Chương 69: Cục cưng
Sinh mổ nhưng không phải gây mê toàn phần cho nên dù không thấy đau nhưng khi dao mổ rạch lên bụng, Tưởng Thầm vẫn cảm nhận được rõ ràng. Loại cảm giác đó thật khó tả, cảm thấy chính mình như con chuột bạch bị đưa lên bàn thí nghiệm, vừa cô độc, vừa tịch mịch khó chịu, chỉ là vừa nhớ tới còn có Phong Dương đang đợi bên ngoài, cảm giác cô độc này liền tiêu bớt.
Trong
quá trình phẫu thuật, mọi chỉ số cơ thể của Tưởng Thầm đều ổn định, cậu mở to mắt,
không biết đã qua bao lâu, cảm giác như chỉ một lúc sau, bác sĩ đã ôm một em bé
ra khỏi bụng cậu, bé con có một sợi dây rốn nối liền với Tưởng Thầm, bác sĩ cắt
dây rốn, phụ tá bên cạnh lập tức tiếp nhận, xách bé lên, vỗ hai cái vào mông.
Oe, Oe,
Oe…
Tiếng
khóc trẻ con vang dội đến bên ngoài phòng mổ cũng nghe thấy, Cậu mợ liếc nhìn
nhau, trên mặt là vẻ mừng rỡ không thôi, còn Phong Dương thì vẻ mặt vẫn nặng nề,
hai mắt nhìn chằm chằm cửa phòng phẫu thuật.
Cậu bước
tới, vỗ vỗ vai Phong Dương.
Bên kia,
y tá bế đứa bé đi làm vệ sinh, bên này, bác sĩ nhanh chóng khâu lại vết mổ cho
cậu.
Đợi tất
cả công việc kết thúc, đèn đỏ trên cửa phòng phẫu thuật mới tắt.
Được
chuyển từ phòng phẫu thuật về phòng bệnh, thuốc tê trên người Tưởng Thầm còn
chưa hết tác dụng, toàn bộ nửa thân dưới cảm giác như không còn là của mình.
Phong
Dương nắm chặt tay phải Tưởng Thầm, nhìn cậu không chớp mắt. Tưởng Thầm mỉm cười
nhìn anh, sau đó tầm mắt nhìn ra sau lưng anh, giống như đang tìm kiếm gì đó.
“Cậu mợ
không muốn phiền em nghỉ ngơi, họ đi thăm bảo bảo rồi.” Giọng Phong Dương đặc
biệt nhẹ nhàng.
Nói là đi
thăm chứ cũng chỉ là đứng cách một lớp kính nhìn vào, vì bé con sinh non nên
sau khi tiến hành kiểm tra toàn thân còn cần chăm sóc trong lồng ấp một thời
gian.
Tưởng
Thầm thu tầm mắt, ngón tay cong cong, nhìn Phong Dương, phát hiện viền mắt anh
hơi đỏ, giống như vừa mới khóc, môi cậu khẽ mấp máy, dù có chút âm thanh phát
ra nhưng rất nhỏ, cậu đang hỏi “Anh nhìn thấy con chưa?”
Phong
Dương không biết đọc khẩu hình nhưng có thể nhìn hiểu hai chữ ‘bảo bảo’, anh nắm
tay Tưởng Thầm, hôn lên đầu ngón tay cậu, “Bảo bảo không có vấn đề gì, lát anh
sẽ đi xem, em có mệt không? Buồn ngủ thì ngủ thêm đi, anh sẽ ở bên cạnh em.” Giọng
Phong Dương càng nói càng run, nước mắt từ từ tràn ra, anh đã không nhớ nổi lần
gần nhất mình khóc là khi nào nữa nhưng hôm nay, tuyến lệ hoàn toàn không thể
khống chế nổi.
Tưởng
Thầm chầm chậm giơ tay, chạm vào khóe mắt anh, mấp máy môi ‘Em thật sự…rất vui.”
Phong
Dương chôn mặt vào bàn tay cậu, chỉ chốc lát, cậu cảm giác lòng bàn tay mình ẩm
ướt.
Toàn bộ
quá trình kiểm tra của bảo bảo đều được bảo mật, Cậu mợ luôn đi theo nắm tình hình.
Kết quả chứng thực bé con quy sinh non nhưng sức khỏe hoàn toàn bình thường, không
có gì đáng lo, kể cả là về hình thể hay chiều cao cân nặng.
Bên này,
trong phòng chăm sóc sau sinh, Tưởng Thầm ngủ thiếp đi, Phong Dương ngồi ở băng
ghế bên cạnh, một bước không rời. Mợ quay lại, đầu tiên là nhẹ gõ cửa, sau đó mới
đẩy cửa ra, thấy Tưởng Thầm đã ngủ thì thả nhẹ bước chân. Bà báo cho Phong
Dương, thân thể của bảo bảo khỏe mạnh bình thường, nếu không có gì bất ngờ xảy
ra thì một lát nữa sẽ được bế về phòng.
Vẻ mặt
mợ không giấu được vui mừng, bà mới vừa gọi điện cho ông nội, báo Tưởng Thầm sinh
xong rồi, là một bé trai đáng yêu, hai cha con đều bình an, ông nội đang trên đường
tới viện rồi.
Phong
Dương gật đầu biểu thị đã biết, nhìn Tưởng Thầm ngủ an ổn, trong mắt đều là yêu
thương và biết ơn.
Không biết
ngủ bao lâu, lúc nhắm mắt trời vẫn còn sáng, chờ Tưởng Thầm từ trong giấc mộng
dài tỉnh lại, trời đã tối đen, trong phòng đã phải bật đèn.
Phong
Dương vẫn còn ở trong phòng, khi Tưởng Thầm mở mắt nhìn sang, thấy anh đang nhìn
vào bên phải cậu, như cảm giác được gì đó, cậu chậm rãi cúi đầu, liền thấy một
bé con trắng trẻo mềm mại.
Bé con đang
ngủ, thân thể quấn trong tã lót, hai bàn tay bé xíu đặt dưới cằm, cánh mũi nhẹ
nhàng hít thở. Trong nháy mắt, trong lòng Tưởng Thầm trào lên một dòng nhiệt, cậu
run run chạm vào mặt bé con, tay bé hơi nhúc nhích, ánh mắt dịu dàng của cậu càng
lúc càng sáng lên.
Phong
Dương chú ý tới Tưởng Thầm tỉnh dậy, thấy tay cậu đang sờ bảo bảo, liền lập tức
đứng dậy, ổn định lại tư thế cho cậu.
“Trên
người em còn vết mổ, đừng động mạnh.” Nói rồi anh cúi người, bế bảo bảo lên, đưa
tới gần cậu.
Tưởng
Thầm nhìn bé con nhỏ xíu kia, ý nghĩ đầu tiên là muốn hôn một cái nhưng cố kìm
lại, cách lớp tã lót hôn xuống, cùng lúc đó, một nụ hôn cũng rơi lên trán cậu, Tưởng
Thầm ngước mắt nhìn lên, Phong Dương đang giúp cậu chỉnh lại lọn tóc rối bên thái
dương.
“Cảm ơn
em!” Phong Dương lúc này chẳng biết nói gì, chỉ biết lặp đi lặp lại, “Cảm ơn
em!”
“Em cũng
cảm ơn anh!” Không chỉ với Phong Dương, đứa bé này là món quà của cả hai người
bọn họ.
“Đói bụng
không? Mợ đã về nhà hầm canh mang đến, em uống một chút.” Phong Dương đứng dậy
lấy bình giữ nhiệt, rót một bát canh mang tới, giúp Tưởng Thầm ngồi cao lên, cầm
thìa đút cậu uống canh.
Ăn, ăn,
ăn, Tưởng Thầm cụp mắt nhìn bảo bảo, lại đối diện với đôi mắt nhỏ hơi hơi híp lại.
Phong
Dương cũng nhìn sang.
Bé con
hé mở đôi mắt, trẻ sơ sinh vừa ra đời thực chất chưa nhìn thấy gì rõ ràng, chỉ là
nhìn chằm chằm một chỗ, khuôn mặt non nớt ửng hồng.
Hai bàn
tay bé xíu nắm lại, rồi xòe ra, rồi lại nắm lại, cũng không kêu gì, chỉ nằm im
mở to mắt, tựa như đang nhìn cái gì, lại như không nhìn gì cả.
Tưởng
Thầm chạm vào bàn tay nhỏ một cái, bảo bảo lập tức chú ý, bàn tay nhỏ xòe ra, cậu
thò ngón tay vào, bàn tay bé xíu kia liền túm chặt lấy.
“Bảo bảo,
ba là ba nhỏ.” Tưởng Thầm cúi người thầm thì, đối diện với bé con, bảo bảo không
chớp mắt, nghe không hiểu! (。•ˇ‸ˇ•。)
Tưởng
Thầm lúc này mới như thật sự được thở phào nhẹ nhõm, cậu hôn một cái lên cái má
bé xíu mềm mềm.
“Đây là
ba lớn.” Cậu kéo tay bảo bảo, cho bé con chạm vào Phong Dương.
Phong
Dương dịu dàng lưu luyến nhìn người mình yêu và con, cảm giác như cuộc sống mấy
chục năm qua trải qua đủ loại chuyện cũng không lúc nào hạnh phúc như bây giờ.
Anh đưa
tay nắm trọn lấy tay của hai ba con.
Bảo bảo
chớp mắt mấy cái, sau đó bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, a a a a không biết nói cái
gì nhưng có thể nhìn ra được bé đang rất vui.
Ba lớn
ba nhỏ nhìn vậy cũng hạnh phúc theo.
Tưởng
Thầm sinh mổ, trên bụng có một vết rạch dài, sau khi sinh xong phải nằm viện nửa
tháng, được bác sĩ và nhân viên riêng chăm sóc. Cậu không có sữa nên bảo bảo được
cho ăn sữa công thức.
Phong
Dương sắp xếp lại hết công việc, cái nào có thể giải quyết nhanh đều mau chóng
xử lý, còn cho người lắp thêm một cái giường trong phòng bệnh, như vậy buổi tối
anh có thể ngủ lại cùng Tưởng Thầm và con trai.
Bảo bảo
có hai y tá chăm sóc, một người ban ngày, một người buổi tối, dù gì đối với Phong
Dương, tiền hoàn toàn không phải là vấn đề.
Cứ như
vậy, Tưởng Thầm tương đối có thể ngủ ngon giấc.
Mỗi ngày
đều có bác sĩ tới kiểm tra vết mổ, chỉ cần phát hiện có vấn đề liền lập tức xử
lý ngay.
Một tuần
đầu đối với Tưởng Thầm mà nói có chút khó khăn, vết mổ cứ hết thuốc là đau,
nhưng chỉ cần nhìn con trai ngoan ngoãn đáng yêu bên cạnh, cơn đau này liền giống
như không còn quá đau nữa.
Thêm vào
đó còn có Phong Dương gần như mỗi ngày đều làm bạn bên cạnh, để Tưởng Thầm biết
cậu không cô đơn, cậu đang được toàn tâm toàn ý yêu thương.
Một tuần
tiếp theo cơ bản đã có thể xuống giường đi lại, lại an dưỡng thêm một tuần nữa,
hai ba con cũng được về nhà.
Ngoài Cậu
mợ ra, Phong Dương còn thuê thêm một bảo mẫu phụ trách chăm sóc bảo bảo.
Bảo bảo
rất ngoan, không quấy khóc, đa phần thời gian lúc tỉnh đều sẽ nằm im, đôi mắt
nhỏ tò mò nhìn ngó xung quanh.
Đương nhiên,
với trẻ sơ sinh thì phần lớn thời gian trong ngày là dành để ngủ, bảo bảo sau
khi ti sữa xong sẽ được đặt trong nôi, Tưởng Thầm ngồi bên cạnh, đưa nôi xem
con ngủ.
Ông nội
có đến ở hai ngày, trong hai ngày này, cụ không rời bé con một bước.
Bảo bảo
có đôi mắt của Tưởng Thầm, trong suốt sáng ngời, đường viền khuôn mặt thì y đúc
Phong Dương hồi nhỏ, ông mua một cái khóa bình an đeo lên tay cho bé. Bé con mỗi
khi nhìn thấy cụ nội đều sẽ cười, là gương mặt trời sinh khiến người ta yêu thích.
Ngày ấy,
trước khi rời khỏi nhà tổ, ông nội từng gọi riêng Tưởng Thầm tới nói chuyện, ông
không hề quên lúc ấy mình đã hứa những gì, vào ngày Tưởng Thầm sinh ông đã mang
thẻ ngân hàng tới rồi, nhưng lúc đó Tưởng Thầm đang ngủ, bảo bảo thì đang làm
kiểm tra nên không tiện.
Giờ sang
đây, ông đưa tấm thẻ cho Tưởng Thầm, còn chưa nói bên trong có bao nhiêu cậu đã
vội từ chối, nói mình không thể nhận.
“Đây là
ta cho cháu dâu và chắt nội của nhà họ Phong, con phải nhận!” Nếu không nhận thì
chứng tỏ Tưởng Thầm không muốn ở cùng Phong Dương, này liền nghiêm trọng rồi.
“Ông nội…”
Tưởng Thầm lúc đầu còn chưa nhớ ra, giờ mới nhớ trước kia ông nội đã từng hứa
qua, ông cụ tuyệt đối không phải người hứa suông, Tưởng Thầm có lý do để tin tưởng,
số dư trong tấm thẻ này chắc chắn rất lớn.
“Cầm!” Ông
cụ không nói nhiều, trực tiếp nhét thẻ vào tay cậu.
Một tấm
thẻ mỏng manh, nằm trong tay Tưởng Thầm lại đột nhiên như nặng ngàn cân.
Tối đến,
Tưởng Thầm kể lại chuyện này cho Phong Dương, kết quả Phong Dương liền quay đầu
kéo ngăn tủ, đưa cho cậu một tập văn kiện.
Tưởng
Thầm ngơ ngác nhận lấy, vừa mở ra liền thấy, không phải thỏa thuận chuyển nhượng
cổ phần thì là giấy sang tên nhà đất, ở giữa còn kẹp một tấm thẻ ngân hàng nữa,
cậu hoảng hốt…
“Một tỷ
trong thẻ, một trăm triệu cho con, chín trăm triệu cho em.” Phong Dương nói.
Tưởng
Thầm sửng sốt hồi lâu, nỉ non “Nhiều quá.” Bản thân cậu không tiêu pha nhiều, ông
nội đã cho, giờ Phong Dương lại cho nữa.
Đúng là
Tưởng Thầm từng mơ giấc mơ làm giàu nhưng cậu hiểu rất rõ, mọi thứ có được đều
phải trả một cái giá tương xứng. Hiện tại bọn họ đột nhiên cho cậu nhiều như vậy,
cậu chỉ có cảm giác bản thân nợ họ rất nhiều.
“Không
nhiều, mọi thứ anh có đều là của em, bao gồm cả anh.” Phong Dương kéo tay Tưởng
Thầm đặt lên ngực mình, để đối phương cảm nhận nhịp tim của anh.
Editor tám nhảm: 1 tỷ tệ =
~3.500.000.000.000đ (3500 tỷ VNĐ).
Nhiều số 0 quáaaaaaaa
(TT_TT) Ai đó cho tui xuyên sách đi, tui sẽ ăn vạ xin ẻm bố thí cho 1 triệu tệ
thôi rồi tui dzìa .·°՞(¯□¯)՞°·.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét