Thứ Sáu, 13 tháng 6, 2025

Con trai tôi có một người cha ảnh đế tám tỷ - chương 70

Chương 70: Ra ngoài

Dưới lòng bàn tay là nhịp tim nhảy lên mạnh mẽ, Tưởng Thầm cảm giác khóe mắt cay cay.

Phong Dương nghiêng người, hôn lên khóe mắt cậu.

Gần 2 tháng trôi qua, vết mổ trên bụng Tưởng Thầm cơ bản đã lành, để lại một vết sẹo vắt ngang bụng dưới, nhìn có vẻ hơi dữ tợn, Phong Dương vén vạt áo Tưởng Thầm, nhìn vết sẹo kia, tay nhẹ nhàng xoa lên, động tác nhẹ như thể sợ cậu đau.

“Hơi khó coi đúng không?” Tưởng Thầm chống khuỷu tay, thấp giọng nói.

Phong Dương không lập tức lên tiếng mà cúi người, hôn lên vết sẹo thay câu trả lời.

Anh không hề thấy vết sẹo đó xấu, chính như cánh tay phải lần trước bị tạt axit, sau khi giải phẫu chữa trị anh cũng không xóa hoàn toàn mà để lại một vết sẹo nhỏ, đó là vết tích do bảo vệ Tưởng Thầm mà lưu lại, đối với anh mà nói, đó là vết tích chứng minh tình yêu cùa anh dành cho cậu.

“Không, không khó coi chút nào.” Hôn lên vết sẹo xong, Phong Dương chống tay dậy, ôm lấy Tưởng Thầm, ngón tay vuốt ve đôi môi mềm.

Nằm ngửa trên giường, khóe môi Tưởng Thầm chậm rãi cong lên, cậu ôm lấy cổ anh, kéo đối phương xuống, hai đôi môi liền dính sát vào nhau.

Tuy vết mổ đã thành sẹo nhưng dù sao cũng là vết mổ, thân thể Tưởng Thầm vẫn chưa thể vận động mạnh, cho nên hai người chỉ ôn tồn chốc lát rồi ôm nhau ngủ.

Tiệc đầy tháng của bé con vẫn chưa tổ chức, phần là vì Phong Dương không muốn Tưởng Thầm và con bị quấy rầy, phần là chuyện Tưởng Thầm sinh con trừ vài người đặc biệt ra thì không mấy ai biết tình huống thật.

Mặc dù vậy, chuyện Phong Dương đã có con thì người nhà họ Phong đều biết, thậm chí còn biết đứa bé đã được đưa về nhà, suy đoán của mọi người thì vẫn là đứa bé có được nhờ mang thai hộ. Dù không tổ chức tiệc đầy tháng nhưng quà cần tặng vẫn tặng, tiền cần lì xì vẫn lì xì, tuyệt không thiếu món nào. Chỉ nguyên quà tặng đưa tới đã chất đầy nửa gian nhà, đa số đều là tặng cho bé con. Sau khi bóc một số món ra thì phát hiện bóc xong còn phải tìm chỗ để, cho nên mọi người đều nhất trí là không bóc nữa, cứ để đó, đợi đến lúc bé con có thể tự bóc quà thì cho nó tự đi bóc.

Em bé sinh vào giữa mùa xuân, đến bây giờ đã vào hạ, hiện cơ bản đã có thể mở mắt nhìn thấy những thứ ở khoảng cách gần, khi có người tới bên cạnh, đôi mắt to tròn sẽ nhìn chằm chằm người đó không chớp. Nếu đúng lúc đang vui, sẽ a a a a gọi, âm thanh non nớt làm bất cứ ai cũng phải mỉm cười.

Có lẽ là do liên hệ huyết thống, bé con luôn có xu hướng thân thiết với Tưởng Thầm hơn người khác, khi nắm ngón tay cậu cũng nắm chặt hơn.

Tưởng Thầm chưa từng có kinh nghiệm chăm trẻ nên rất nghiêm túc theo bảo mẫu học tập, mợ thi thoảng cũng nhắc nhở cậu những việc cần chú ý.

Một buổi chiều, Phong Dương về sớm, báo là bọn Kiều Tư Mạc mời ăn cơm.

“Bọn họ?” Tưởng Thầm nhất thời còn tưởng là Kiều Tư Mạc đi cùng người yêu. Bạn thân của Phong Dương, trừ anh ra thì đều còn độc thân.

“Kiều Tư Mạc với Hồng Bân, hai người họ vẫn luôn gào mồm đòi gặp con, anh thấy hôm nay thời tiết cũng đẹp nên đồng ý.” Thời tiết tốt, để Tưởng Thầm và con đi ra ngoài thay đổi không khí, hứng nắng một chút, tăng cường sức khỏe.

Tưởng Thầm gật đầu, đúng thật là cũng đã mấy tháng nay cậu chưa gặp lại họ.

Muốn đưa một đứa trẻ ra ngoài phải mang theo rất nhiều đồ, Phong Dương liền xách hẳn một cái túi to, quần áo, khăn, sữa, bỉm… cho tất vào đó.

Tưởng Thầm ôm con ngồi ghế sau, Phong Dương lái xe.

Thời gian vẫn còn sớm, mới hơn 4h chiều, cho nên cả hội hẹn nhau ra quán nước ngồi trước, lúc 2 người đến, Hồng Bân với Kiều Tư Mạc đã ngồi chờ sẵn ở một bàn ngoài trời có dù che.

Khi nhìn thấy Tưởng Thầm ôm con xuất hiện, hai người kia đứng bật dậy, Hồng Bân còn vội vàng sải bước đi ra đón. Bé con vừa ngủ dậy, còn đang nhíu đôi mắt ngái ngủ, gương mặt non nớt có đường viền khuôn mặt giống hệt Phong Dương lúc nhỏ, chờ lớn lên nhất định là một mỹ nam vạn nhân mê, dù sao cả 2 người ba gen đều trội như vậy. Hồng Bân không nhịn được nghĩ, không biết hai người này định bao giờ có đứa thứ 2, tốt nhất là có thêm một công chúa nhỏ nữa.

Phong Dương đi bên cạnh Tưởng Thầm, dù xung quanh không có người lạ, anh vẫn giơ tay khoác hờ sau eo cậu, đề phòng cậu ngã.

Hồng Bân kéo ghế cho Tưởng Thầm ngồi, cậu cười nói cảm ơn.

Hồng Bân là người biết rõ ngọn ngành mọi chuyện còn Kiều Tư Mạc thì không. Khoảng thời gian này hắn bận tiếp quản công ty của nhà họ Phùng, đồng thời bắt đầu tiến vào việc kinh doanh trong giới giải trí, phần lớn thời gian đều ngập trong công việc, gần đây mới rảnh được một chút. Bây giờ nhìn thấy người bế con là Tưởng Thầm chứ không phải Phong Dương, hắn tỉ mỉ quan sát, cảm thấy đứa bé này so với nói Phong Dương tìm người mang thai hộ thì có vẻ có quan hệ với Tưởng Thầm nhiều hơn.

Kiều Tư Mạc nheo mắt, hắn đang ngồi đối diện Tưởng Thầm, ánh mắt đánh giá kia Tưởng Thầm chỉ cần ngẩng đầu là thấy được nhưng cậu cảm nhận được ánh mắt của hắn không hề có ác ý nên cũng cười cười không nói gì.

Hồng Bân gọi phục vụ, sau đó hỏi mọi người muốn uống gì.

“Một cốc nước ấm, một cốc trà xanh.” Phong Dương liếc nhìn Tưởng Thầm rồi nói với phục vụ.

Người phục vụ ghi lại rồi rời đi.

Bảo bảo cựa quậy tay nhỏ trong tã lót, có lẽ vì nghe thấy âm thanh nên cũng a a kêu lên, một tiếng kêu này liền thu hút hết sự chú ý của mấy người lớn đang ngồi xung quanh.

Tưởng Thầm quen thuộc xoa bóp bàn tay bé xíu, kéo lỏng tấm vải quấn ra một chút.

Hồng Bân nghiêng người sang, ngó bé con đáng yêu đang khẽ cựa quậy, hai má phính căng bóng nhẵn nhụi.

Hắn hỏi, “Tên bé là gì đấy?”

Phong Dương trả lời, “Phong Minh.”

“Phong Minh?” Hồng Bân quay lại nhìn Tưởng Thầm, hắn còn tưởng là hai người sẽ ghép tên mình vào đặt tên cho con cơ.

Tỷ như là Phong Thầm.

Phong Thầm? Phong Trần?

Hồng Bân trong nháy mắt bỗng nhiên tỉnh ngộ.

“… Tên ở nhà là Tưởng Minh.” Tên trên sổ hộ khẩu thì mang họ Phong, còn tên ở nhà thì mọi người thống nhất đặt là Tưởng Minh.

Phong Dương bổ sung.

Hồng Bân gật gật đầu, tên Phong Thầm hài âm không được tốt. Hắn ghé sát lại, nắm lấy tay bảo bảo.

“Xin chào Minh Minh, chú là chú Hồng Bân của con nè… Ba Hồng Bân nhé.” Hồng Bân bỗng nhiên đổi giọng, thấy mắt Tưởng Thầm hiện dấu hỏi (?) rõ to nên giải thích, “Cho tôi làm ba nuôi của bảo bảo được không?”

Không chờ Tưởng Thầm gật đầu, Kiều Tư Mạc vốn đang im lặng đột nhiên xen vào, “Cậu muốn làm ba nuôi của bảo bảo thì cũng phải xếp hàng sau tôi, tôi đã sớm nói trước với Phong Dương rồi, đúng không Phong Dương?”

Kiều Tư Mạc chống tay lên bàn trà, nghiêng người về phía trước nói.

“Đã sớm? Cậu có sớm mấy cũng không thể sớm hơn tôi, lúc bảo bảo mới ở trong bụng mẹ hơn 1 tháng tôi đã đặt gạch rồi.”

Hồng Bân nhướn mày nhìn Kiều Tư Mạc, ai cũng không thể sớm nổi hơn hắn.

“Hơn 1 tháng? Cậu gặp người mang thai hộ bảo bảo rồi?” Kiều Tư Mạc chỉ có thể nghĩ đến trường hợp này.

“Không phải mang thai hộ...” Hồng Bân buột mồm nói. Ở đây toàn bạn bè thân thiết, bảo bảo cũng sinh ra rồi, nếu đổi lại là người khác thì hắn cẩn thận hơn nhiều. Nói đến nửa câu mới ý thức được mình nói hớ, liền ngậm mồm lại.

Phong Dương không nhìn Hồng Bân mà nhìn Tưởng Thầm, cậu đang chuyên tâm nói chuyện với bảo bảo, không để ý Hồng Bân nói gì.

“Không phải mang thai hộ? Thế đứa nhỏ này ở đâu ra?” Kiều Tư Mạc nhìn ba người họ, lại nhìn bé con trong lòng Tưởng Thầm, bỗng nhiên cảm giác mấy người kia đang giấu mình chuyện gì đó quan trọng.

Mấy câu trước Tưởng Thầm không nghe rõ nhưng câu này thì nghe rõ ràng, thấy không ai trả lời, cậu mới nhìn Kiều Tư Mạc. Nếu như trước kia cậu còn bận tâm đủ thứ, tỷ như lo bị nhiều người biết, lo người ta sẽ nhìn mình bằng ánh mắt khác thường, thì sau khi sinh con xong, cậu đột nhiên cảm thấy những điều đó đều không đáng kể nữa. Chỉ cần có bảo bảo yêu cậu, có Phong Dương yêu cậu, có Cậu mợ, ông nội ủng hộ chống lưng cho cậu, vậy thì người khác nhìn thế nào là chuyện của họ, cậu không quan tâm.

“Bảo bảo là tôi sinh.” Lúc nói lời này, trong mắt Tưởng Thầm nhuộm ý cười, lấp lánh như ánh nắng rực rỡ.

Từng chữ Kiều Tư Mạc đều nghe hiểu, nhưng tổ hợp nó lại với nhau, hắn lại chẳng hiểu gì, cái gì gọi là Tưởng Thầm sinh? Lẽ nào Tưởng Thầm là nữ?

Kiều Tư Mạc ngơ ngác đến mức bật cười, “Là ý gì cơ?”

Hồng Bân lần đầu tiên thấy Kiều Tư Mạc lộ ra vẻ mặt chả hiểu gì này, trong trí nhớ của hắn, xưa giờ hình như chưa có gì có thể làm khó Kiều Tư Mạc. Vì vậy hắn nổi tính trêu đùa, lôi điện thoại ra chụp lại mấy bức.

“Cậu nói bảo bảo là do cậu sinh ra, nghĩ là nó chui từ trong bụng cậu ra á?” Kiều Tư Mạc hỏi theo cách khác.

“Đúng rồi.” Tưởng Thầm vỗ vỗ bé con, đôi mắt kia đang lim dim, có vẻ là lại buồn ngủ rồi.

Cái miệng bé xíu ngáp một cái thật to, bé con dụi dụi một chút vào lòng cậu, nghiêng mặt, nhắm mắt, chỉ một chốc đã ngủ thiếp đi.

Kiều Tư Mạc trừng mắt khiếp sợ, hết nhìn Tưởng Thầm lại nhìn bé con, rồi lại quay qua nhìn Phong Dương với Hồng Bân, Hồng Bân ngồi ung dung, vẻ mặt rõ là đang xem trò vui.

Kiều Tư Mạc ngả lưng ra sau, lông mày nhíu lại, cảm giác chính mình cần ngồi im một lát để tiêu hóa sự thực này.

Tiêu hóa một lát, hắn mới sắp xếp câu chữ lại, lắp bắp nói, “Chuyện này… tôi cứ thấy nó, nó, không thể nào.” Tiêu hóa hoài mà vẫn thấy khó tin.

“Có cái gì mà không thể? Sự thực là sự thực thôi.” Hồng Bân hiểu cảm giác của Kiều Tư Mạc, lúc đầu hắn cũng như vậy, chẳng qua bản thân hắn là bác sĩ cho nên khả năng tiếp thu cũng dễ dàng hơn một chút.

“Ừa…” Kiều Tư Mạc mồm thì ừ nhưng trong mắt vẫn chưa hết vẻ kinh ngạc, nhìn cu con ngủ say trong lòng Tưởng Thầm, tỉ mỉ suy nghĩ một chút, đôi mắt của thằng bé xác thực rất giống Tưởng Thầm.

Ngồi ở quán nước một lát, Phong Dương bàn chuyện làm ăn với Kiều Tư Mạc, Hồng Bân thì nói chuyện với Tưởng Thầm.

Hồng Bân dò hỏi Tưởng Thầm liệu có quay lại làm diễn viên không, Tưởng Thầm gật đầu. Cậu đã kí hợp đồng với phòng làm việc của Phong Dương nhưng hiện tại cũng chỉ là hình thức. Cậu vẫn đang trong giai đoạn hồi phục cơ thể, ít nhất còn phải an dưỡng thêm mấy tháng nữa rồi mới suy xét đến việc đi diễn lại.

Đương nhiên, chỉ với hai cái thẻ ngân hàng số dư to bự đang có trong tay, dù cậu có chẳng quay lại làm việc thì cũng không phải lo cơm áo nửa đời sau.

Tưởng Thầm thích làm việc đến nơi đến chốn, đã hứa với fan sẽ quay lại thì cậu không thể tùy tiện nuốt lời.

“Tôi thật vừa hâm mộ vừa ghen tị với cậu.” Hồng Bân thở dài.

Tưởng Thầm cười cười, “Thì anh thắp đèn đi.” Thắp đèn đi tìm =)))))

Hồng Bân chống chằm, lắc đầu, “Khó lắm, mấu chốt chính là hiện tại tôi còn chưa biết mình thích kiểu người như thế nào.”

Tương tự như Tưởng Thầm vậy, tuyệt đối là chỉ có thể gặp không thể cầu, cho nên Hồng Bân căn bản sẽ không đi suy nghĩ nhiều.

Đối với người khác rất khó có cảm giác động lòng, Hồng Bân chỉ có thể tiếp tục hâm mộ người anh em tốt Phong Dương, không biết đến lúc bảo bảo biết đi hắn đã gặp được ứng cử viên phù hợp chưa nữa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét