Chương 63: Đưa vòng tay
Trong lúc nói chuyện biết được Tưởng Thầm cũng theo tới bệnh viện. Phong Dương mặc dù biết bất luận ngoại hình hay tính cách của Tưởng Thầm cũng đều sẽ khiến ông nội thích nhưng vẫn cố ý hỏi mợ một chút.
Mợ cười
nói, ”Ông con rất thích Tưởng Thầm, lúc chúng ta tới, ông đang nổi giận vì bị bảo
phải ở lại viện, nhìn thấy thằng bé thì liền nguôi giận ngay.”
”Vậy
ông nội, hẳn còn chưa biết đứa bé...” Phong Dương hơi nhíu mày.
”Chưa
biết, lúc đó ở trong viện mợ và Cậu con đều thấy không phải là thời cơ thích hợp,
hơn nữa thấy Thầm Thầm cũng căng thẳng nên bọn ta đều không nói.”
Việc
này bốn người đã thương lượng từ trước, có thể giấu bao lâu hay bấy lâu, dù thế
nào cũng là chuyện đàn ông mang thai, nhà bọn họ văn minh có thể tiếp nhận được
nhưng vẫn có rất nhiều người không thể chấp nhận chuyện này.
Mọi
hành động của mọi người đều xuất phát từ mục đích để Tưởng Thầm và đứa bé được
khỏe mạnh bình an.
Buổi tối,
trước khi đi ngủ, Phong Dương nói cảm ơn Tưởng Thầm, cảm ơn cậu đã đến thay anh
thăm ông nội.
Tưởng
Thầm cười lắc đầu, “Đều là cậu mợ lo liệu, em chỉ đi theo thôi.”
Đây là
lời nói thật, hiện tại vừa không nhận công việc bên ngoài, việc ở nhà thì có cậu
mợ lo, thời gian hiện tại của Tưởng Thầm về cơ bản đều nhàn rỗi.
Không cần
đi làm, mấy chuyện trong vòng giải trí Tưởng Thầm cũng lười quản, gần đây cậu
và Hồng Bân có liên hệ, đối phương có biết một chút về tình huống của cậu, dù
gì Hồng Bân với Kiều Tư Mạc và Phong Dương cũng là bạn thân. Chuyện bên Phùng
thị không phải chuyên môn của Hồng Bân, Hồng Bân không giúp được, biết Tưởng Thầm
dạo này nhàn rỗi nên gọi điện đề cử cho cậu ít chương trình hay ho, hai người
lúc không có việc gì làm thì có thể ngồi tám chuyện về mấy bộ phim truyền hình
với nhau, coi như giết thời gian.
“Em
cũng đừng làm mình mệt mỏi.” Phong Dương giữ cằm Tưởng Thầm, nhẹ nhàng hôn xuống.
Tưởng
Thầm tự giác ôm lấy vai anh, hé môi, môi lưỡi giao hòa, trao nhau một nụ hôn ướt
át.
Trong
phòng đã bật điều hòa, Phong Dương dịch người xuống, vén áo Tưởng Thầm lên, dịu
dàng nhìn cái bụng càng ngày càng to tròn, cúi người hôn lên, thân thể Tưởng Thầm
hơi run rẩy, cậu chống khuỷu tay, nhìn Phong Dương nhẹ nhàng hôn lên bụng mình.
Bé con
trong bụng như cảm nhận được, đột nhiên giật giật chân, bên trái bụng Tưởng Thầm
liền nhô lên một cục nho nhỏ.
Động
tác của thai nhi khá chậm, chỗ bụng đó từ từ nhô lên rồi lại từ từ hạ xuống,
hai người nhìn chằm chằm chỗ bụng bị bé con đạp lên, đều cảm nhận được bên
trong nhất định là một bé con hoạt bát nghịch ngợm.
Tưởng
Thầm đưa tay qua, Phong Dương nắm lấy, hai người một lần nữa ôm hôn, Phong
Dương chống phía trên Tưởng Thầm, bụng cậu nhẹ nhàng chạm vào người anh, Tưởng
Thầm nhắm mắt, cảm thụ nụ hôn yêu thương của người yêu, cũng cảm nhận bé con
trong bụng đang cựa quậy.
*****
Tưởng
Thầm không bao giờ nghĩ rằng mình sớm như vậy đã gặp lại ông nội Phong Dương.
Chỉ là đột nhiên có một ngày, đi ra đã thấy ông ngồi xe lăn bên ngoài cửa nhà.
Hôm đó
Phong Dương chỉ có một lịch trình vào buổi tối nên cả ngày hôm đó anh ở nhà
cùng Tưởng Thầm.
Hôm đó
là một ngày sáng sủa, bầu trời trong xanh, hai người ra khỏi nhà, đi dạo ở con
đường mòn ngoài bìa rừng gần đó. Đã gần đến đầu đông, hàng cây ngân hạnh hai
bên đường đã chuyển sang màu vàng óng ánh, gió vừa thổi liền có vô số lá vàng
rơi lả tả bay xuống, trải trên mặt đất một tấm thảm vàng lộng lẫy.
Bây giờ
về cơ bản trên người Tưởng Thầm đều là đồ mới cậu mợ mua cho, từ đầu đến chân,
mợ bảo là người mang thai phải mặc đồ thoải mái, cơ mà thực ra là vì hai ông bà
muốn tiêu tiền cho cậu và bé con mà thôi.
Trên cổ
quàng một cái khăn họa tiết ô vuông màu xám, là khăn lông mợ tự đan, đặc biệt mềm
mại ấm áp.
Khi gió
lạnh thổi đến, Phong Dương nắm tay cậu, hỏi cậu có lạnh không, nếu lạnh thì
quay về nhà.
Tưởng
Thầm lắc đầu, thân thể không lạnh, đến cả trái tim lúc nào cũng ấm áp thoải
mái.
Đi dạo
một hồi, tới trước một cái ghế gỗ, trên ghế phủ chút lá cây, Phong Dương phủi
lá đi, cùng Tưởng Thầm ngồi xuống, hai người ngồi cạnh nhau, yên tĩnh tưởng thức
cảnh đẹp ngày đông.
Nhưng
chưa được bao lâu, điện thoại Phong Dương rung lên, lấy ra nhìn, anh chợt đứng
vụt dậy, vẻ mặt có chút sốt ruột, theo bản năng nghĩ là ông nội ở nhà lại xảy
ra chuyện gì.
Kết quả
vừa nhận cuộc gọi, ông nội đã bảo ông đang ở ngoài cửa nhà, hỏi sao trong nhà
không có ai, người đi đâu hết rồi.
Phong
Dương nói hai người đang đi dạo ở gần nhà.
“Về nhà
nhanh.” Ông nội nghiêm giọng.
“Dạ,
ông nội đợi chút, bọn con lập tức trở về.”
Cúp điện
thoại, Phong Dương bảo Tưởng Thầm là ông nội tới.
Tưởng
Thầm kinh ngạc, “Đến đây?”
“Ừ, thấy
trong nhà không có ai, đang tức giận rồi.” Tuổi càng cao, tính khí ông nội càng
trở nên nóng nảy nhưng biết sao được, phận làm con cháu vẫn phải chiều theo cụ.
“Vậy
mau về, đừng làm ông anh chờ sốt ruột.” Tưởng Thầm nghe vậy cũng nhanh chóng đứng
dậy.
Phong
Dương thấy Tưởng Thầm gấp như vậy thì bảo, “Cái gì mà “ông anh”? Là “ông chúng
ta”.” Vừa nói còn vừa nhéo yêu một cái, làm Tưởng Thầm ngượng đỏ mặt.
Tưởng
Thầm đẩy Phong Dương ra, nếu để fan của anh nhìn thấy bộ dạng này của nam thần
lạnh lùng nhà mình, sợ là sẽ lòi tròng rớt kính mất.
Phong
Dương đi phía trước cản gió, tay vòng ra sau nắm chặt tay Tưởng Thầm, Tưởng Thầm
ngước mắt nhìn anh, không nói gì, cũng không tránh né.
Vốn
chưa đi được bao xa, hơn 10 phút đã về tới nhà. Một chiếc xe hơi đậu ngoài cửa,
một hộ sĩ tuổi còn trẻ đang đứng cạnh một ông cụ đang ngồi xe lăn.
Phong
lão gia đã chờ đến phát phiền, khi nhìn thấy Phong Dương sắc mặt đã không tốt
nhưng khi tầm mắt chuyển qua khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt trong veo của cậu
thanh niên bên cạnh anh, thái độ liền quay ngoắt 180 độ.
“Ông nội.”
Phong Dương tiến lên trước gọi.
Phong
lão gia hừ lạnh một tiếng, không thèm trả lời, chỉ nhìn Tưởng Thầm.
“Ông nội,
con xin lỗi, bọn con không biết ông sẽ tới đây.”
“Không
sao, không sao, ông cũng mới đợi không lâu.” Phong lão gia lập tức thuận theo
nói.
Phong
Dương nhìn thái độ của ông nội liền biết ông rất thích Tưởng Thầm, an tâm cầm
chìa khóa đi mở cửa, Tưởng Thầm ở phía sau đẩy xe lăn, đưa ông vào nhà.
“Cậu mợ
con đâu?” Ông nội được đỡ chuyển từ xe lăn sang ghế sofa, trên bàn trà đặt
không ít đồ, ông cũng không để ý.
“Cậu mợ
đi ra ngoài mua đồ ạ.” Chính là đi mua ít đồ bổ cho người mang thai, phần này
thì Phong Dương không nói.
Tưởng
Thầm để Phong Dương ở lại nói chuyện với ông, đi ra rót cho ông cốc nước ấm.
Phong
lão gia tiếp lấy cốc nước từ tay Tưởng Thầm, ra hiệu bảo cậu cũng ngồi xuống.
Phòng
khách đã bật điều hòa, chỉ một hồi phòng liền ấm lên, Tưởng Thầm tháo khăn
quàng, Phong Dương lập tức giơ tay nhận lấy. Tưởng Thầm tiếp tục cởi cúc áo
khoác, ở trong nhà mặc áo khoác có hơi nóng, cởi áo khoác ra, quần áo bên trong
tương đối ôm, cái bụng nhô lên lộ ra rõ ràng.
Cởi áo
khoác xong Tưởng Thầm cúi đầu, nhìn bụng mình mới chột dạ, muốn mặc lại nhưng
làm vậy rõ là giấu đầu hở đuôi.
Cuối
cùng cậu lấp liếm cầm áo khoác đắp lên bụng, ngồi xuống một góc sofa, lén liếc
nhìn Phong lão gia, ông trông như không phát hiện ra cái gì.
Phong
lão gia vẫn phát hiện, dù sao Tưởng Thầm đứng cách không xa, cậu vừa cởi áo
khoác ra, ông liền sắc bén phát hiện phần bụng cậu có khác thường, hình dáng
kia nhìn thế nào cũng thấy không phải do béo bụng, sau đó ông chú ý thấy biểu
tình Tưởng Thầm có chút khác lạ, còn lấy áo đắp lên bụng, vì vậy ông đoán được
cậu đang cố che giấu gì đó.
Không lập
tức truy hỏi, ông bảo Phong Dương gọi điện bảo Cậu mợ mau trở về, Phong Dương cầm
điện thoại đi ra ngoài, ông liền rút trong túi một cái hộp tinh xảo, đưa cho Tưởng
Thầm.
Tưởng
Thầm không rõ vì sao, phản xạ muốn từ chối nhưng nhìn bề ngoài lại không thể
đoán ra trong hộp có cái gì, hơn nữa đồ do trưởng bối đưa, cậu từ chối ngay thì
quá không lễ phép.
Tưởng
Thầm đành cầm lấy, ông nội bảo cậu mở ra.
Món đồ
trong hộp được dùng khăn lụa bọc kín, cậu mở khăn ra, một vòng tay phỉ thúy hiện
ra trước mắt.
“Đeo
lên xem có hợp không.” Giọng điệu Phong lão gia như ra lệnh.
Tưởng
Thầm do dự nhìn về hướng Phong Dương, anh vẫn còn đang gọi điện thoại, cậu mím
môi, biểu tình lúng túng.
Phong
lão gia thẳng tay cầm cái vòng lên, kéo tay phải Tưởng Thầm đeo vào, vòng tay
xanh biếc sáng bóng đeo lên cổ tay trắng nõn, thật sự rất đẹp.
“Này là
vòng của bà nội Phong Dương, vẫn luôn chờ nó tìm được người hợp ý, cuối cùng
cũng tặng đi được rồi.” Phong lão gia sau khi biết Phong Dương có người mình
thích, cũng sắp có con, nguyện vọng trong lòng cũng lần lượt được thỏa mãn, tuy
rằng người Phong Dương thích là nam nhưng ông tự nhận mình có khả năng nhìn người
rất chuẩn, cậu nhóc Tưởng Thầm này so với rất nhiều người ông đã gặp còn làm
ông thích hơn.
Tưởng
Thầm nhìn cái vòng trên tay, cảm thấy nó như nặng ngàn cân.
Nói chuyện
điện thoại xong Phong Dương quay lại phòng khách, liếc mắt một cái đã thấy cái
vòng trên tay Tưởng Thầm, vậy là ông nội đã hoàn toàn chấp nhận cậu làm con dâu
nhà họ Phong.
Buổi
trưa ông nội ở lại ăn cơm. Tưởng Thầm hiện tại đã hình thành thói quen ngủ trưa,
tuy muốn ở lại tầng một cùng ông nội nhưng vẻ mỏi mệt trên mặt ai nhìn cũng thấy.
Phong Dương đỡ cậu lên lầu, cánh tay vẫn luôn đỡ sau lưng, Phong lão gia nhìn
chằm chằm cánh tay kia, lại quay đầu hỏi Cậu mợ có phải đang giấu ông chuyện gì
không.
Cậu muốn
nói thật nhưng mợ lại nói trước, “Lão gia đợi lát nữa hỏi Phong Dương đi, chuyện
này dù sao cũng liên quan đến nó.”
Giấu kín
đến như vậy, hiển nhiên không phải là chuyện nhỏ.
Ông nội
im lặng đợi Phong Dương quay lại.
Phong
Dương về phòng khách, thấy có ba cặp mắt đều đổ dồn vào mình, mợ chớp mắt ra hiệu,
anh liền hiểu ngay, đi tới trước mặt ông nội.
Còn tưởng
rằng ông nội sẽ không chú ý tới, không ngờ vẫn không thoát được cặp mắt sắc bén
của ông.
“Bụng đứa
nhỏ kia sao vậy? Sao phải cẩn thận thế?” Nếu bảo là sinh bệnh thì trạng thái
tinh thần lại không khác gì người thường, Phong lão gia trong phút chốc không đoán
được nên quyết định hỏi thẳng luôn.
Kiếm cớ
lừa gạt lúc này đã không còn cần thiết, Phong Dương trầm mặc trong chốc lát, ăn
ngay nói thật.
Tưởng
Thầm ngủ trên lầu hoàn toàn không biết bên dưới đã xảy ra chuyện gì, chờ hơn một
tiếng sau tỉnh lại, xuống phòng khách, lại đối diện với một đôi mắt sắc bén,
tim liền thót lên một cái.
Tưởng
Thầm nhìn mợ đang ngồi đan áo bên cạnh, thấy mợ khẽ gật đầu, vì vậy cậu đoán khả
năng đã xảy ra việc gì.
Phong lão
gia chờ Tưởng Thầm chậm rãi đi tới, nhìn trực diện, bụng Tưởng Thầm cong lên,
tròn vo, trong nháy mắt, Phong lão gia thậm chí có ảo giác có một bánh bao thơm
mùi sữa, lẫm chẫm loạng choạng chu cái miệng nhỏ nhào vào lòng mình, ngửa đầu
ngoan ngoãn gọi cụ nội. Trong lòng ông như có pháo hoa nổ tung, phải cố gắng kiềm
chế lắm mới không đưa tay ra chạm vào bụng Tưởng Thầm, chạm vào chắt nội tương
lai của ông.
Về phần
có kinh sợ hay không, đương nhiên là có, ông sống đến tần tuổi này cũng là lần đầu
tiên thấy đàn ông mang thai, chỉ là sau khi nghe được nguyên nhân thì trong sự
vui mừng còn có thêm cả thương tiếc, dù là nam hay nữ, mang thai cũng là một
chuyện rất vất vả.
Cho nên
ông muốn thưởng cho Tưởng Thầm vài thứ.
“Đợi
sinh xong, ta cho con với đứa bé 500 triệu.” Ông trầm giọng nói.
(500 triệu tệ = ~ 1.74 nghìn
tỷ VNĐ ∑ (O_O;))
Tưởng
Thầm sửng sốt, nửa ngày không biết trả lời thế nào.
Mợ thả áo
lông xuống, giúp cậu giải vây, “Trời ơi cụ ơi, cụ nói gì mà như làm ăn buôn bán
vậy? Tiểu Thầm với Tiểu Dương là tự do yêu đương.”
“Tưởng
Thầm, con lại đây, ngồi đi.”
Mợ vẫy
tay gọi Tưởng Thầm qua, vẻ mặt Phong lão gia vẫn rất nghiêm túc.
Tưởng
Thầm cuối cùng vẫn cảm ơn ông, “Ông nội, con cảm ơn, con sẽ chăm sóc bảo bảo thật
tốt.”
Dường
như người nhà Phong Dương đều rất dễ dàng tiếp thu chuyện Tưởng Thầm thân là đàn
ông lại mang thai, mọi tình hình cậu đã dự đoán đều chưa từng phát sinh.
Có lúc
cậu nghĩ, cậu phải may mắn tới mức nào mới gặp được những người này.
Buổi tối,
Tưởng Thầm đăng nhập Weibo, nhìn thấy rất nhiều tin nhắn của fan, đều hỏi sao cậu
lặn lâu vậy, có phải có chuyện gì hay không.
Thấy có
nhiều người quan tâm mình như vậy, cậu post mội status, “Cảm ơn mọi người, gần đây
quả thực có chút chuyện, thêm vào đó cũng cảm thấy hơi mệt cho nên muốn nghỉ ngơi
một thời gian, xin các bạn đừng lo lắng, tôi sẽ quay lại nhanh thôi.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét