Chương 64: Xin lỗi
Để các
fan tin rằng status này do mình đăng, Tưởng Thầm còn chụp một tấm tự sướng, sắc
mặt cậu hồng hào, ý cười nơi khóe miệng lan đến tận đôi mắt, nhìn có vẻ rất khỏe
mạnh thoải mái.
Các fan
đều yên lòng, bình luận nhắn Tưởng Thầm nghỉ ngơi thật tốt, mọi người sẽ chờ cậu
comeback.
Đăng status xong là Tưởng Thầm đăng xuất ngay nhưng không lâu sau, có một số điện thoại lạ gọi tới, Tưởng Thầm nhìn chằm chằm dãy số một lát, nhìn đầu số là của nơi khác, sau đó mới nhận cuộc gọi.
Người gọi
đến đầu tiên là hỏi cậu có phải Tưởng Thầm không, sau đó tự giới thiệu bản
thân, khi nghe tên của đối phương, Tưởng Thầm kinh ngạc, “Chào ngài, đạo diễn
Trâu.”
“Trước
đây không lâu Tạ Mục Vũ có nhắc qua cậu với tôi, chỗ tôi đang tìm một nam phụ
phiên 2, cậu có thời gian đến thử vai không?” Đạo diễn Trâu nói thẳng không
lòng vòng.
Tưởng
Thầm nắm chặt điện thoại, đi ra ban công bên cạnh phòng khách, phía sau, mợ rửa
hoa quả xong đi ra chỉ thấy cậu đang ở bên ngoài gọi điện thoại.
“Tôi có
thời gian.” Một cơn gió lạnh thổi đến, Tưởng Thầm vừa nãy ở trong phòng nên
không đeo khăn quàng, gió lạnh luồn thẳng vào cổ, cậu ngước mắt, chăm chú nhìn
tán lá vàng óng ánh dưới ánh đèn cách đó không xa.
“Vậy
lát nữa tôi gửi kịch bản cho cậu xem trước, thu xếp trong tuần này đến thử
vai.” Đạo diễn Trâu trước giờ vẫn chuyên tâm làm phim điện ảnh. Phim lần này có
2 vai nam phụ phiên 2, một vai đã tìm được diễn viên phù hợp, vai còn lại thì mãi
chưa tìm được ai thích hợp, chưa có ai cho ông cảm giác kinh diễm. Cá nhân đạo
diễn Trâu coi trọng thiết lập nhân vật này nên thà rằng tạm bỏ trống chứ không
muốn tùy tiện chọn một người không thích hợp để rồi phá hủy nhân vật.
Về phần
Tưởng Thầm, đạo diễn Trâu mới đầu cũng không để ý đến cậu nhưng ông lại tình cờ
xem qua một đoạn livestream trong show thực tế cậu vừa tham gia. Người thanh
niên này phần lớn thời gian đều đứng một bên, là kiểu người ít nói, khoảnh khắc
như thế làm người ta có cảm giác cậu đang đứng trong đoàn người nhưng dường như
đang tự do ở vùng trời riêng, nhìn trong bức tranh tổng thể, cảm giác cậu không
giống người thường.
Xem như
cho nhau một cơ hội, đạo diễn Trâu mới gọi cho Tưởng Thầm.
Lời từ
chối đã vọt tới đầu lưỡi nhưng ngữ khí của đạo diễn Trâu làm cậu nghe ra đối
phương rất nghiêm túc với nhân vật này, làm cậu trong lúc nhất thời không cách
nào từ chối được.
“Vâng,
cảm ơn ngài, đạo diễn Trâu.” Nói thế nào cũng đều là một cơ hội, bất kể sau đó
có thử vai thành công hay không, đạo diễn đích thân gọi tới đã là tỏ rõ sự tôn
trọng đối với mình, Tưởng Thầm đồng ý, cũng biểu đạt cảm ơn với ông.
Nhận được
câu trả lời, đạo diễn Trâu không nói thêm gì liền cúp điện thoại.
Cánh
tay Tưởng Thầm hạ xuống, đứng ngoài ban công một lát mà gió lạnh đã thổi cho cậu
nổi da gà toàn thân, cậu liền xoay người trở về phòng khách.
Vừa vào
trong nhà, hơi ấm liền bao phủ.
Vẻ mặt
Tưởng Thầm nghiêm nghị hơn, mợ nhạy cảm nhận ra cậu có chuyện gì đó, chắc là có
liên quan đến cuộc điện thoại vừa rồi, chẳng qua bà không tiện hỏi thẳng, như vậy
quá tọc mạch, thằng bé cũng cần có không gian riêng tư.
Mợ ghi
nhớ trong lòng, định đợi Phong Dương về thì nói lại với anh, để hai vợ chồng
son tự đi nói chuyện với nhau, bản thân thì đi lấy cho Tưởng Thầm cốc nước ấm.
Trong
nhà giờ chỉ có Tưởng Thầm với mợ, Cậu không ở đây, hôm qua sau khi đưa ông nội
về thì gặp chút việc, gọi điện thoại báo tới tối mới về.
Bởi
trong nhà có thai phu nên thường thường đều có sẵn canh bổ, từ khi Cậu mợ tới, Tưởng
Thầm đã có da có thịt hơn chút, không còn gầy đến qua cầu gió bay như trước, sắc
mặt cũng tốt hơn nhiều, nhìn kiểu gì cũng thấy thích.
Tưởng
Thầm vẫn nắm chặt lấy điện thoại, ngồi ngây người trên sofa một lát, sau đó bỗng
nhiên bảo mợ mình muốn tới phòng khám của Hồng Bân.
“Đi phòng
khám? Con thấy không khỏe chỗ nào sao?” Mợ theo bản năng nghĩ Tưởng Thầm bị khó
chịu, gấp gáp hỏi.
Tưởng
Thầm nhẹ lắc đầu, “Dạ không, thân thể con không có gì, chỉ là lâu rồi không đi
khám thai, lúc trước đều đi khám định kì, dạo này lại lâu không đi, con thiếu
chút nữa là quên mất rồi.”
Đây cũng
không tính là nói dối, còn một nguyên nhân khác là Tưởng Thầm muốn xác nhận xem
tình huống thân thể mình hiện tại có thể đi thử vai không.
Mợ nghe
vậy mới yên tâm.
Vừa vặn
thời gian cũng thích hợp, mới vừa ăn cơm xong một lúc, đổi quần áo ấm, Tưởng Thầm
cùng mợ ra khỏi nhà.
Tới chỗ
Hồng Bân, vừa lúc hắn đang bận, có bệnh nhân bị cảm nặng, sau khi tiêm xong vẫn
phải truyền dịch, Hồng Bân ra hiệu cho hai người đợi một chút.
Ổn định
xong cho bệnh nhân kia, Hồng Bân ra tiếp hai người, trên người mặc áo blouse trắng,
trên mặt là nụ cười ôn hòa, nhìn qua sắc mặt Tưởng Thầm, hồng hào khỏe mạnh,
cho nên suy đoán Tưởng Thầm chỉ tới khám định kì thôi.
Bởi vì
buồng trong có bệnh nhân rồi nên Hồng Bân cho Tưởng Thầm nằm vào một giường
trong góc, sau đó kéo rèm bao quanh hình thành một không gian kín, như vậy bệnh
nhân ở giường khác không thể nhìn thấy tình hình bên này.
Mở điều
hòa, Tưởng Thầm cởi áo khoác, nằm xuống.
Hồng
Bân vén vạt áo cậu lên, đã một thời gian không gặp, bụng Tưởng Thầm đã lớn đến
mức nhìn là biết bên trong có gì đó.
Dùng ống
nghe kiểm tra tim thai, lại sờ bên ngoài bụng, bé con đã xoay ngôi, đầu đã hướng
xuống dưới.
Hỏi thêm
vài câu mới biết bé con rất hoạt bát, rảnh rảnh là thích đạp bụng, còn thích cựa
quậy nghịch ngợm.
“Cậu bây
giờ đã ngừng nhận công việc rồi đúng không?” Hồng Bân giúp Tưởng Thầm kéo vạt áo
xuống, vào lúc Tưởng Thầm đang từ từ ngồi dậy thì hỏi thêm một câu.
Tưởng
Thầm gật đầu, đã giải trừ hợp đồng với công ty cũ một thời gian, trước mắt cậu đều
ở lại nhà Phong Dương, đến căn nhà mình thuê cũng đã rất lâu không về, có thể nói
bây giờ hoàn toàn là nhờ Phong Dương nuôi.
“Thời
gian rảnh có thể nghe vài bản nhạc êm dịu, cũng có thể tìm ít chuyện cổ tích, đọc
cho nó nghe.” Cách vách vẫn còn có bệnh nhân khác, Hồng Bân không nói thẳng là
thai giáo mà chỉ tay vào bụng Tưởng Thầm.
“Chúng
nó rất thông minh, dù bây giờ còn chưa có đi ra nhưng đã có thể cảm nhận được hỉ
nộ ái ố của cậu rồi.” Hồng Bân vừa nói vừa giúp Tưởng Thầm mặc lại áo khoác, Tưởng
Thầm xoay người nói cảm ơn.
Liên quan
đến việc này, Tưởng Thầm có thể cảm nhận được một chút, có vài lúc hình như bảo
bảo biết được cậu đang vui, nó sẽ xoay xoay trong bụng, như để chung vui với cậu
vậy.
Tưởng
Thầm xoa xoa lên bụng mình, trước lúc đi ra ngoài thì hỏi Hồng Bân, “Nếu như hiện
tại tôi muốn đi thử vai, chỉ là buổi thử vai rất đơn giản thôi, cũng không có vấn
đề gì đâu nhỉ?”
Hồng
Bân khựng lại, đánh giá vẻ mặt Tưởng Thầm, thấy cậu không phải chỉ là tiện mồm
hỏi, ánh mắt kiên định lạ thường, Hồng Bân trầm mặc trong chốc lát.
“Chỉ thử
vai đương nhiên không phải vấn đề gì lớn, mấu chốt là cậu quên mất bụng mình hiện
tại lớn đến như thế nào, cho dù có mặc đồ dày lên thì chỉ cần nhìn kĩ một chút đã
phát hiện ra dị thường rồi.”
Hồng
Bân chú ý tới tia sáng nơi đáy mắt Tưởng Thầm tựa hồ ảm đạm đi, hắn chưa từng vào
giới diễn viên nhưng đại khái cũng biết là có những người thật sự rất thích đóng
phim, khả năng Tưởng Thầm cũng là loại này.
Dù sao đó
cũng là nghề nghiệp của Tưởng Thầm, bởi vì bất ngờ xuất hiện đứa trẻ này nên cậu
mới không thể không nhượng bộ mà gác sự nghiệp sang một bên, về điểm này, Hồng
Bân cảm thấy mình có thể hiểu được cho cậu.
Nếu đổi
lại là mình, Hồng Bân cũng không biết phải tưởng tượng như thế nào.
“Phong
Dương có biết không?” Hồng Bân nhỏ giọng hỏi.
Tưởng
Thầm lắc lắc đầu, chuyện thử vai cậu tạm thời muốn giấu vì dù gì cũng chưa chắc
đã đạt. Đạo diễn Trâu sau khi cúp máy một lát thì gửi tới cho cậu một đoạn kịch
bản, Tưởng Thầm nhanh chóng lật xem một chút, những phần liên quan với nhân vật
đều đã được đánh dấu lại, là phim hình sự hiện đại, nhân vật là một cảnh sát chìm
nằm vùng trong băng nhóm tội phạm, kết cục là về sau bị bại lộ, bị bọn tội phạm
giết người bịt miệng, thả vào bao tải ném xuống sông.
Thể loại
phim chính kịch đô thị này Tưởng Thầm chưa từng đóng qua, trong lòng không khỏi
có chút mong đợi.
“Tôi đoán
cậu ta hơn nửa sẽ không đồng ý.” Hồng Bân cho là mình hiểu rõ tính Phong Dương,
cậu ta cực kì quan tâm đến Tưởng Thầm và đứa nhỏ, sẽ không trơ mắt nhìn Tưởng
Thầm vác cái bụng to tướng đi đóng phim.
Tưởng
Thầm mím môi, cậu sao có thể không biết chuyện ấy.
Phong
Dương quan tâm đến con bao nhiêu thì cậu cũng vậy.
Kiểm
tra xong, Tưởng Thầm không ở lại thêm mà cùng mợ về luôn.
Ngồi
trong ô tô, Tưởng Thầm sờ vòng ngọc bích trên cổ tay, bỗng nhiên nhận ra bản thân
đã quá ích kỉ, chỉ nghĩ tới mình, không nghĩ tới gì khác.
Cậu vốn
cũng không thích cái vòng giải trí này, còn công việc diễn viên, cậu tôn trọng
nó, cho nên phàm là công việc nào đến tay cậu cũng sẽ nghiêm túc nỗ lực hoàn thành.
Nhưng bây
giờ không giống ngày xưa, đúng như Hồng Bân nói, cậu hiện tại không còn một mình
nữa.
Cậu đã
mang thai, đứa bé này so với bất cứ thứ gì đều đáng giá hơn. Cậu sao lại có thể
bỗng nhiên mất lí trí như vậy?
Cục
cưng, xin lỗi con, là lỗi của baba.
Tưởng
Thầm cúi đầu nhìn bụng mình, thầm nói.
Bé con
dường như cảm giác được Tưởng Thầm áy náy, nó lại bơi bơi, ngọ nguậy.
Tưởng
Thầm cong môi, trong lòng nói lời cảm ơn với bé con.
Buổi tối,
Phong Dương nghe mợ nói buổi chiều bà cùng Tưởng Thầm đến phòng khám nên chờ tắm
rửa xong, anh muốn tìm thời điểm thích hợp để hỏi cậu.
Tưởng
Thầm lại mở miệng trước, “Hôm nay đạo diễn Trâu gọi điện cho em, muốn em đi thử
vai, em đồng ý rồi.”
Vào lúc
sắc mặt Phong Dương trầm xuống, cậu nhanh chóng cắt ngang lời anh định nói, “Lúc
đó em không từ chối là vì sợ mất lòng đối phương, sau đó suy nghĩ lại, em bây
giờ không phải chỉ có một mình, không nên đồng ý như vậy, xin lỗi, là lỗi của
em.”
“Em định
nhờ Hồng Bân làm cho một bệnh án giả, sau đó báo lại cho đạo diễn là em không
khỏe, không thể đi thử vai.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét