Chương 68: Đẻ non
Ngoài
phòng ngủ có một ban công, trên ban công đặt một cái ghế nằm rất to, lúc này
trên trời lốm đốm sao, Phong Dương cùng Tưởng Thầm dựa lưng vào ghế.
Trên ghế
trải thảm lông cừu mềm mại, Phong Dương mang ra thêm một cái chăn đắp cho hai
người, ôm lấy Tưởng Thầm, để cậu gối đầu lên vai mình.
Tưởng Thầm nhẹ giọng, “Em hơi buồn ngủ, lát nữa đến giờ anh phải đánh thức em đấy.”
Mọi
ngày giờ này Tưởng Thầm đã ngủ say lâu rồi nhưng hôm nay thì khác, ngày hôm nay
không giống bất kì ngày nào trong quá khứ, từ sau khi bố mẹ li dị, đây là giao
thừa đầu tiên cậu vui vẻ hạnh phúc, bên cạnh có người mình yêu, cảm giác như cả
đời này đều viên mãn.
Phong
Dương dịu dàng xoa đầu Tưởng Thầm, cậu không nói rõ nhưng anh có thể đoán được,
anh cũng đâu khác gì, từ sau khi bố mẹ mất, anh cũng vùi mình vào công việc,
chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày bản thân có người mình yêu và con cái bầu bạn.
“Ừm, ngủ
đi, đến giờ anh gọi.” Phong Dương cúi đầu, hôn nhẹ lên tóc cậu.
Tưởng
Thầm cười, ngủ thiếp đi.
Phong
Dương nghiêng người sang bên trái, khẽ dựa vào đầu Tưởng Thầm, cầm điện thoại đặt
hẹn giờ rồi bỏ xuống, ngồi im nhìn chăm chú màn đêm đen.
Trong lúc
Tưởng Thầm mơ màng ngủ, anh chậm rãi nhớ lại kí ức, ngày Tưởng Thầm chạy nhầm vào
phòng trọ của anh. Ngày đó trời mưa như trút nước, cậu đột nhiên chạy tới gõ cửa
phòng, lúc đó anh còn hiểu nhầm một phen. Thật biết ơn hôm đó trời mưa to, biết
ơn chút sai lầm nho nhỏ của Tưởng Thầm, nếu không hai người họ đến giờ vẫn chỉ
là người dung.
Chỉ với
gương mặt này của Tưởng Thầm, người mơ ước cậu nhất định không ít, Phong Dương không
thể nào tưởng tượng được, nếu như không có chút sai lầm kia, cậu lúc đó sẽ gặp
phải ai.
Là trời
cao đã định, bọn họ kiếp này sẽ yêu nhau, sẽ ở bên nhau.
Phong
Dương co chặt cánh tay, ôm sát cậu thêm một chút.
Một quãng
thời gian qua đi, đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên.
Tưởng
Thầm vẫn tâm niệm muốn đón giao thừa nên ngủ không sâu, tiếng chuông vừa vang lên
đã tỉnh lại, cậu chầm chậm mở mắt ra, vừa ngước lên đã đối diện với đôi mắt dịu
dàng quyến luyến.
Cậu nhấc
người lên một chút, cánh tay quàng lấy vai anh, “Năm mới tốt lành, Phong Dương!”
“Chúc mừng
năm mới!” Hai người gần như đồng thanh.
Tưởng
Thầm phì cười, nghiêng người hôn xuống.
Hôn khẽ
một cái, như chuồn chuồn lướt nước vậy.
Cậu lui
lại, nói ra lời mình sớm đã nên nói ra, nói vào giao thừa đầu tiên được ở bên
anh, “… Em yêu anh.” Lời nói ra rất dễ dàng, nếu đổi lại là một thời khắc khác,
khả năng cậu sẽ ngượng ngùng, nhưng vào lúc này thì không.
Biểu tình
Phong Dương có chút thay đổi, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là kinh hỉ.
Anh giữ
lấy gáy cậu, ấn người cậu xuống, nụ hôn này so với cái chạm nhẹ vừa nãy kịch liệt
cùng nhiệt tình hơn nhiều.
Cả người
được nhiệt độ ấm áp bao vây, hai lồng ngực dán vào nhau, con tim cùng chung nhịp
đập.
Chăn đắp
trên người trượt xuống nhưng không ai rảnh quan tâm, hai người chỉ mải hôn sâu,
dùng thân thể cảm nhận sự tồn tại của đối phương.
Từ ban
công trở lại phòng ngủ, tấm đệm đỏ rực lún xuống.
Tưởng
Thầm hé mắt, nhìn khuôn mặt đang sa vào tình dục của người yêu, đây là vẻ mặt
chỉ mình cậu được thấy, nhận thức này khiến cậu có loại cảm giác thỏa mãn, vươn
tay, chạm lên chiếc nhẫn trên tay Phong Dương, chầm chậm đáp lại nụ hôn của
anh.
Thật giống
như một giấc mơ.
Nước mắt
cậu lăn xuống, Phong Dương mở mắt ra, vừa vặn nhìn thấy giọt nước mắt lăn tròn,
chảy xuống thái dương, cùng với đó là nụ cười hạnh phúc của cậu.
Anh cúi
người, hôn đi nước mắt trên mặt cậu, “Đừng khóc.” Em khóc, anh sẽ đau lòng.
Tưởng
Thầm lắc đầu, “Em không khóc.”
“Sang năm
cũng sẽ cùng nhau thức đón giao thừa, không chỉ sang năm mà hai năm, ba năm, mãi
mãi về sau, anh đều sẽ ở bên em, không chỉ anh, còn có con của chúng ta nữa.”
Phong
Dương hôn lên mắt Tưởng Thầm, cậu nhắm mắt lại, trên mí mắt mỏng manh là đôi môi
ấm nóng của anh.
Đêm nay,
bọn họ dồn toàn bộ tình yêu vùi vào trong thân thể nhau, dùng thân thể làm chất
xúc tác, thông qua phương thức thân cận nhất, làm cho đối phương biết mình yêu người
kia đến thế nào.
Một năm
mới, hai người ôm nhau triền miên, nghênh đón tương lai tốt đẹp.
Mà tương
lai tốt đẹp này, vào hơn hai tháng sau, đến sớm vào một ngày mà cả nhà không ai
nghĩ tới.
Khi đó đã
qua kì nghỉ tết, Tưởng Thầm đã ở lại khu nhà cũ hơn nửa tháng, nhà cũ cách bệnh
viện hơi xa nên Phong Dương đón cậu về lại căn biệt thự nhỏ kia.
Sắp đến
ngày sinh, Phong Dương thuê người sửa lại một căn phòng ngủ trong nhà, biến thành
phòng trẻ em, nôi cũng thuê thợ mộc đặc biệt làm riêng, mua đủ quần áo từ sơ
sinh đến một tuổi, có Phong Dương mua, có Cậu mợ mua, cũng có đồ ông nội sai
người đưa tới.
Đồ của
bé trai bé gái đều có đủ.
Chỉ còn
dán nốt một chút giấy dán tường là xong, thợ đang ở trong phòng làm nốt. Hiện cách
ngày dự sinh còn hơn 20 ngày, tình hình sức khỏe của Tưởng Thầm rất ổn định, không
có gì bất thường. Phong Dương đến công ty làm việc, gọi Thạch Lỗi, trợ lý của cậu
đi theo hỗ trợ, Tưởng Thầm ở nhà có Cậu mợ chăm sóc, tạm thời không cần Thạch Lỗi
qua.
Vừa đúng
lúc trong nhà thiếu nguyên liệu nấu ăn, mợ cùng Cậu đi mua. Vốn mợ định đi một
mình, để Cậu ở nhà nhưng Tưởng Thầm nói mình không sao, nếu có việc gì, nhất định
sẽ gọi điện ngay, nên hai ông bà mới đi cùng nhau.
Xét thấy
sức khỏe của cậu thời gian này đều ổn định nên mợ cũng yên tâm rời đi.
Hai ông
bà vừa đi không lâu, tốp thợ dán giấy cũng xong việc, xuống lầu chào tạm biệt,
cậu tiễn họ ra cửa.
Quay người
về ghế sofa, Tưởng Thầm nhìn thấy trong cốc sắp hết nước nên cầm cốc đi lấy.
Rót nửa
cốc nước ấm, đang định quay về phòng khách thì bụng đột nhiên đau quặn lên.
Tưởng
Thầm thiếu chút nữa đánh rơi cốc, tay run rẩy làm nước sánh ra ngoài.
Cậu nhìn
ra ngoài cửa sổ, nhóm thợ dán giấy đã đi xa, cậu chầm chậm vịn tường quay lại
chỗ ghế sofa, vừa chạm được đến ghế thì bụng lại quặn lên, cốc thủy tinh rơi xuống
đất choang một cái. Cả người cậu run rẩy, không để ý tới mảnh thủy tinh bể trên
đất, một tay túm lấy tay vịn ghế, một tay ôm bụng, ngón tay túm chặt đến nổi gân
xanh.
Điện
thoại để trên khay trà, chỉ cách vài bước lại làm cậu cảm thấy thật gian nan.
Cuối cùng
cũng mò được đến chỗ điện thoại, Tưởng Thầm đã đau đến mất sức, ngón tay run rẩy
ấn nút cuộc gọi khẩn cấp, đầu danh sách chính là Phong Dương.
Bên kia,
Phong Dương đang họp thì điện thoại đổ chuông, anh bắt máy ngay khi thấy tên
người gọi, bên kia không có lập tức trả lời, chỉ có tiếng thở dốc, như có linh
cảm mách bảo, Phong Dương không cho là Tưởng Thầm lại gọi mình khi không có việc
gì.
“Tưởng
Thầm, em sao vậy? Cậu mợ không ở nhà sao?”
“Bụng
em bỗng nhiên đau quá, con có phải… Cậu mợ, không ở nhà, Phong Dương…” Nói đến đây
Tưởng Thầm đã đau đến không còn sức.
Phong
Dương hoảng hốt, vội vàng bảo đối tác, “Trong nhà tôi có chuyện, xin lỗi, chúng
ta họp lại sau nhé.” Sau đó lao ra ngoài, quản lý đang đợi ngoài cửa, Phong
Dương giao cho quản lý phụ trách công việc tiếp theo, vừa nói chuyện với Tưởng
Thầm qua điện thoại vừa nhanh chóng xuống lầu.
“Giờ
anh sẽ cúp máy để gọi bệnh viện, gọi họ đến đón em, anh lập tức về ngay, không
sao đâu, anh về ngay đây.” Anh nói nhanh, sau đó cúp máy, gọi qua bệnh viện. Bên
chỗ bệnh viện đã sớm chuẩn bị xong, Phong gia là cổ đông của bệnh viện đó, trước
cũng đã từng đưa Tưởng Thầm tới khám tiền sản, bác sĩ, y tá phụ trách cũng đã kí
hợp đồng bảo mật.
Phong
Dương vừa gọi, bệnh viện đã lập tức mở lối đi riêng, điều xe cấp cứu chạy qua.
Gọi cho
bệnh viện xong, Phong Dương lại gọi cho Cậu mợ, nói Tưởng Thầm đột nhiên đau bụng,
hai ông bà gấp đến đến độ ném hết đồ lại, quay xe chạy về.
Anh vừa
lái xe, vừa gọi lại cho Tưởng Thầm, chuông vang lên rất lâu làm anh lo sốt vó,
vào lúc anh tưởng Tưởng Thầm ngất rồi thì cậu nhấc máy.
Cho dù
bên kia không có âm thanh thì cũng làm anh yên tâm hơn một chút, vừa tăng tốc,
vừa nói chuyện với cậu để giúp cậu giữ tỉnh táo.
“Phong
Dương…” Bên kia điện thoại bỗng vang lên tiếng nỉ non.
“Anh đây.”
“Em đau
quá.” Cậu thở hổn hển nói.
“Anh về
ngay đây, em chờ một chút.” Phong Dương ấn ga, chiếc xe lại lao nhanh hơn.
Phong
Dương phản ứng cực nhanh, lúc anh về đến nhà, xe cứu thương còn chưa tới, mở cửa
mà tay anh phát run, chạy ào vào, thấy Tưởng Thầm đang ngồi xổm cạnh sofa, sắc
mặt tái nhợt.
Phong
Dương sững người nửa giây rồi lập tức xông tới.
Ôm lấy Tưởng
Thầm, đỡ cậu đi ra ngoài, không ngừng an ủi. Ngay lúc này, tiếng xe cứu thương
từ xa truyền tới.
Nhân viên
y tế mang cáng xuống, mấy người hợp lực đẩy Tưởng Thầm lên xe.
Tình huống
của Tưởng Thầm khác với phụ nữ bình thường, tuy có thể mang thai nhưng không thể
sinh thường, buộc phải sinh mổ. Thủ tục liên quan sớm đã làm xong, đèn phòng phẫu
thuật sáng không bao lâu thì Cậu mợ cũng chạy tới, trên mặt mỗi người đều là vẻ
lo lắng không thôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét