Thứ Năm, 24 tháng 7, 2025

Con trai tôi có một người cha ảnh đế tám tỷ - chương 72

Chương 72: Bảo bảo bị ốm

Chuyện cha Tưởng gọi hẹn gặp mặt, sau khi ăn cơm tối, Tưởng Thầm mới kể cho Phong Dương.

Phong Dương lúc đó đang ôm con, bảo mẫu mang bình sữa tới, anh nhận lấy, cho bảo bảo bú sữa, bé con miệng chảy dãi, hai bàn tay bé xíu ôm chặt bình sữa. Nhóc con này khá háu ăn, cái cổ trắng nõn nghển lên, bú rất nghiêm túc.

Về tình hình cha mẹ Tưởng Thầm, Phong Dương cũng biết tương đối, biết cha mẹ cậu sau khi li dị đều đã có gia đình riêng, hiện tại cũng đều có con riêng, sự tồn tại của Tưởng Thầm đối với bọn họ đã sớm không thể coi là người nhà.

“Bố em gọi có chuyện gì?” Phong Dương không thích cha mẹ Tưởng Thầm, người không yêu quý cậu, cho dù có là cha mẹ ruột cậu đi chăng nữa thì anh cũng không có hảo cảm.

Tưởng Thầm nhớ lại cuộc gọi buổi chiều, lắc đầu, “Ông ấy không nói rõ, chỉ bảo muốn hẹn gặp, chẳng qua nghe giọng có vẻ không mấy vui vẻ.”

“Hẹn lúc nào?” Bảo bảo giãy một cái, núm vú cao su liền tuột ra, Phong Dương đút lại núm cao su vào miệng con, bé con đại khái đã gần no, tốc độ bú chậm lại, Phong Dương vừa làm vừa hỏi Tưởng Thầm.

“Ngày mai.” Tưởng Thầm vẫn đang chăm chú nhìn bé con trong lòng Phong Dương.

“Anh đi với em.” Phong Dương có hơi không an tâm.

Tưởng Thầm hơi lắc đầu, cười nhạt, “Không cần, em đoán được khả năng ông ấy tìm em vì việc gì, tự em giải quyết được, anh không cần lo đâu.”

“Hiện tại, anh và con… chính là người nhà của em.”

Tưởng Thầm xoa nhẹ má con trai, bảo bảo liền tròn mắt nhìn cậu. Tưởng Thầm cười dịu dàng, nắm lấy tay con.

Phong Dương nhìn chằm chằm gương mặt trắng trẻo xinh đẹp kia, thấy ánh mắt cậu từ từ sáng lên, rõ ràng Tưởng Thầm cứng cỏi hơn tưởng tượng của anh nhiều. Dù rằng nhiều lúc anh cực kì muốn dựng một bức tường kiên cố lên để bảo vệ cậu và con không phải chịu bất kì thương tổn nào nhưng thực tế, Tưởng Thầm không có yếu ớt như vậy.

Hai người họ đều muốn bảo vệ lẫn nhau.

“Được, nếu có chuyện gì phải gọi anh ngay.” Phong Dương xoa xoa đầu cậu.

Tưởng Thầm mỉm cười gật đầu.

Uống sữa no, bé con tràn đầy tinh thần khươ chân múa tay, trong lúc chơi với Tưởng Thầm thi thoảng còn cười khanh khách không ngừng.

Phong Dương ngồi nhìn một lớn một nhỏ đang nô đùa vui vẻ, trong lòng như có dòng suối nước ấm chảy qua.

Bảo bảo chơi một lúc, mắt bắt đầu díp lại, lông mi như cánh quạt nhỏ chớp chớp, thật đáng yêu.

Bé con lăn ra ngủ mất, Phong Dương liền giao cho bảo mẫu đưa về phòng.

Hai người thì tiếp tục ở lại phòng khách xem TV.

“… Hai hôm nay eo em mỏi quá, anh xoa giúp em một chút.” Tưởng Thầm tựa lên ghế sofa, quay đầu làm nũng.

Phong Dương duỗi tay tới, vết mổ của Tưởng Thầm lệch về bên phải, cho nên anh vòng qua, xoa bóp eo trái cho cậu.

Thân thể Tưởng Thầm thả lỏng, tựa hẳn lên người anh.

Lực xoa bóp lúc đầu rất nhẹ, Phong Dương vừa bóp vừa hỏi cậu để điều chỉnh.

Không lâu sau, Tưởng Thầm liền lộ ra vẻ mặt thoải mái.

Lát sau thì hai người đi ngủ, nhưng đến nửa đêm thì bé con đột nhiên phát sốt, hai má nóng đến ửng hồng, khó chịu khóc thét, Tưởng Thầm, Phong Dương và Cậu mợ đều giật mình tỉnh dậy. Tưởng Thầm phản ứng nhanh nhất, áo khoác cũng quên mặc, chạy vụt ra khỏi phòng ngủ, Phong Dương cầm theo áo khoác của cậu đuổi theo sau.

Đến phòng khách, Tưởng Thầm nhận lấy con trong tay bảo mẫu, ôm vào lòng không ngừng an ủi.

Bảo mẫu đang sớm kẹp nhiệt kế vào nách bé, còn phải chờ một chút mới có thể lấy ra.

Phong Dương tới sau, khoác áo lên cho Tưởng Thầm.

“Kiểm tra nhiệt độ chưa?” Phong Dương áp mu bàn tay lên trán con, có hơi nóng.

“Đã kẹp nhiệt kế rồi, còn phải đợi mấy phút, anh sao lại không mặc áo khoác, đêm lạnh như vậy, anh đi mặc thêm áo đi.” Tưởng Thầm nhìn Phong Dương chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ mỏng, vội giục anh đi mặc thêm áo ấm.

Phong Dương nghe lời về phòng mặc thêm áo.

Mợ lúc này cũng đi ra.

“Bảo bảo phát sốt rồi mợ.” Tưởng Thầm lo lắng nói.

Nhìn con khó chịu khóc to, nước mắt đầy mặt, Tưởng Thầm đau lòng đến khó thở.

“Không sao, trẻ con thi thoảng bị sốt là chuyện bình thường.” Mợ vừa lau nước mắt cho bé con vừa an ủi Tưởng Thầm.

Thay quần áo xong, Phong Dương nhanh chóng quay lại phòng khách.

“Cậu mợ đi ngủ tiếp đi, ở đây có con với Tiểu Thầm là được rồi, chị Lý, chị cũng đi ngủ đi.”

Quá nhiều người ở lại cũng không có tác dụng gì, mợ dặn dò vài việc cần để ý, dạy Phong Dương lấy một chậu nước nóng, chuẩn bị vài thứ để hạ sốt cho bảo bảo rồi cũng về phòng trước.

Nhiệt kế chỉ 38.3 độ, là sốt nhẹ, không quá nghiêm trọng.

Phong Dương dùng khăn ấm chườm các huyệt hạ sốt trên người con, Tưởng Thầm thì chạy đi lấy siro hạ sốt. Hai người thay phiên nhau chăm con, đợi đến khi con hạ sốt mới thở phào một hơi. Luôn tay luôn chân một hồi, đến lúc tạm ổn thì trời cũng hửng sáng.

Tưởng Thầm ôm con, nhìn hai má bé vẫn hơi ửng hồng nhưng đã nín khóc, yên tĩnh ngủ say, trái tim thắt lại lúc này mới được buông xuống.

Tâm lý thả lỏng, cơn buồn ngủ liền kéo tới, cậu tựa vào sofa ngủ quên mất lúc nào không biết.

Phong Dương bế con về nôi, lúc đi ra đã thấy Tưởng Thầm mệt mỏi ngủ quên, liền lấy chăn đắp cho cậu, nhưng ngủ trên sofa không thoải mái, qua một lát, anh vẫn nhẹ giọng đánh thức cậu, “Con đã ổn rồi, em về phòng ngủ đi.” Vừa nói vừa khom lưng đỡ cậu dậy.

Tưởng Thầm buồn ngủ trĩu cả mắt, mất vài giây mới hiểu anh đang nói gì.

Bảo mẫu giờ hẳn vẫn đang ngủ, hai người nghĩ nghĩ, quyết định đưa con về phòng mình luôn.

Đặt con nằm giữa giường lớn, hai người nằm hai bên, xong xuôi hết rồi, Phong Dương không buồn ngủ lắm, còn Tưởng Thầm thì chỉ chốc lát đã ngủ say.

Phong Dương cứ vậy nằm nghiêng, tay nhẹ nhàng vuốt tóc Tưởng Thầm, lại dời qua sờ sờ cánh tay bé nhỏ của con trai, trong mắt đều là cưng chiều dịu dàng.

Đến hôm sau, bảo bảo về cơ bản đã hạ sốt, để tránh con bị sốt lại, Tưởng Thầm vẫn pha thêm một liều hạ sốt nữa đút cho con.

“Bảo bảo ngoan, uống thuốc vào mới hết bệnh được nha.” Tưởng Thầm dịu giọng dỗ con uống thuốc.

Thời nay thuốc của trẻ con đều đã pha ngọt, dễ uống hơn nhiều, không còn đắng như hồi cậu con nhỏ.

Bảo báo há miệng uống thuốc, thân thể đã khỏe hơn, không còn khóc nháo, điểm này thì giống Tưởng Thầm, khi cậu còn nhỏ, bất kể có chuyện gì, tiêm thì tiêm, uống thuốc thì uống thuốc, đều rất ngoan ngoãn nghe lời.

(Editor xin chen giữa một chút, lúc edit đoạn này tôi bị cấn cấn ấy, cảm giác như tác giả không tìm hiểu hoặc chưa chăm trẻ ốm bao giờ. Nguyên tắc là trẻ hạ sốt rồi thì để theo dõi tiếp, nếu bị sốt lại thì cũng đợi đến chừng ~38 độ, hơn một chút mới cho uống hạ sốt lại chứ không được cho uống lúc trẻ chưa sốt để tránh tình trạng hạ thân nhiệt đột ngột. Trên tinh thần tôn trọng tác giả nên tôi edit hết chứ lúc đầu tôi định cắt đoạn này đi rồi, để tránh có người đọc lại tin thật thì chết, nên mọi người có phát hiện nó cấn thì cứ phiên phiến bỏ qua nhé.)

Uống thuốc xong, phần lớn thời gian ban ngày bé con đều ngủ, đến tối, tinh thần đã hồi phục rất tốt, vui vẻ ê a khoa chân múa tay, giống như đang nói chuyện vậy.

Dù cho chả ai nghe hiểu nó đang nói cái gì.

Sợ sóng điện thoại không tốt, thời gian ở cùng con, Tưởng Thầm đều không chạm vào điện thoại, trên mạng thảo luận về cậu và Phong Dương như thế nào, thiện ý hay ác ý, cậu đều không biết gì nhiều, Phong Dương thì có phòng làm việc tiếp nhận thông tin, công việc của anh trước nay đều không bị ảnh hưởng gì lớn, cũng sẽ không có ai không có mắt đến mức tự chạy tới tìm anh để thể hiện sự tồn tại.

Đảo mắt lại qua thêm một ngày. Tưởng Thầm hôm nay dậy trễ vì tối qua ngủ muộn. Mặc dù vẫn đang trong giai đoạn hồi phục cơ thể nhưng so với hai tháng trước, cậu coi như đã khỏe hẳn rồi, khi “hoạt động”, chỉ cần không quá kịch liệt thì đều ổn, chỉ là sau mỗi lần triền miên cậu đều là người gục trước, uể oải ngủ thiếp đi, khi Phong Dương lấy khăn ấm lau người cho cậu xong thì cậu đã ngủ đến không biết trời đất gì.

Sáng nay, Tưởng Thầm rời giường, khi rửa mặt, nhìn vào gương thì phát hiện trên cổ có một dấu đỏ, xoa lên thì không thấy đau, hẳn là do Phong Dương đêm qua để lại.

Thời tiết đang ấm dần lên, cơ bản chỉ cần mặc áo sơ mi và áo khoác mỏng, không cần đeo khăn quàng cổ nữa, Tưởng Thầm nhìn chằm chằm cái vết kia một hồi, cũng may, hôm nay chưa tới ngày hẹn gặp cha Tưởng, nếu không cậu khéo phải nhờ mợ đánh phấn nền che đi cho, cái vết này vừa nhìn đã biết là vết gì.

Bảo bảo thức dậy sớm hơn, đã uống sữa xong, bảo mẫu đang cầm một con gà trống màu vàng bằng nhung chơi cùng bé. Bé con cầm lấy con gà liền nhét vào miệng, khổ nỗi chưa có răng, nhằn nhằn một hồi cái mào gà liền ướt nhẹp nước miếng.

Tưởng Thầm đi ra, thấy bảo bảo đang cắn mào gà, liền nhớ ra một con gà khác.

Bởi vì sinh con, cậu đã lâu không liên hệ với bạn bè, Tưởng Thầm ngồi xuống cạnh bảo bảo, cầm lấy con gà bông nhéo nhéo, bảo bảo liền duỗi tay, nhíu mày ê a, hiển nhiên là không hài lòng khi ba nhỏ cướp đồ chơi của mình.

Mặt nhỏ nhăn lại, miệng có chiều hướng mếu xệch.

Tưởng Thầm lập tức trả con gà lại cho con trai, bé con ôm được đồ chơi liền cười híp mắt.

“Ba nhỏ quen một chú, chú ấy có một con gà trống cực oai phong tên là Phú Quý, nó đánh nhau rất lợi hại, bảo bảo có muốn gặp Phú Quý không?”

Tưởng Thầm nắm tay bảo bảo hỏi.

Bảo bảo đương nhiên nghe không hiểu nhưng bé rất yêu ba nhỏ, cho nên ba nhỏ nói gì bé cũng vui vẻ hết.

Bảo bảo cười khanh khách, đặc biệt đáng yêu.

“Vậy ba nhỏ gọi cho chú nha, bảo chú ấy lúc nào rảnh mang Phú Quý tới nhà mình chơi.”

Dứt lời cậu liền nhắn tin cho Chương Nhiên, do lâu chưa liên lạc, không biết đối phương hiện có lịch trình hay không nên không dám gọi điện.

Ngoài ý muốn là tin nhắn vừa gửi đi, chưa tới nửa phút sau đã thấy Chương Nhiên trả lời.

Từ ngôn ngữ có thể thấy Chương Nhiên rất kích động, hẳn là không nghĩ tới Tưởng Thầm lại chủ động liên hệ với mình.

“Tôi còn tưởng mình hoa mắt chứ, Tưởng Thầm, cậu…gần đây có khỏe không?”, chuyện Tưởng Thầm và Phong Dương công khai, cả cái vòng giải trí này đều biết, Chương Nhiên đương nhiên cũng không ngoại lệ.

“Khỏe lắm, mỗi ngày chỉ có bế con, còn béo lên rồi”, Tưởng Thầm nhắn trả.

“Vậy là tốt rồi, lúc nào rảnh đi ăn với nhau bữa cơm nhé?”

Chương Nhiên mở lời mời.

“Đi ăn ngoài thì không tiện lắm, tôi mới trả qua cuộc phẫu thuật nhỏ, không nên ăn ngoài, hay là cậu tới nhà tôi đi.”

“Phẫu thuật? Cậu bị bệnh hả?” Chương Nhiên vội vàng hỏi.

Tưởng Thầm mỉm cười trả lời, “Không phải bệnh nặng gì, an dưỡng một thời gian cũng khỏe rồi.”

“Làm tôi giật cả mình”.

Nói chuyện một lát, Tưởng Thầm mới đề cập đến Phú Quý.

Cậu không nhắc đến Phú Quý thì thôi, nhắc đến rồi Chương Nhiên liền kích động, một đống tin nhắn dài ngoằng ập đến.

Đại khái là hiện tại Phú Quý được giao cho bạn gái Chương Nhiên chăm, biến thành thú cưng của cổ. Bạn gái hay cùng Phú Quý livestream, hiện tại Phú Quý sắp thế chỗ Chương Nhiên luôn rồi, những lúc nghỉ phép về nhà, cậu ta còn phải tranh sủng với nó nữa.

Chương Nhiên gửi một đống icon khóc lóc chảy nước mắt nước mũi làm Tưởng Thầm phì cười.

Rõ ràng là Chương Nhiên đang phóng đại, cậu trấn an đối phương mấy câu, chờ cậu ta ổn định lại, lại nói con trai rất thích gà trống, hôm nào Chương Nhiên qua chơi thì nhớ mang cả Phú Quý theo.

Mang chứ, nhất định phải mang! Chương Nhiên hiện giờ coi Phú Quý như tình địch, rất muốn mang nó đi khuất tầm mắt bạn gái ở nhà, rất nhiều đêm đều nghiến răng nghiến lợi muốn làm gà kho.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét