Chương 71: Công khai
Đến giờ
đi ăn cơm, Kiều Tư Mạc đứng dậy thanh toán tiền nước, sau đó bốn người ôm bảo bảo
rời đi, di chuyển sang nhà hàng lớn bên cạnh.
Bảo bảo
vẫn nằm trong lòng Tưởng Thầm, Phong Dương thì xách theo túi đồ của con.
Vào nhà hàng thì bảo bảo tỉnh, ê a loạn lên, Phong Dương gọi phục vụ xin nước nóng, pha nửa bình sữa đưa đến, hai bàn tay bé nhỏ liền ôm lấy, ngậm núm vú cao su, mút hết tốc lực, tất nhiên bàn tay bé xíu kia còn chưa giữ nổi bình sữa, vẫn cần Tưởng Thầm đỡ cho.
Bảo bảo
uống no xong, ợ một tiếng nho nhỏ, khóe miệng tràn ra chút sữa, Phong Dương liền
đưa ngay giấy ướt chuyên dụng của trẻ em vào tay Tưởng Thầm, động tác nước chảy
mây trôi cực ăn ý.
Cảnh
này làm hai con cẩu độc thân bên cạnh, hai cái kẻ mà vất ra đường cũng là hai
nam nhân độc thân kim cương, quay ra nhìn nhau, trong mắt cả hai đều không giấu
được sự ước ao.
Ai mà
không ước chứ, ít nhất trước mắt, Hồng Bân và Kiều Tư Mạc đều là đàn ông khỏe mạnh
bình thường, không phải kiểu thờ ơ với chuyện yêu đương, tuy nói bây giờ rất
nhiều người ở bên nhau không phải vì yêu mà là vì mục đích khác nhưng có ai mà
không ôm ấp hy vọng với tình yêu.
Hy vọng
có thể tìm được người khiến mình rung động.
Dù gì,
với gia thế bối cảnh của hai người họ, chỉ cần thích ai đó thì đều không quá
khó để theo đuổi.
Vấn đề
duy nhất là biển người mênh mông, không biết đến bao giờ mới tìm được người phù
hợp mà thôi.
Trong
nhà hàng ồn ào đông người, cũng không thiếu người hút thuốc, nên lúc đi ngang
qua đại sảnh, Tưởng Thầm theo bản năng kéo khăn che mặt con lại.
Nhanh
chóng đi xuyên qua đại sảnh, phục vụ dẫn cả đoàn tới phòng đã đặt trước.
Phong
Dương đặt túi đồ lên một cái ghế trống, sau đó ôm lấy bảo bảo từ trong tay Tưởng
Thầm.
Tưởng
Thầm cầm thực đơn, chọn mấy món khai vị thanh đạm, sau đó đưa thực đơn cho Hồng
Bân.
Khẩu vị
của mấy ông bạn này đều tương tự nhau nhưng để ý đến Tưởng Thầm nên không gọi
quá nhiều, Hồng Bân chọn đồ xong rồi đưa Phong Dương, hỏi anh còn muốn gọi thêm
gì hay không.
“Cứ gọi
thế trước đã.” Phong Dương không gọi thêm gì.
Tốc độ
lên đồ của nhà hàng khá nhanh, Phong Dương ôm con bên tay trái để tiện vừa ăn vừa
trông chừng.
Tưởng
Thầm thấy Phong Dương ăn không nhiều nên gắp thêm đồ vào bát cho anh.
Đều
không gọi rượu, Phong Dương lát nữa còn phải lái xe, vợ con đều ở đây, anh
không muốn đụng vào giọt rượu nào, mà anh đã không uống thì bọn Hồng Bân cũng
không tiện uống, chỉ gọi cho mỗi người một cốc sữa đậu nóng.
Sau khi
ăn cơm xong, Hồng Bân cùng Kiều Tư Mạc đứng ở ven đường nhìn cả nhà Phong Dương
lên xe, khi đó bé con cũng đã tỉnh ngủ.
Hồng
Bân nhẹ cầm lấy bàn tay bé xíu, giọng nói mềm oặt, “Bảo bảo cục cưng ~ Lần sau
gặp lại, nhớ phải chọn ba làm ba nuôi nhoa ~~~!”
Bé con
ê a kêu hai tiếng.
Hồng
Bân cười toe toét, hai tiếng ê a đã khiến tim hắn muốn tan chảy.
“Cục
cưng cũng thích ba nuôi đúng hong~?”
Bảo bảo
chớp mắt như đáp lời.
“Đi đường
cẩn thận nhé.” Kiều Tư Mạc trầm ổn đứng đắn hơn Hồng Bân, dù rất thích bé con
xinh xắn này nhưng sợ tiếp xúc nhiều không tốt cho trẻ sơ sinh nên hắn nhịn
không nắm tay nắm chân gì.
Tưởng
Thầm hạ cửa kính, chào tạm biệt hai người.
Còn cúi
đầu nói với con, “Bảo bối, nói hẹn gặp lại với các ba nuôi nào~”
Hai nắm
tay xíu xiu vậy mà thật sự quơ lên như đang đáp lại.
Ô tô đi
khuất, Hồng Bân với Kiều Tư Mạc mới thu hồi tầm mắt, đã mất công đi chơi rồi
thì hiển nhiên không thể chỉ ăn một bữa rồi về được, huống hồ thời gian vẫn còn
sớm, hai ông tướng liền rủ nhau đi quán rượu.
***
Từ lúc
Phong Dương với Tưởng Thầm vào quán nước đã có paparazzi bám theo. Chuyện hai
người sống cùng nhau tuy không nhiều fan biết nhưng người trong giới thì kha
khá người biết rồi, dù sao Phong Dương cũng chẳng muốn giấu, cho nên đám
paparazzi mới bám theo chụp ảnh, hy vọng có thể phát hiện ra tin hot.
Không
ngoài dự đoán, họ phát hiện đứa bé sơ sinh trong lòng Tưởng Thầm, chụp rất nhiều
ảnh, đặc biệt là khi từ nhà hàng đi ra, Phong Dương ôm con đi cạnh Tưởng Thầm,
hai lớn một nhỏ, chụp từ đủ mọi góc độ.
Tối hôm
đó, mạng xã hội sôi sùng sục, toàn bộ hot search trên Weibo đều là Phong Dương,
Tưởng Thầm và con, cả đêm không hạ nhiệt.
Quản lý
của Phong Dương vừa nhìn thấy tin liền lập tức gọi cho anh, vì đứa nhỏ do Tưởng
Thầm sinh nên Phong Dương và bệnh viện đã kí hợp đồng bảo mật, chuyện này chắc
chắn không ai tra ra được. Ý của quản lý là chỉ mấy tấm ảnh cũng không nói lên
được cái gì, cùng lắm người ta chỉ phỏng đoán là con của Phong Dương hay Tưởng
Thầm chứ chẳng ai đoán nổi là do chính hai người sinh ra. Phong Dương chỉ cần
thông báo rằng anh hoặc Tưởng Thầm là cha nuôi của đứa nhỏ, mà để bảo vệ Tưởng
Thầm, tất nhiên phải nói là tìm người mang thai hộ, chuyện nghe liền hợp lý.
Về phần
đứa nhỏ rốt cuộc là con ai, Phong Dương hay Tưởng Thầm nhận đều được. Phong
Dương xưa nay không đi theo con đường thần tượng nên chẳng ảnh hưởng gì. Còn Tưởng
Thầm đã hủy hợp đồng với công ty cũ, hiện kí hợp đồng với phòng làm việc của Phong
Dương, trên danh nghĩa là nghệ sĩ trực thuộc công ty, trên thực tế là phu nhân
tổng giám đốc, tài nguyên gì gì đó đều là chuyện nhỏ. Với quyền lực và mối quan
hệ trong vòng giải trí của chồng yêu, cậu chẳng lo không có việc làm.
Lùi một
bước mà nói, dù Tưởng Thầm có giải nghệ thì với điều kiện hiện giờ cậu vẫn sống
thoải mái.
Những điều
này là suy tính của quản lý, cụ thể giải thích với công chúng ra sao thì phải
xem ý Phong Dương.
“… Lát
nữa tôi gọi lại cho cậu.” Phong Dương cúp máy, quay qua nói chuyện hot search với
Tưởng Thầm.
Bé con đã
được bảo mẫu ôm về phòng ngủ, Tưởng Thầm đang ôm một bát hoa quả, vừa ăn vừa
xem TV.
Không nghĩ
đến, cậu mới tắt máy chưa được bao lâu mà đã nhiều chuyện xảy ra như vậy.
“Công
khai đi.” Không phải để tìm kiếm sự tán thành, thương hại hay giúp đỡ, chỉ là
muốn những người cần biết đều biết là cậu và Phong Dương bây giờ đã ở bên nhau.
Trước mắt
pháp luật còn chưa cho phép hôn nhân đồng giới nhưng xã hội đã cởi mở, dễ tiếp
nhận hơn, cho nên Tưởng Thầm dứt khoát bảo Phong Dương như vậy.
“Công
khai chúng ta đang ở bên nhau?” Ngoại trừ việc này ra thì không thể nói thêm cái
khác, chuyện Tưởng Thầm sinh con trước mắt chưa thể công khai đại chúng được.
“Vâng,
chỉ việc này.” Tưởng Thầm trịnh trọng gật đầu.
“Được.”
Phong Dương vươn tay sờ bên má mềm mại của cậu một cái.
Phong
Dương rút điện thoại, mở Weibo, vốn tưởng anh chỉ đăng status thôi, cuối cùng lại
thấy anh back ra, mở camera, kéo tay phải Tưởng Thầm, mười ngón giao nhau, hai
chiếc nhẫn lộ ra, chụp một tấm ảnh.
Đăng bức
ảnh lên, chẳng nói lời nào, chỉ kèm thêm một trái tim màu đỏ.
Làm xong,
anh đưa điện thoại cho Tưởng Thầm xem, mới có mấy giây mà màn hình đã nhảy thông
báo như điên, anh cũng chẳng xem, Phong Dương trước giờ không thích đi giải thích
dài dòng, mọi lời cần nói đã gói gọn bên trong bức ảnh đó rồi.
Tưởng
Thầm repost bài đăng của Phong Dương, đính kèm thêm hai trái tim màu đỏ nữa.
Còn về
con, Phong Dương tối đó không thông báo trực tiếp gì hết, bảo bối của anh và Tưởng
Thầm không phải chủ đề để người khác tùy tiện bàn ra tán vào, việc tìm ra paparazzi
đã chụp những bức ảnh đó thì không phải việc khó gì, cái này chỉ cần giao cho
quản lý làm là được.
Đăng Weibo
xong, hai người đều vất điện thoại qua một bên, sóng gió trên mạng giờ không ảnh
hưởng gì đến họ.
Ngôi nhà
này của Phong Dương có vị trí tương đối bí mật, an ninh tiểu khu cũng thắt chặt
nên cơ bản paparazzi không lọt được vào đây.
Tưởng
Thầm tiếp tục ở nhà chăm con, hồi phục cơ thể.
Chỗ cậu
bên này nhìn như gió êm biển lặng nhưng từng đợt sóng ngầm đã bắt đầu lan ra.
Tưởng
Thầm đã lâu không liên lạc với cha mình, ông ta không thường lên mạng, cũng chỉ
từ miệng đứa con gái đang học cấp 3 mới biết tình hình của Tưởng Thầm. Vợ mới của
cha Tưởng là một người phụ nữ khá giàu có, nhà có mở một siêu thị lớn, cha Tưởng
phụ trách trông coi cửa hàng, còn bà ấy thì nhàn rỗi đi uống nước đánh bài, đánh
không lớn nhưng kĩ năng tốt nên thường xuyên thắng.
Em gái
cùng cha khác mẹ Tưởng Tân An rất thích lướt mạng, buổi tối hôm đó lượn hot
search thấy mấy mục số 1, số 2 đều là Phong Dương và Tưởng Thầm, click vào nhìn,
phát hiện hai người họ vậy mà đã công khai.
Tưởng
Tân An là fan của Phong Dương, một người vừa đẹp trai vừa diễn xuất tốt, bia miệng
không chỗ nào chê, hình tượng long lanh không một vết xước, bây giờ lại công
khai ở bên Tưởng Thầm, Tưởng Tân An cảm thấy giả đến không thể giả hơn.
Nhưng sự
thực vẫn là sự thực, Tưởng Tân An mất một lúc để tiêu hóa thông tin, hôm sau gọi
điện về cho bố báo mình ở lại kí túc xá, tạm thời không về nhà.
Kể lại
việc của Tưởng Thầm cho cha Thẩm, còn sau đó ông ấy làm gì cô chẳng quản được.
Tưởng
Tân An không thích Tưởng Thầm, không thích người anh trai xưa nay trong miệng bố
mình luôn là người nghe lời, hiểu chuyện, ưu tú không phải số 1 thì là số 2. Sự
tồn tại của Tưởng Thầm khiến cho cô dường như dù có cố gắng thế nào cũng không
thể đuổi kịp. Giờ thì hay rồi, người con trai tốt ấy cuối cùng cũng có một vết
nhơ, anh ta là gay.
Tưởng
Tân An gọi điện thêm mắm dặm muối một phen, cha Tưởng không thể nào rành chuyện
vòng giải trí bằng cô, cho nên lời trong lời ngoài đều nói Tưởng Thầm đang cặp
kè với ảnh đế Phong Dương, Phong Dương chính là kim chủ của Tưởng Thầm, Phong
Dương đã tự mở công ty riêng, Tưởng Thầm sau này chắc chắn sẽ càng ngày càng nổi
tiếng.
Cha Tưởng
thuộc lớp tư tưởng cũ, vừa nghe con trai mình bán thân, bò lên giường đàn ông,
liền tức đến đánh rơi cả cốc.
Cha Tưởng
giận đến tức cả ngực, đến tối rốt cuộc không nhịn được gọi cho Tưởng Thầm, khống
chế cơn giận, chỉ hỏi cậu đang ở đâu, nghĩ Tưởng Thầm là đứa nghe lời, suy đi tính
lại, cảm thấy cứ đi gặp một lần xem cậu nói thế nào thì hơn.
Tưởng
Thầm nhận điện thoại của bố, trước kia đối phương mỗi lần gọi cậu chỉ để đòi tiền,
tự dưng lần này lại không, chỉ hỏi cậu có thời gian không, muốn hẹn gặp.
Khóe miệng
Tưởng Thầm nhếch lên nụ cười lạnh lùng, trong ngực lại đột nhiên có động tĩnh,
hóa ra là bé con đã tỉnh ngủ, đôi mắt như bảo thạch nhìn ba nhỏ, Tưởng Thầm nhấn
tai nghe, sau đó thò ngón tay chọc bảo bảo, bé con đụng vào ngón tay cậu liền nắm
chặt lấy, ê a kêu lên.
Vẻ lạnh
nhạt trên mặt cậu lập tức biến mất, trở lại dịu dàng như thường ngày.
Hẹn thời
gian gặp với cha Tưởng xong cậu liền cúp điện thoại, bỏ tai nghe ra, đặt cách
xa bảo bảo một chút.
Ôm lấy
con, Tưởng Thầm nhẹ vỗ về, gia đình trong quá khứ kia đã sớm tan nát từ nhiều năm
trước, hiện tại cậu vừa mới bắt đầu cuộc sống mới, cậu không cho phép ai đến phá
hoại gia đình riêng của mình, tuyệt đối không.
Ngoài cửa,
mặt trời đang lặn về tây, ánh nắng cuối ngày nhuộm đỏ bầu trời. Tưởng Thầm ôm
con ra ban công đứng, bên dưới có tiếng xe ô tô, cậu nhìn xuống, thấy chiếc xe
quen thuộc dừng trước cổng, cửa xe mở ra, người đàn ông mặc âu phục màu xám đậm
bước xuống. Ánh chiều tà phủ lên người anh, cảm giác như anh đang đạp lên ánh sáng,
đi về phía cậu vậy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét