy ra một cái hộp tinh xảo, mở hộp ra, bên trong là một vòng ngọc bích màu xanh biếc.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét