Chương 66: Cầu hôn
“Cấm cậu
động đến cậu ấy!” Hạng Lâm Thiên nhìn bạn mình, ánh mắt sắc lẹm, rõ ràng có ý cảnh
cáo.
Người bạn
kia đầu tiên là sững sờ, sau đó là hiếu kì trước phản ứng kì lạ của Hạng Lâm
Thiên, gã quan sát một phen, rồi như nghĩ đến cái gì, cười xòa, “Được, được,
tôi không động.”
Thật không ngờ tới, Hạng Lâm Thiên phong lưu đào hoa, nổi tiếng vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân, hôm nay lại bị một bụi hoa kéo lại rồi.
(Vạn hoa tùng trung quá, Phiến diệp bất triêm thân: Đi qua vạn bụi
hoa, thân không dính một mảnh lá)
Người
thanh niên kia, gương mặt ấy, vóc dáng ấy, đúng là rất hấp dẫn. Thậm chí còn có
thể khiến cho Đại ảnh đế từng nam nữ không chạm động tâm, hẳn là cũng có chỗ
hơn người. Người như vậy có thể khiến Hạng Lâm Thiên động tâm, gã thấy cũng
không có gì khó hiểu.
Lời vừa
rồi của gã cũng chỉ là đùa thôi, Hạng Lâm Thiên còn chưa tự mình hành động, rõ
ràng là vì Phong Dương không dễ đối phó, muốn cướp người trong tay anh ta là
chuyện không thể nào.
Gã vỗ vỗ
vai Hạng Lâm Thiên xem như an ủi, cùng trời cuối đất, chỗ nào chả có cỏ hoa,
người tốt còn ở phía sau.
Bất ngờ
chạm trán với Hạng Lâm Thiên chỉ là một khúc dạo ngắn, Tưởng Thầm trước đó từng
cam đoan với Phong Dương sẽ giữ khoảng cách với Hạng Lâm Thiên, biểu hiện lần này
của cậu cũng đủ để chứng minh cam kết đó.
Phong
Dương tuy không thích Hạng Lâm Thiên có ý đồ với người của mình nhưng thái độ cự
tuyệt của Tưởng Thầm rất rõ ràng, anh cũng không phải kiểu người ghen tuông
lung tung, dù đúng là lắm lúc chỉ muốn kéo cậu bỏ đi, không muốn nhìn cậu nói
thêm với gã một câu nào nhưng vẫn cố gắng nín nhịn. Phong Dương dần dần phát hiện
mình có lúc quản Tưởng Thầm quá chặt, lúc đầu là vì cậu đang mang thai, lo cậu
và con xảy ra chuyện, sau đó, sự quản lý này dần dần biến chất, anh tự nhận ra điểm
này nên thỉnh thoảng vẫn phải tự nhắc nhở mình.
Hai người
tới phòng riêng đã đặt trước, Trâu Bằng sau khi thu xếp xong công việc cũng lập
tức tới.
Vừa đẩy
cửa ra, nhìn thấy có hai người trong phòng, ngày đó, Phong Dương không nói rõ
qua điện thoại nhưng Trâu Bằng nghe đôi câu vài lời cũng lờ mờ đoán ra vài chuyện.
Không chỉ
ngoài vòng, trong vòng này người đồng tính luyến ái cũng nhiều, mặc dù còn chưa
được phần lớn công chúng đón nhận nhưng người ta nói chuyện yêu đương, dù là yêu
trai hay gái thì đều là quyền tự do của người ta, ai cũng không có quyền xen vào.
Bữa hôm
nay chỉ ăn cơm, việc xin lỗi đã nói trên điện thoại rồi nên cũng không ai nhắc
lại nữa.
Ăn xong,
mọi người xuống lầu, Trâu Bằng cầm chìa khóa mở cửa, lúc chuẩn bị lên xe thì bỗng
nhiên quay lại bảo Tưởng Thầm, “Bộ phim kia khả năng phải nửa cuối sang năm mới
có thể bấm máy, nếu khi đó vai diễn chưa tuyển được người mà cậu cũng trống lịch
thì… liệu lúc đó cậu đã khỏe lại chưa?”
Tưởng
Thầm nhất thời ngạc nhiên, theo bản năng không trả lời ngay mà quay qua nhìn Phong
Dương, bé con khoảng giữa năm sau sẽ ra đời, sinh con xong cậu khả năng còn phải
ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian, cậu không dám tự quyết định.
Phong
Dương nhìn ra khát vọng trong mắt cậu, anh hiểu Tưởng Thầm rất mong đợi vai diễn
này nên khẽ gật đầu.
“Cảm ơn
đạo diễn Trâu”. Tưởng Thầm cảm ơn, xem như đã đồng ý.
Trâu Bằng
phất tay chào hai người rồi lên xe rời đi.
Tưởng
Thầm cũng cùng Phong Dương về xe.
Tưởng
Thầm ngồi lên ghế phó lái, kéo dây an toàn, mới vừa cài vào liền có một bàn tay
nắm sau gáy cậu, Phong Dương nghiêng người tới, hôn lên.
Ngoài cửa
xe người đi qua đi lại, mặc dù là kính một chiều, chỉ từ trong xe mới nhìn được
ra ngoài nhưng Tưởng Thầm vẫn cảm thấy mình như đang công khai thân mật trước mặt
người ngoài, xấu hổ đẩy đẩy Phong Dương, cứ tưởng sẽ đẩy không ra, kết quả anh
lại rời ran gay.
Đôi mắt
sâu thẳm nhìn Tưởng Thầm, tình cảm nồng đậm như thủy triều không ngừng trào lên.
Phong
Dương xoa xoa cánh môi mềm mại của cậu, nói xin lỗi.
Tưởng
Thầm ngơ ngác, không hiểu anh xin lỗi cái gì.
“Tại vì
anh, khiến em đến bây giờ không thể được làm việc mà em yêu thích.” Phong Dương
nói, ánh mắt dừng trên bụng cậu.
Tưởng
Thầm liền hiểu anh muốn nói gì.
Cậu nắm
lấy tay anh. Đây vốn không phải việc cần phải xin lỗi, dù cậu đã từng hối hận,
hối hận ngày đó không nên vào nhầm phòng Phong Dương, sau đó còn có thai. Sự tình
phát triển đến bây giờ bắt nguồn từ một sai lầm nhưng cả quá trình đều không
sai, cậu có được một người đàn ông trưởng thành, vừa đẹp trai lắm tiền vừa có
trách nhiệm, còn có một bé con ngoan ngoãn sắp ra đời. Tất cả những điều này đều
ngoài dự liệu của cậu, mỗi một chuyện đều là điều cậu chưa từng dám mơ tới. Cho
nên để nắm giữ được nó, cậu chấp nhận trả giá.
“Chỉ là
hiện tại thôi, sau này em vẫn còn rất nhiều cơ hội mà.” Mang thai sinh con cũng
chỉ mất 10 tháng, cậu còn trẻ, còn quãng đường đi rất dài, Phong Dương nói như
vậy, thật giống như anh đã khiến cậu phải trả giá đại giới gì đó vậy.
Sao có
thể chứ, Tưởng Thầm chưa từng nghĩ như vậy.
Phong
Dương lại hôn nhẹ lên môi Tưởng Thầm, nói cảm ơn.
Bé con
trong bụng lại trồi trồi lên, vừa hoạt bát vừa đáng yêu.
*****
Đảo mắt
lại qua một thời gian, gió đông lạnh cắt da cũng từ từ lặng xuống.
Không còn
cần mặc áo khoác dày, Tưởng Thầm dạo này chỉ thích mặc áo nỉ rộng rãi thoải mái.
Bình thường
đều rất ít đi ra ngoài, bụng hiện tại to quá, chỉ bước vài bậc thang đã thấy nặng
nề.
Cách một
khoảng thời gian lại đến chỗ Hồng Bân kiểm tra, được mọi người chăm sóc tỉ mỉ,
cả Tưởng Thầm lẫn đứa bé đều khỏe mạnh.
Chỉ có
vào buổi tối, vì bụng quá nặng, Tưởng Thầm lăn trái lăn phải đều không tìm được
tư thế thoải mái, ngủ không ngon.
Phong
Dương ngủ cùng cậu, tình huống ra sao anh đều biết, chỉ có thể cố gắng thay đổi
thực đơn, làm cho cậu chút đồ ăn có tác dụng hỗ trợ an thần.
Sắp đến
tết, ông nội mặc dù từ sau lần trước đã không quay lại nhưng sau khi trở về vẫn
luôn nhớ nhung cháu dâu với đứa chắt chưa ra đời. Ông gọi điện cho Phong Dương,
bảo anh tết năm nay đừng đi công tác nữa, đã có vợ con rồi, tết nhất phải ở bên
gia đình.
Không cần
ông nội đề nghị, Phong Dương đã chủ động sắp xếp hết công việc cuối năm, chừa lại
một khoảng thời gian để chuyên tâm chăm sóc Tưởng Thầm.
Trong nước
vẫn chưa hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới, theo một khía cạnh nào đó, giấy kết hôn
cũng chỉ là một phương tiện ràng buộc hữu hình. Phong Dương làm người rất rõ ràng,
anh không cần những thứ trói buộc đó, sự bảo đảm anh có thể dành cho Tưởng Thầm
chặt chễ hơn bất cứ loại ràng buộc nào.
Nói vậy
nhưng trong lòng Phong Dương vẫn muốn cả thế giới biết Tưởng Thầm là người yêu,
là bạn đời của anh, anh đã thương lượng với cậu, hai người đều là người của công
chúng, Tưởng Thầm cứ thả lỏng, đợi sinh con xong rồi suy nghĩ cách công khai.
Người
nhà Phong Dương về cơ bản đều tiếp nhận Tưởng Thầm, chỗ cha mẹ ruột Tưởng Thầm,
dù quan hệ không tốt nhưng nếu để họ biết, nhỡ bọn họ nói gì đó không tốt ra bên
ngoài, dù sao cũng là bố mẹ mình, Tưởng Thầm biết mình không thể nào không bị ảnh
hưởng, cho nên cậu bảo anh chờ một chút, Phong Dương tôn trọng lựa chọn của cậu,
đồng ý tạm thời giữ kín.
Tạm thời
không kết hôn nhưng không có nghĩa là Phong Dương sẽ ngồi im không làm gì.
Anh thừa
dịp cậu ngủ say, lén đo kích thước ngón tay cậu, hôm sau đi tới một cửa hàng
trang sức.
Tết đoan ngọ, mọi người không ăn cơm ở nhà, Cậu mợ đã có hẹn với bạn, những thanh niên
khác cũng đều đi chơi.
Tưởng
Thầm khi đó hoàn toàn không biết gì, cùng Phong Dương tới một nhà hàng thanh nhã,
tiến vào phòng riêng đã đặt trước, trên trung tâm bàn ăn đặt giữa phòng là một
bó hoa hồng to nở rực rỡ, trong không khí còn quanh quẩn hương hoa bay bổng.
Một khắc
kia, Tưởng Thầm có chút dự cảm, cậu đã đi ăn cùng Phong Dương nhiều lần nhưng
chưa lần nào giống lần này.
Trên đất
trải thảm, Phong Dương kéo tay Tưởng Thầm tới cạnh bàn, kéo ghế cho cậu.
Tim Tưởng
Thầm đập bình bịch, giờ mà còn chưa đoán ra cái gì thì cậu là đồ ngốc.
Ngạc
nhiên đến đờ người, cậu chỉ biết máy móc ngồi xuống, nhìn Phong Dương quỳ một
chân trước mặt mình, rút ra một hộp nhỏ màu đỏ tinh xảo.
Mở hộp,
Phong Dương ngước nhìn người trước mắt, trong phòng, ánh đèn vàng ấm áp bao phủ
lên người anh, Tưởng Thầm nghe thấy anh nói, “Tưởng Thầm, em có đồng ý ở bên
anh cả đời này không?”
Không phải
gả cho anh, mà là ở bên anh, Tưởng Thầm cảm giác tay chân mồm miệng mình đều cứng
đơ, không nói nổi một lời.
Trong lúc
Tưởng Thầm còn đang shock đến tắt tiếng, Phong Dương trực tiếp kéo tay cậu qua,
lấy chiếc nhẫn trong hộp, đeo lên ngón áp út. Cậu đang muốn rụt tay về thì cổ
tay bị anh níu lại, anh cúi đầu, thành kính hôn lên chiếc nhẫn kia.
Đứng dậy,
Phong Dương ôm trọn Tưởng Thầm vào lòng, “Anh sẽ đối tốt với em và con, cả hai đều
là người quan trọng nhất đời anh.” Anh cúi đầu hôn lên tóc cậu, nói ra lời cam
kết chưa từng nói với ai.
Tưởng
Thầm tựa vào bên cổ anh, trong mũi đều là mùi hương nam tính ấm áp, vươn tay ôm
lại anh, chiếc nhẫn trên ngón tay tuy không thể nhìn thấy nhưng cảm giác rất rõ
ràng.
Bầu trời
tối đen, sau khi ăn cơm xong, hai người cùng nhau về nhà.
Rèm cửa
bị gió đêm thổi hơi lay động.
Hai người
nằm trên giường lớn, Phong Dương cúi người chống tay bên trên Tưởng Thầm, hai bàn
tay giao nhau chặt chẽ, hai chiếc nhẫn chạm vào nhau, nụ hôn thâm tình, thân thể
quấn quýt, đầu lưỡi truy đuổi, răng môi đụng chạm, không khí trong phòng chậm rãi
ấm lên, cảnh xuân ngập tràn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét