Chương 74: Hạnh phúc
Số
tiền Tưởng Thầm cho cha Tưởng, trong mắt đối phương là nhiều nhưng đối với Tưởng
Thầm mà nói chỉ là con số lẻ, nhất là khi so với số tiền mà Phong Dương và
Phong lão gia cho cậu.
Cậu lấy tiền riêng của mình, chưa động đến số tiền đó. Vốn cậu từng nghĩ sẽ cố gắng làm việc, sau đó mua một căn nhà riêng cho mình, hiện giờ đã có Phong Dương và bảo bảo, kế hoạch tương lai liền điều chỉnh lại một chút.
Chỗ
Phong Dương, cậu tin tưởng anh, là lòng tin ngay từ đầu đã có, từ trước khi
Phong Dương đưa cậu thẻ ngân hàng và hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.
Thời
đại này xác thực là thời đại của ham muốn hưởng thụ vật chất, mỗi người dường
như đều vì lợi ích của mình mà dùng hết mọi thủ đoạn để chen lấn trèo lên.
Mà
mặt khác, vẫn có một số ít người dùng chân tâm đối xử với ngươi, bất luận ngươi
có thể mang lại lợi ích cho họ hay không.
Tưởng
Thầm biết mình số may, được ông trời ưu ái, có thể ở trong biển người mênh mông
gặp được Phong Dương, tương tri tương ái.
Phần
ân tình này, cậu trân trọng nó.
Còn
một đoạn thời gian nữa mới đến giờ lên chuyến chiều về, sau khi tạm biệt cha Tưởng,
Tưởng Thầm bắt xe rời đi.
Lúc
đến quán cơm, vì tâm trạng không tốt nên không muốn ăn gì nhưng đến bữa thì vẫn
phải ăn, cậu miễn cưỡng gọi ít đồ, định ăn qua loa cho xong.
Không
có gọi điện ngay cho Phong Dương, để tránh anh ấy lo lắng.
Cậu
không chủ động liên lạc nhưng vào lúc đợi đồ ăn lên đã thấy Phong Dương nhắn
tin trước.
'Em
đang chuẩn bị ăn trưa rồi." Tưởng
Thầm nhắn lại.
Bàn
bên cạnh có một đôi tình nhân trẻ tuổi, nữ sinh giơ điện thoại lên, mắt chuyển
liên tục giữa màn hình điện thoại và Tưởng Thầm.
Bạn
trai cô nhìn Tưởng Thầm ngồi cách không xa, không có cách nào ghen nổi, chênh lệch
lớn quá, có ghen cũng không so được.
'Ừm,
ăn cơm thật ngon, nhớ ngủ trưa đầy đủ.'
Phong Dương quan tâm dặn dò
'Em
biết rồi, anh cũng vậy nhé.' Tưởng
Thầm đáp.
Đồ
ăn vẫn chưa đưa ra, nữ sinh cách vách đã lôi kéo bạn trai, vừa kinh hỉ vừa sốt
sắng tiến đến, giọng nói run rẩy, có chút không chắc chắn, "Xin lỗi, anh
là Tưởng Thầm đúng không?"
Nghe
thấy tiếng hỏi thăm, Tưởng Thầm ngẩng đầu lên, đối diện với một gương mặt xinh
xắn, cậu cười nhẹ gật đầu, giọng nói trong như nước suối chảy, "Đúng vậy,
chào hai bạn."
Aaa!
Nữ sinh lập tức si mê gào lên, trong quán còn vài bàn thực khách khác, lập tức
bị thu hút tầm mắt lại đây, hai má nữ sinh lúc này đã đỏ ửng.
Cô
gái hồi hộp đến khó thở, cô là fan ruột của Tưởng Thầm, chưa bao giờ nghĩ có thể
ở thành phố nhỏ này lại gặp được cậu, giống như nằm mơ vậy.
Bạn
trai đứng cạnh nhìn hành vi ấu trĩ của cô, chỉ có thể cười bất lực.
"Anh
chỉ đi một mình thôi sao?" Nam sinh không phải fan của Tưởng Thầm, chỉ biết
cậu vì bạn gái là fangirl, nhưng không thể phủ nhận là Tưởng Thầm rất đẹp, cái
danh thịnh thế mĩ nhân thật sự không phải là thổi phồng, cho dù ở khoảng cách gần
thế này ngũ quan vẫn tinh xảo miễn chê, làn da rất đẹp, hoàn toàn là sự tồn tại
khiến người khác phải ước ao.
Tưởng
Thầm gật đầu thay cho lời đáp.
"Vậy…
Bọn em có thể ngồi cùng không? Bạn gái em là fan trung thành của anh, bữa cơm
này để chúng em mời có được không ạ?" Bạn gái vừa gặp được idol trong mơ
mà đã bị mình kéo đi, nhất định sẽ giận dỗi, không biết phải dỗ đến bao giờ,
thôi thì chiều cô ấy vậy. Dù sao cũng chẳng sợ bạn gái mình bị cướp mất, idol
như Tưởng Thầm, đối với fan mà nói không phải là không muốn mà là không thể, chỉ
có thể đứng từ xa ngắm nhìn, đại để phần lớn ai đã chọn đu idol đều ý thức được
điều này.
"Đương
nhiên có thể, mời ngồi." Có người nhận ra mình khiến cậu khá bất ngờ nhưng
dù sao vẫn là fan của mình, sự yêu thích thuần túy trên gương mặt nữ sinh giống
như cơn gió xua tan mây mù, thoáng cái làm tâm trạng cậu tốt hơn hẳn.
Vừa
nãy Phong Dương nhắn tin đã làm cậu bình tĩnh hơn nhiều, hiện tại thì ổn thật rồi.
Nữ
sinh bối rối tay chân ngồi xuống ghế đối diện, đôi mắt hạnh to tròn nhìn cậu
không chớp.
Cũng
may cô bé vẫn giữ được mình hành động đúng mực, không để bản thân kích động làm
ra chuyện gì điên rồ.
Nam
sinh ngồi xuống thì bắt chuyện với Tưởng Thầm, khi biết quê cậu ở đây thì biểu
thị rất ngạc nhiên.
"Anh
có ở lại chơi mấy ngày không?" Nữ sinh đột nhiên chen vào.
"Anh
không, chuyện cần làm đã xong rồi, chiều nay anh sẽ đi." Tưởng Thầm trả lời.
"Vậy
sao?" Sắc mặt cô lộ chút tiếc nuối.
Đồ
ăn lúc trước hai bên gọi giờ đều gộp vào một bàn, nhờ sự xuất hiện của hai người
họ, khẩu vị của cậu cũng khá lên một chút.
Sau
khi ăn xong, ra khỏi cửa hàng, nữ sinh ngỏ ý muốn xin chụp ảnh cùng, Tưởng Thầm
đương nhiên không từ chối.
Chụp
ảnh xong, cậu nói lời cảm ơn hai người họ đã ăn cơm cùng mình.
Sau
đó ba người tạm biệt nhau, nữ sinh lưu luyến không rời nhìn bóng lưng Tưởng Thầm
đi xa, thậm chí còn có suy nghĩ muốn đuổi theo nhưng cổ tay bị nắm lại, chờ
hình bóng Tưởng Thầm biến mất hoàn toàn, nhìn vẻ mặt tối sầm của bạn trai, cô
cười cười làm nũng, hôn lên hai má bạn trai một cái, ánh mắt nam sinh lập tức
nhu hòa.
Còn
mấy tiếng nữa mới đến giờ tàu chạy, giờ đến ga tàu thì sớm quá, Tưởng Thầm thuê
một phòng nghỉ gần nhà ga, đặt báo thức rồi nằm xuống ngủ trưa.
Chờ
sắc trời dần tối, Tưởng Thầm bước lên tàu, tàu rời ga, cũng bỏ lại tảng đá
nghìn cân trên vai cậu. Tàu về đến điểm cuối, là nơi có gia đình, có người yêu
của cậu, là cội nguồn hạnh phúc của bản thân cậu.
Rời
khỏi ga tàu, ngồi lên xe Phong Dương đến đón, hạnh phúc ấy liền thành hình, bao
vây lấy cậu.
"…Ổn
rồi chứ?" Phong Dương nhẹ nhàng xoa tóc cậu.
Tưởng
Thầm cười gật đầu, "Ừm, đều đã giải quyết xong, em đã nói với ông ấy là
chúng ta đang ở bên nhau."
Phong
Dương mơ hồ có thể đoán được hai cha con họ nói chuyện không thuận lợi nhưng nếu
Tưởng Thầm đã không có anh nhúng tay vào thì anh sẽ tôn trọng ý của cậu.
"Vậy
chúng ta về nhà, em đi một ngày, bảo bảo nhớ em lắm." Phong Dương khởi động
xe, nhấn ga.
Tưởng
Thầm quay mặt nhìn ra cửa kính xe, nghĩ xem lúc mình về thì bảo bảo còn thức
hay đã ngủ rồi.
Bảo
bảo cả ngày hôm nay ngủ khá ít, đôi mắt chông mong lâu lâu lại ngoái ra nhìn cửa,
thật muốn biết ba nhỏ đi đâu mà lâu vậy, đến lúc bú sữa cũng không còn hào hứng
nữa.
Lúc
hai người về đến nơi, bảo mẫu đang cho bảo bảo bú sữa, vừa nghe thấy tiếng xe
hơi, bé con đã ngừng bú, đôi mắt đen tròn nhìn về phía cửa ra vào.
Không
lâu sau cửa mở ra, bé con nhìn chằm chằm không chớp mắt, tuy còn nhỏ, thị lực
chưa nhìn được xa nhưng tai thì đã nghe được tiếng động, vẻ mặt mong ngóng nhìn
hai bóng người từ từ lại gần.
Tưởng
Thầm vừa vào nhà, nhìn thấy con trai đang bú sữa, trái tim nhất thời được lấp đầy.
Bước
nhanh đi tới, khom lưng bế bé lên.
"Bảo
bảo, có nhớ ba nhỏ không?"
Bé
con ê a kêu lên như đang đáp lại.
Bảo
mẫu thấy vậy thì rời đi, để bảo bảo lại cho Tưởng Thầm bế, cô còn phải tranh thủ
đi giặt đồ, quần áo của bảo bảo có một số cái không thể cho vào máy giặt, buộc
phải giặt tay.
Phong
Dương cởi áo vest, kéo lỏng cà vạt, đi tới ghế sofa, ngồi xuống cạnh Tưởng Thầm,
cánh tay vòng qua ôm lấy cậu, cúi đầu, nhìn con trai nhỏ đang ôm bình sữa, cái
miệng nhỏ mút không ngừng, cảm giác đời này cơ bản đã không còn cầu mong gì nữa.
Trở
về chỗ cha Tưởng, chuyện Tưởng Thầm về vợ ông ta có biết, tất nhiên cũng đã được
con gái yêu rỉ tai chuyện cậu giờ đang ở cạnh Phong Dương. Sau khi về, hai người
có nói chuyện, giọng vợ kế đặc biệt chua cay, mỉa mai Tưởng Thầm trước kia
ngoan ngoãn như vậy phỏng chừng đều là giả vờ, mới bước vào vòng giải trí dơ bẩn
được mấy năm, tuổi còn trẻ đã đi ôm đùi đàn ông, nếu là con trai mụ thì đã sớm ăn
một tát rồi.
Cha
Tưởng trước kia lấy vợ kế, điều kiện kinh tế không tốt như bà ta, nhà đang ở cũng
là tài sản của vợ, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Nhưng
giờ đã qua nhiều năm, vợ kế qua tay ông ta đã rút được của Tưởng Thầm không ít
tiền, cũng sớm đủ rồi.
Thời
gian gần đây ông rất ít khi liên lạc với Tưởng Thầm cũng là bởi siêu thị của nhà
làm ăn tốt, kiếm được không ít, đủ cho vợ ông ta tiêu xài, mua sắm đồ xa xỉ.
Tấm
chi phiếu kia, ông lúc đầu có nghĩ tới đưa cho vợ kế nhưng sau đó thì thôi, trước
không nói đến chuyện Tưởng Thầm ở cùng đàn ông, chỉ nói đến tiền này khẳng định
cũng là do con trai khổ cực mới kiếm được, bản thân ông cũng hàng ngày phải quản
lý siêu thị, sao không hiểu đi làm vất vả như thế nào.
Nếu
đem chi phiếu này cho vợ kế, quá nửa là bà ta sẽ lại đi vung tay phung phí.
Cho
nên hôm đó về nhà, cha Tưởng liền kẹp chi phiếu vào một quyển sách, cất vào ngăn
kéo, ông còn chưa nghĩ thông, chưa muốn động đến số tiền này.
Ông
thi thoảng lại nhớ tới ngày đó, trước khi Tưởng Thầm rời đi, đôi mắt cậu đỏ ửng
lên, lấp lánh ánh nước, ông kỳ thực rất không muốn thừa nhận một sự thực, ông
không phải là một người cha tốt.
***
Lại
qua mấy ngày, Chương Nhiên mang gà trống Phú Quý tới cho bảo bảo xem. Vốn hẹn vào
thứ sáu nhưng hôm đó Chương Nhiên lại bận đột xuất nên phải lùi lại.
Đúng
hôm sau thì bảo bảo lên cơn sốt, lần này sốt hai ngày mới chậm rãi khỏi, tuy nói
trẻ con phát sốt là chuyện bình thường nhưng nhìn con trai khóc lóc khó chịu, Tưởng
Thầm hai ngày liền cơ bản ngủ không ngon.
May
là sau đó bé lại khôi phục khỏe mạnh, cậu mỗi ngày đều đẩy xe đưa con ra ngoài đi
dạo một chút.
Trong
thời gian nghỉ ngơi, Tưởng Thầm đề xuất với Phong Dương, bản thân cậu vốn học vũ
đạo, bởi sinh con mà đã một thời gian không luyện, sắp lụt nghề đến nơi rồi, giờ
muốn làm một phòng tập ở nhà, đợi thân thể khỏe hẳn sẽ tập lại.
Phong
Dương tất nhiên là đồng ý, chuyện Tưởng Thầm muốn làm hay không muốn làm anh đều
tôn trọng, điều kiện duy nhất là không gây ảnh hưởng gì đến bản thân cậu.
Trong
thời gian sửa phòng tập, có một biến cố nhỏ.
Ừ
thì… cũng không thể tính là nhỏ.
Năm
ngoái vốn có liên hệ với đạo diễn Trâu Bằng, lần tiếp theo gọi điện, ông ta không
gọi trực tiếp cho Tưởng Thầm mà gọi cho Phong Dương.
Bộ
phim đã hoãn hơn nửa năm kia gần đây đã lần nữa tiến vào giai đoạn chuẩn bị, lần
này đạo diễn không chỉ mời Tưởng Thầm đến thử vai mà còn thông báo kịch bản có
thay đổi, tăng thêm một vai khách mời, hy vọng Phong Dương nếu rảnh có thể tham
gia đóng vai đó.
Nhân
vật này tổng cộng chỉ xuất hiện vài phút, Trâu Bằng không nói rõ ra nhưng ý tứ
gì Phong Dương tất nhiên hiểu ngay.
Anh
bảo đạo diễn Trâu Bằng gửi kịch bản cho mình xem trước, không chỉ là để xem vai
diễn kia, trọng yếu nhất vẫn là xem phần của Tưởng Thầm, gì thì gì cậu cũng mới
sinh con được vài tháng, nếu vai diễn có quá nhiều cảnh hành động, anh chắc chắn
sẽ từ chối.
Chuyện
này Phong Dương không có báo ngay cho Tưởng Thầm, chờ anh đọc kĩ hết kịch bản một
lần, có một số cảnh hành động nhưng đều có thể dùng diễn viên đóng thế, Phong
Dương liên hệ lại với đạo diễn, có vài chuyện không cần nói thẳng ra, mọi người
đều tự hiểu trong lòng. Trong giới này, đôi khi dùng lợi ích để duy trì quan hệ
là điều cần thiết.
Phong
Dương yêu cầu thay đổi một điểm nhỏ trong kịch bản, chỉ cần đạo diễn đồng ý, vậy
vai khách mời này anh nhận.
Nhìn
tổng quan thì kịch bản này tuy chưa hoàn thiện nhưng kết hợp yếu tố thương mại
và nghệ thuật khá tốt, chỉ cần việc quay dựng không có vấn đề, đến lúc ra rạp
danh tiếng chắc chắn không tệ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét