Thứ Ba, 29 tháng 7, 2025

Con trai tôi có một người cha ảnh đế tám tỷ - chương 73

Chương 73: Đi gặp bố

Nghĩ thì nghĩ như vậy chứ có cho Chương Nhiên thêm một cái gan cậu ta cũng không dám làm gì Phú Quý, trừ khi muốn quay lại trạng thái độc thân.

Chuyện đó thì đương nhiên là không thể rồi.

Chuyện Chương Nhiên đưa Phú Quý tới chơi với bảo bảo cứ như vậy quyết định xong.

Cúp điện thoại, Tưởng Thầm vui vẻ báo tin cho bảo bảo, bé con cũng ê a vui vẻ nói thứ ngôn ngữ chỉ mình nó hiểu.

Chuyện gà trống giải quyết xong, tiếp theo đến lượt chuyện cha Tưởng.

Cha Tưởng không sống trong nội đô mà ở tại một huyện nhỏ cách trung tâm 1 tiếng đi tàu cao tốc. Nếu hẹn gặp thì một trong hai người phải đi xe qua. Làm con, dĩ nhiên là Tưởng Thầm phải đi chứ không phải cha Tưởng.

Vài năm gần đây đã có tàu cao tốc, nếu là trước kia thì phải mất 4-5 tiếng lái ô tô.

Hôm đó Tưởng Thầm đi cũng không mang đồ gì, chỉ mặc một bộ đồ thoải mái, lúc rời đi bảo bảo cũng tỉnh rồi, cậu tạm biệt bảo bảo, nói mình ra ngoài một chuyến, buổi tối sẽ về.

Tưởng Thầm không thể ở lại nhà cha mình, căn nhà đó không có chỗ cho cậu.

Phong Dương lái xe đưa cậu đến ga tàu.

”Thật sự không cần anh đi cùng sao?” Phong Dương nghĩ tới Tưởng Thầm mới sinh con được mấy tháng, tuy tin tưởng cậu có thể xử lý tốt nhưng đột nhiên phải để cậu đi đến chỗ xa như vậy anh vẫn không yên lòng.

”Không cần, em rất nhanh sẽ trở về.” Tưởng Thầm nắm tay Phong Dương nói.

Cậu xưa nay không có yếu ớt như vậy.

”Muộn chút cũng không sao, đến nơi rồi nhớ nhắn tin cho anh.” Phong Dương nắm lại tay cậu, ánh mắt rất dịu dàng.

Cậu mỉm cười gật đầu, ”Được.”

”Tối anh ra đón em.” Vé tàu chiều về cũng đã mua, Phong Dương biết thời gian, trong tình huống bình thường thì tàu cao tốc luôn chạy đúng giờ.

”Ừm, sẽ hơi muộn đấy.” Tưởng Thầm mở khóa dây an toàn, chưa xuống xe ngay mà quay lại, hôn Phong Dương một cái.

Phong Dương hơi ngơ người, sau đó hai tay lập tức ôm lấy eo cậu, làm nụ hôn sâu thêm.

Tưởng Thầm bị hôn đến môi hơi sưng lên anh mới chịu bỏ ra.

Ngồi lại trong xe, Phong Dương im lặng nhìn bóng dáng Tưởng Thầm chậm rãi hòa vào trong biển người. Mặc dù xung quanh có rất nhiều người nhưng anh vẫn có thể dễ dàng tìm thấy cậu, dù gì cũng xuất thân từ show tuyển chọn, ngoại hình của cậu rất nổi bật, cho dù đeo khẩu trang, không lộ mặt thì vóc dáng kia cũng rất thu hút sự chú ý, thỉnh thoảng vẫn có người qua đường phải quay qua nhìn.

Phong Dương cũng đã đề nghị với Tưởng Thầm cho gọi Thạch Lỗi quay trở lại đi cùng cậu nhưng Tưởng Thầm từ chối. Hiện cậu không còn mang thai, bên người có một vệ sĩ kè kè đi theo quá mức gây chú ý, huống hồ cậu chỉ đi gặp cha mình một chuyến, sẽ không xảy ra chuyện gì.

Đi qua cửa soát vé, đứng đợi không lâu, Tưởng Thầm theo dòng người lên tàu.

Đeo tai nghe nhạc, đoàn tàu trên đường dừng lại đón trả khách hai lần, không lâu lắm liền đến nơi. Cậu ra khỏi ga tàu, gọi taxi, đi thẳng đến siêu thị của gia đình cha cậu.

Trong siêu thị đông người làm nên cậu không vào trong mà gọi điện thoại cho cha Tưởng, đầu dây bên kia, cha Tưởng có vẻ đang bận, ừ ừ vài tiếng rồi cúp máy.

Xe taxi dừng trước cửa siêu thị, Tưởng Thầm thanh toán tiền, xuống xe, đứng cạnh cửa sổ thủy tinh nhìn vào, thấy cha Tưởng ở bên trong đang giao việc cho nhân viên. Lúc này cậu đã bỏ khẩu trang ra, nơi huyện nhỏ này người nhận ra cậu cũng không nhiều, cho dù có nhận ra cũng sẽ không có hành vi quá khích gì như ở thành phố.

Cha tưởng giống như có linh cảm, quay qua trái, lập tức cùng Tưởng Thầm ở bên kia cánh cửa bốn mắt nhìn nhau.

Đã vài năm không gặp, thường chỉ nói vài câu qua điện thoại, cũng không nói chuyện gì nhiều, tuy là huyết thống thân cận nhất nhưng hiện tại, sự thân cận đó đại khái đã bị bào mòn đến mức còn không bằng bạn bè xã giao.

Cha tưởng lại nói gi đó với nhân viên rồi bước nhanh đi ra ngoài.

Ông đầu tiên là quan sát Tưởng Thầm từ trên xuống dưới một lượt, so với trong trí nhớ tựa hồ không có gì thay đổi, vẫn cao cao gầy gầy, nhưng nhìn kĩ lại thì phát hiện ra quần áo trên người cậu, dù là chất liệu hay kiểu dáng đều không giống loại có thể mua ở những cửa hàng bình thường.

Mà khi ông chú ý tới chiếc nhẫn trên tay phải Tưởng Thầm, sắc mặt liền tối sầm lại.

Hôm nay Tưởng Thầm không đeo chiếc vòng ngọc kia, một là quần áo hiện tại mà đeo vòng ngọc bích thì không hợp, hai là chiếc vòng đó cho Phong lão gia cho, rất quý giá, cậu đã tháo ra bỏ hộp cất đi.

”Về rồi đấy à? Qua quán nước bên kia ngồi một chút.” Siêu thị người đến người đi, không thích hợp để nói chuyện, vì vậy cha Tưởng lạnh giọng nói.

Hai cha con đi sang bên kia đường, tới quán nước ở chếch phía đối diện.

Yêu cầu một phòng riêng, gọi trà, cha Tưởng bưng chén trà nhấp hai ngụm, trong lòng là tức giận xen lẫn hận rèn sắt không thành thép. Tưởng Thầm từ nhỏ đến lớn đều rất nghe lời, chưa bao giờ để cha mẹ phải phí tâm vì mình, ông đã cho rằng cậu sẽ mãi mãi ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy.

Nhưng bây giờ thì sao? Con trai ông cái tốt không học, lại đi học người ta ôm đùi đại gia, theo quy tắc ngầm, đúng như lời con gái Tưởng Tân An nói, ông bây giờ rất thất vọng.

Cha Tưởng nhìn Tưởng Thầm ngồi đối diện, một thanh niên sáng sủa im lặng, thật giống như chưa hề xảy ra chuyện gì. Ông cũng đã từng lên mạng tra cứu, coi như xã hội bây giờ đã cởi mở hơn với đồng tính luyến ái nhưng với thế hệ trước như ông chung quy vẫn cho rằng nam nữ yêu nhau mới là chuyện tự nhiên.

”Con với cái người họ Phong kia... đến cuối cùng là xảy ra chuyện gì?” Ông lúc đầu muốn vòng vo một chút nhưng suy đi nghĩ lại, cảm thấy cứ hỏi trực tiếp thì hơn.

Trước khi tới đây Tưởng Thầm đã chuẩn bị sẵn tinh thần, đối với một người cha từ sau khi cậu lên cấp ba thì một năm đã không gọi điện được mấy lần, sau khi cậu tốt nghiệp đi làm thì cơ bản chưa bao giờ quan tâm cậu sống ra sao, có khỏe mạnh hay không, cho dù là có nguyên nhân gì đi chăng nữa, tỷ như người vợ mới của ông không thích ông liên hệ với cậu chẳng hạn, thì đối với cậu, cái gọi là tình cảm giữa họ đã chỉ còn lại thứ gọi là huyết thống mà thôi.

Đã từng có mong đợi, từng có khát vọng nhưng bây giờ bên cạnh cậu có Phong Dương, có bảo bảo, có Cậu mợ, có ông nội, mỗi một người trong số đó đối xử với cậu đều tốt hơn người cha trên danh nghĩa 23 năm này.

Không có mong đợi thì không có bi thương.

Tay trái Tưởng Thầm vuốt ve chiếc nhẫn bên tay phải, giữa cậu và Phong Dương mặc dù không có tờ hôn thú nhưng những gì cậu đang nắm giữ bây giờ còn dày hơn tờ giấy đó nhiều.

”Bọn con đang ở bên nhau, Phong Dương yêu con, con cũng yêu anh ấy, bọn con bây giờ sống rất tốt.” Khi nhắc đến Phong Dương, vẻ mặt cậu rất dịu dàng.

Cha Tưởng vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ, giọng nói cũng hơi run rẩy, ”Hai đứa đều là đàn ông, ở bên nhau có thể có kết quả gì? Mày chia tay với nó! Chia tay ngay lập tức!”

“Cái thứ gì đây không biết! Rõ ràng là biến thái! Phụ nữ tốt đầy ra đó không thích lại đi thích đàn ông!”

Cha Tưởng một mực chỉ trích Tưởng Thầm, dùng góc nhìn cùng kinh nghiệm sống của mình, không cần biết đúng sai phải trái, trực tiếp dán cho Tưởng Thầm là biến thái, không bình thường.

Tưởng Thầm nhìn cha mình, những câu nói này rất chói tai nhưng cũng không khác mấy so với quở trách cậu có thể tưởng tượng ra. Không chỉ cha cậu, còn rất nhiều người giống như vậy, dùng tiêu chuẩn của bản thân làm mốc, yêu cầu người khác đều phải giống mình, nếu không thì chính là dị hợm, biến thái.

Cho dù thực tế, người ta chỉ đang theo đuổi cuộc đời hạnh phúc của chính mình mà thôi.

Con người sống trên đời này, có thể sống thư thái, sống vui vẻ, sống theo ý của mình mới là quan trọng nhất.

Tưởng Thầm lắc đầu, cậu không thể đồng ý với yêu cầu của cha.

“Bọn con cũng có con rồi, bảo bảo hiện đã được 3 tháng tuổi, con sẽ không chia tay với anh ấy, bằng giá nào cũng không.” Tưởng Thầm tỏ thái độ kiên quyết.

“Con? Đứa bé kia có một phân quan hệ nào với mày không? Nó chỉ chơi mày thôi! Người có tiền đều như vậy. Xem mày còn trẻ, cái mặt cũng không tệ, liền tiêu ít tiền mua thân thể mày, còn mày vì tiền mà cũng vội càng chạy tới cho người ta chơi!”

“Mày như vậy là luồn cúi, thấp hèn, mày có biết hay không?”

Cha Tưởng tức giận đến mức không giữ mồm giữ miệng nữa, lời nói như dao sắc, miễn lời nào có thể tổn thương người đều nói ra hết.

Tưởng Thầm bỗng nhiên bật cười, nghĩ mình đúng là đã bị coi thường rồi, cậu biết rõ tính tình cha mình, lần này trở về, dù là ai trong hai người họ cũng đều không thể đồng ý ý kiến của đối phương.

Từ sau khi sinh con, bác sĩ luôn kiến nghị cậu tránh vận động nhiều, phải giữ tinh thần thoải mái, một người dưng còn lo nghĩ cho cậu như vậy mà tại sao…?

“Bố!” Mắt Tưởng Thầm rưng rưng, cậu mỉm cười gọi một tiếng.

Cha tưởng chú ý tới mắt cậu lấp lánh nước mới ý thức được mình quá lời, nhưng thế hệ trưởng bối cũ là như vậy, cho dù biết mình sai cũng không bao giờ xin lỗi. Đối với họ, trưởng bối giáo huấn hậu bối là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

“Hai tháng trước, con vào phòng mổ, rạch một dao trên bụng.” Tưởng Thầm sờ lên vết sẹo bên phải bụng, để cha mình nhìn rõ, cậu còn đứng dậy, vén áo lên, để lộ vết sẹo dữ tợn vắt ngang trên da thịt trắng nõn, nhìn qua rất đáng sợ.

“Phẫu thuật xong, là Phong Dương ở bên cạnh chăm sóc con. Trong công việc, nửa năm trước, trong ban điều hành công ty có người định dùng quy tắc ngầm với con, con không đồng ý, công ty liền tạo áp lực, dừng toàn bộ công việc của con. Con hủy hợp đồng với công ty, hơn 10 triệu tiền đền bù cũng là Phong Dương trả giúp.”

“Con chuyển qua kí hợp đồng với phòng làm việc của Phong Dương, một nửa số cổ phần công ty của anh ấy hiện đang đứng tên con.”

Tưởng Thầm bước ra, bỏ vạt áo xuống, che khuất vết mổ trên bụng, cậu không đòi hỏi cha mình phải hiểu, phải tiếp nhận chuyện cậu và Phong Dương ở bên nhau, nhưng là người có huyết thống gần nhất, chí ít cậu không muốn ông tùy ý chửi bới sỉ nhục mình và anh.

“Đứa nhỏ đó, trong cơ thể nó chảy dòng máu của con, con hiện tại sống rất tốt, rất vui vẻ.”

Cậu đi đến trước mặt cha, trong nụ cười tràn đầy hạnh phúc.

“Tưởng Thầm, con…” Những việc này cha Tưởng đều không biết, Tưởng Thầm chưa từng nói với ông, “Con bị bệnh gì?”

Giống như đến giờ mới nhớ ra mà quan tâm tới sức khỏe của con trai.

“Đã khỏe rồi.” Tưởng Thầm lắc đầu, không muốn nói chuyện nhiều, chuyện cậu sinh con, cậu không định nói cho cha mẹ biết. Bọn họ năm đó bởi vì thân thể quái dị của cậu mà sinh ra cãi vã, cậu sẽ không quên.

Tưởng Thầm rút từ trong túi áo một tấm chi phiếu, bên trên đã điền số tiền, đặt xuống trước mặt cha Tưởng.

“Cái này cho bố, con nghĩ dì ở nhà cũng sẽ không làm cơm cho con đâu, giờ con phải đi, bảo bảo ở nhà hơi dính người, con đi lâu vậy, nó phỏng chừng đang khóc tìm rồi.”

Đã không còn gì để nói, Tưởng Thầm đi vòng qua người cha Thẩm, mở cửa rời đi.

Cửa phòng đóng lại cạch một tiếng, cha Tưởng mới từ trong hoảng hốt bừng tỉnh, đứng dậy đuổi theo.

Đuổi tới cửa quán nước, Tưởng Thầm đã lên xe taxi, rời đi không ngoảnh lại.

Cha Tưởng nhìn chằm chằm hồi lâu, tâm lý tựa như thật lâu mới có thể bình tĩnh lại.

Sau đó ông giơ tấm chi phiếu trên tay lên, sau khi nhìn rõ con số trên đó thì kinh ngạc đến á khẩu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét