Chương 65: Ngẫu nhiên gặp
Vốn
nghe đến Tưởng Thầm muốn đi thử vai, ý niệm đầu tiên trong lòng Phong Dương là
Tưởng Thầm quá không biết nặng nhẹ, vào lúc này còn muốn bôn ba chạy đi thử
vai, hoàn toàn không coi trọng thân thể mình, cũng không coi trọng đứa nhỏ
trong bụng.
Nhưng ngay sau đó Tưởng Thầm đã tỏ thái độ hối lỗi, nói mình sai rồi, không nên tùy tiện quyết định như vậy, cơn giận trong người anh liền xì mất luôn.
Nói thật,
bây giờ là giai đoạn đặc thù nhất, anh không muốn xảy ra bất kì tranh cãi nào với
Tưởng Thầm, bởi vì anh rất không muốn tâm trạng cậu bị ảnh hưởng.
Tưởng
Thầm rất hiểu chuyện, là kiểu hiểu chuyện khiến anh đau lòng.
Tuy
trong thời gian này đều là anh và cậu mợ chăm cậu, nhìn thì giống như bọn họ
làm rất nhiều việc nhưng anh vẫn hiểu, những gì họ làm căn bản không thể so với
Tưởng Thầm.
Người
mang thai là cậu, người phải chịu đựng cũng là cậu. Mang thai vốn không phải việc
dễ dàng, Tưởng Thầm còn dùng thân thể của một người đàn ông để làm, có những tối
bởi vì bụng quá to, cậu xoay trái xoay phải mãi không ngủ được, nằm kiểu gì
cũng không thoải mái, Phong Dương cũng chỉ có thể trơ mắt ra nhìn, không thể
giúp gì. Cho nên anh rất cảm kích cậu, cảm kích cậu đồng ý ở lại bên cạnh anh.
“Thôi,
giờ cũng muộn rồi, ngày mai để anh đến chỗ Hồng Bân, nhờ cậu ta làm cho em một
cái bệnh án.” Chuyện đã xảy ra rồi, hiện tại cần đi giải quyết chứ không phải
là chỉ trích nhau, huống hồ anh không hề có ý định nặng lời gì với cậu.
“Vậy gọi
điện cũng để mai sao?” Tưởng Thầm nhíu mày tự trách, lúc đó từ chối luôn là
xong rồi, đâu cần phiền phức như vậy chứ.
Phong
Dương có quen đạo diễn Trâu, mặc dù quan hệ không thân thiết như với đạo diễn
Đào nhưng từng gặp vài lần, hai người trước kia còn suýt nữa có cơ hội hợp tác
nhưng vì nhiều nguyên nhân nên chưa thành.
“Để anh
gọi cho, nếu em đi nói sẽ để lại ấn tượng không tốt với ông ấy, anh với ông ấy
có chút quen biết, vừa vặn cũng có cớ mời ông ấy một bữa cơm.” Nói thế nào cũng
là mình cho người ta leo cây, nếu như truyền ra ngoài sẽ để lại tiếng xấu cho
Tưởng Thầm, cho nên Phong Dương quyết định tự mình ra mặt.
Anh
cũng không lo việc đạo diễn Trâu biết quan hệ giữa anh và Tưởng Thầm, ngược lại,
biết là tốt.
Tưởng
Thầm hơi kinh ngạc, chỉ bởi một sai lầm nho nhỏ của mình mà anh phải đứng ra
sao?
“Em xin
lỗi, đều do em không cẩn thận, cứ để em tự gọi cho ông ấy cũng được.” Tưởng Thầm
vừa nghĩ tới Phong Dương phải đi xin lỗi thay mình liền thấy xấu hổ.
Phong
Dương xoa đầu cậu, ánh mắt dịu dàng, “Chuyện của em cũng là chuyện của anh, nhớ
chưa?”
Tưởng
Thầm nhìn vào mắt Phong Dương, khẽ gật đầu.
Việc
này đương nhiên phải làm càng sớm càng tốt, tránh việc làm tốn thời gian của đạo
diễn Trâu. Phong Dương gọi điện thoại trước, Đại ảnh đế gọi điện tới làm Trâu Bằng
thực ngạc nhiên. Sau đó từ miệng đối phương nghe được cái tên Tưởng Thầm, đang
tò mò, Phong Dương đã nói bằng tư thái như đang nói về người nhà, rằng gần đây
Tưởng Thầm đang không khỏe, hôm qua vốn muốn từ chối nhưng sợ đạo diễn Trâu
không vui nên mới nhận lời, sau đó mới báo lại cho anh. Phong Dương biểu thị
chính mình khi đó rất tức giận, còn cãi nhau ầm ĩ với cậu một trận.
Anh xin
lỗi đạo diễn Trâu, hỏi đối phương khi nào rảnh rỗi thì muốn mời một bữa cơm, hiếm
có khi cả hai đều đang ở Dịch thành, chờ sau đi quay phim rồi thì không biết
bao giờ mới hẹn được lịch.
Phong
Dương mời ăn cơm, Trâu Bằng dĩ nhiên sẽ không từ chối. Chỉ là ông ta không nói
hết, thực ra bởi vì còn phải qua quá trình xin xét duyệt nên thời gian khởi
quay phỏng chừng phải dời lại một thời gian, có khi phải sang năm mới bấm máy
được, cho nên việc Tưởng Thầm không thể tới thử vai cũng không gây ảnh hưởng gì
mấy.
Có
Phong Dương đứng ra, việc này liền được nhẹ nhàng giải quyết.
Hẹn gặp
vào tối ngày kia, còn chuyện nhờ Hồng Bân làm hộ một bệnh án giả, giờ xem ra
cũng không cần nữa.
Đảo mắt
liền tới ngày hẹn, thời gian gần đây Phong Dương không phải đi quay phim nhưng
công việc vẫn ngày càng nhiều. Dù sao ngoài nghề chính là diễn viên thì anh vẫn
còn không ít nghề phụ khác, tỷ như đầu tư phim điện ảnh, còn có phòng làm việc
của anh cũng đang định kí hợp đồng với vài diễn viên mới, còn phải bận xử lý hợp
đồng của họ với công ty cũ.
Những
ngày qua Phong Dương đều bận mấy việc này nhưng việc thương lượng kí kết thì
anh không cần trực tiếp đi mà cử nhân viên phụ trách sàng lọc một lần, báo cáo
để quyết định chọn người, sau đó quản lý của anh sẽ cầm hợp đồng đi tìm đối
phương.
Hôm nay
Phong Dương ăn trưa xong mới tới công ty, nghĩ Tưởng Thầm hiện tại đều ngồi nhà
không có gì làm nên rủ cậu đi cùng.
Mợ nghe
vậy cũng giục Tưởng Thầm cứ đi đi, không cần ở lại với bà già này.
“… Mợ
đã già khi nào đâu.” Tưởng Thầm cười cười trêu mợ, cậu vốn cũng không định từ
chối.
“Đứa nhỏ
dẻo mồm này.” Mợ cười, khẽ véo má cậu một cái.
Phong
Dương đứng cạnh, nhìn một màn ấm áp hài hòa này, nếu một năm trước có người bảo
anh sẽ cùng Tưởng Thầm tạo dựng một gia đình hạnh phúc, anh còn lâu mới tin.
Nhưng
nói thế nào đây, vận mệnh chính là thứ kì diệu như vậy đấy.
Đây là
lần thứ 2 Tưởng Thầm tới công ty Phong Dương, lần đầu tiên đến đã gây ra chút
náo động nho nhỏ, lần này, hình như Phong Dương đã có báo trước nên mọi người,
đặc biệt là mấy bạn fan của cậu, có chút kích động nhưng không có hành động quá
khích gì. Chỉ là mấy bạn fan vẫn lộ ra ánh mắt như phát sáng, sau khi hai người
vào văn phòng, đóng cửa lại rồi vẫn cảm nhận được tầm mắt nóng rực sau lưng.
Cửa
phòng đóng lại, Tưởng Thầm vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng reo hò phấn khích nho nhỏ
bên ngoài.
Sau lần
trước Tưởng Thầm đến, Phong Dương đã thuê kiến trúc sư cải tạo lại văn phòng một
chút. Nền nhà trải thảm mềm, ghế sofa đổi từ loại bọc da sang bọc nỉ, như vậy
ngồi ấm hơn, còn sắp thêm nhiều gối tựa.
Tưởng
Thầm ngồi xuống, với một cái gối ôm vào ngực.
Phong
Dương vốn muốn ngồi xuống bàn làm việc, lại thấy bàn trà trống không, liền quay
đầu đi ra ngoài, Tưởng Thầm thấy anh nhanh chóng rời đi còn tưởng là anh có việc
gấp gì. Ai biết, việc gấp của anh chính là sai một nhân viên đi ra siêu thị ở tầng
dưới mua chút hoa quả sấy để ăn vặt, hoa quả tươi có khi bị lạnh, không bằng ăn
hoa quả khô lành hơn.
Một
nhân viên bưng chén nước ấm, chuẩn bị mang vào cho Tưởng Thầm, Phong Dương đi tới
nhận lấy, bảo người đó có thể về làm việc của mình.
Trong
văn phòng có một tủ sách, Tưởng Thầm nhớ tới Hồng Bân có dặn hiện tại có thể đọc
sách, nghe nhạc để thai giáo, ở nhà cậu cũng có đặt mua ít sách, ở chỗ này, cậu
tìm một vòng, tìm được một quyển truyện cổ tích.
Tưởng
Thầm thấy Phong Dương quay lại bàn làm việc, cậu ở đây có lẽ sẽ ảnh hưởng đến
anh, đang định chuồn ra ngoài thì bị anh giữ lại.
Phong
Dương biết ngay là cậu sẽ sợ ảnh hưởng anh làm việc nhưng anh đưa cậu đến đây là
để có thể nhìn thấy cậu cơ mà. Anh đi tới chỗ Tưởng Thầm, xoay ghế lại, để lưng
Tưởng Thầm tựa vào cạnh bàn, hôn xuống.
Tưởng
Thầm ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn của Phong Dương, hai người môi lưỡi quấn quýt, hơi
thở dần gấp gáp hơn.
Phong
Dương khẽ cắn môi dưới Tưởng Thầm, mút mát gặm cắn, đầu lưỡi len lỏi vào miệng
cậu, quấn lấy đầu lưỡi mềm mại của đối phương, mút lấy.
Hôn một
hồi, có tiếng gõ cửa vang lên, Tưởng Thầm giật mình muốn đẩy Phong Dương ra lại
bị anh kéo lại, cổ tay bị anh ấn lên mặt bàn.
Tay nắm
cửa vang lên tiếng lạch cạch, người bên ngoài đẩy cửa vào, Tưởng Thầm giãy dụa
trừng mắt nhìn Phong Dương, anh đành luyến tiếc lui ra, nhìn đôi môi ửng hồng vẫn
còn ánh nước, còn cúi người liếm thêm một cái.
Cửa phòng
mở ra, người đi vào đơ mặt.
Hiển
nhiên là quản lý của Phong Dương không thể ngờ sếp mình có thể trắng trợn thân
mật ngay trong văn phòng, trong khoảnh khắc, quản lý chớp chớp mắt, hoài nghi
kia có đúng là ông sếp lâu năm của mình hay không.
Bị người
khác bắt gặp, Tưởng Thầm đỏ mặt, rút tay, giãy dụa trốn khỏi vòng tay Phong
Dương, còn cái người đầu têu kia thì mặt vẫn tỉnh bơ, ánh mắt yêu thương dịu dàng
nhìn Tưởng Thầm, giống như không nhìn thấy quản lý đang đứng ngoài cửa vậy.
Quản lý
đành ho khan hai tiếng, Phong Dương lúc này mới nhìn qua, vẻ mặt viết rõ mấy chữ
khó chịu vì bị phá vỡ chuyện tốt.
Em lạy
sếp, sếp muốn thân mật thì về nhà đi có được khônggggg?????
Quản lý
cũng chỉ có thể thầm gào thét trong lòng.
Quản lý
tới để bàn chuyện công việc với Phong Dương, Tưởng Thầm liền rút lui về ghế sofa,
vừa nghe nhạc nhẹ du dương vừa đọc truyện cổ tích.
Thi thoảng
cậu lại ngước mắt lên, nhìn người đàn ông đang vùi đầu vào công việc. Người ta
nói không sai, đàn ông quyến rũ nhất là khi tập trung làm việc, sự chuyên chú đó
có mị lực khiến người khác khó có thể rời mắt, ngày trước Tưởng Thầm còn không
hiểu, bây giờ thì hiểu rồi.
Nhân viên
đi mua hoa quả sấy đã trở lại, nhân viên cấp dưới sẽ không giống như quản lý, gõ
cửa xong thì có thể trực tiếp đẩy cửa vào, bên Phong Dương mải bàn chuyện tựa hồ
không nghe thấy nên Tưởng Thầm đi mở cửa.
Cô bé
nhân viên vừa thấy là Tưởng Thầm mở cửa, trên môi còn nở nụ cười nhẹ, ngũ quan
lập thể còn sắc nét hơn ở trên màn hình, trái tim fan girl thiếu chút nữa ngừng
đập.
“Thầm… Tưởng
Thầm, đây là anh Dương bảo đi mua cho cậu.” Fan girl thiếu chút nữa quen miệng
gọi Thầm Thầm, lập tức đổi giọng, ánh mắt mê mẩn nhìn cậu.
“Cảm ơn
chị.” Tưởng Thầm nhận lấy.
“Không,
không cần cám ơn.” Trái tim tiểu thiếu nữ sắp phát điên lên rồi <3 <3
<3
Đóng cửa,
lại thấy hai tầm mắt phóng về mình, có vẻ Phong Dương và quản lý đã nói chuyện
xong.
Quản lý
nói thêm vài câu rồi rời đi, khi đi qua Tưởng Thầm còn cười cái xem như chào hỏi.
Phong
Dương đi tới, cầm cái túi trên tay Tưởng Thầm, mở ra, để lên khay trà.
Tưởng
Thầm ngồi bên cạnh anh, nhìn anh xiên một miếng quả khô đưa tới bên miệng mình,
cậu lưỡng lự hai giây, ngoan ngoãn há miệng.
Rất
nhanh trời đã tối, hai người cùng rời công ty, tới nơi hẹn ăn cơm với đạo diễn
Trâu Bằng.
Cả hai đều
không nghĩ tới, đạo diễn Trâu chưa gặp, lại gặp được một người khác.
Là đối
phương tới bắt chuyện trước, lúc đó Tưởng Thầm đang nói chuyện với Phong Dương thì
bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng hô ngạc nhiên.
Quay đầu
lại, là một khuôn mặt quen thuộc.
Là Hạng
Lâm Thiên đi cùng bạn, nhìn qua thì có vẻ cũng mới tới không lâu.
“Thật
khéo.” Hạng Lâm Thiên cười, liếc mắt nhìn Phong Dương bên cạnh, với lãnh ý
trong mắt Phong Dương, hắn coi như không nhìn thấy.
“Đúng vậy,
trùng hợp thật.” Tưởng Thầm cười xã giao nói.
Lần đó,
khi tạm biệt ở sân bay, câu Hạng Lâm Thiên nói thầm bên tai Tưởng Thầm chính là
“Nếu ngày nào đó em với Phong Dương chia tay, nhớ cân nhắc tới tôi nha.”
Tưởng
Thầm vốn từng có ý nghĩ muốn trở thành bạn bè với Hạng Lâm Thiên nhưng câu nói
kia trực tiếp thông báo cho Tưởng Thầm là hắn có ý với cậu. Từ đó, cậu liền rõ
ràng mình và hắn đi trên hai con đường khác nhau, không thể làm bạn.
“Chỉ có
hai người thôi sao? Không thì ngồi chung một bàn đi?” Hạng Lâm Thiên đề nghị.
Tưởng
Thầm lễ phép mỉm cười, “Xin lỗi, chúng tôi có hẹn với người khác rồi.”
Phong
Dương đứng cạnh vẫn luôn không lên tiếng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tưởng Thầm nói
chuyện với Hạng Lâm Thiên.
Tưởng
Thầm nói tạm biệt, xoay người, bảo Phong Dương ‘Đi thôi’, cũng không để ý ánh mắt
lưu luyến không rời của Hạng Lâm Thiên, dứt khoát rời đi.
Nếu đã
biết Hạng Lâm Thiên có tâm tư không đơn thuần, Tưởng Thầm sẽ hạn chế tiếp xúc với
hắn, đó là trách nhiệm đương nhiên của người đã có người yêu.
Người bạn
đứng bên cạnh Hạng Lâm Thiên khoác tay lên vai hắn, “Đúng là ngoại hình không tệ,
chẳng trách cậu sáng nhớ chiều mong lâu như vậy, có muốn tôi giúp cậu một tay
không?” Gã nhìn hạng lâm thiên, nhíu mày ám chỉ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét