Chương 35: Cứu trị (2)
"Ngươi nếu như lại
dám tới gần cha ta một bước, ta sẽ giết ngươi!"
Mộ Ti Vũ lần đầu tiên
uy hiếp một người như vậy, nguyên lai tình yêu thật sự có thể làm cho một người
điên cuồng, cũng có dục vọng độc chiếm cường liệt.
"Ha ha ha —— Tịch
Viễn, ngươi vẫn còn ngây thơ như vậy!"
Mạc cơ chậm rãi từ
trên mặt đất đứng lên, si ngốc cười, trong ánh mắt có miệt thị rõ ràng.
"Lẽ nào ngươi
không muốn cứu cha ngươi sao?"
"Ngươi có ý gì?
Lẽ nào vừa rồi dược ngươi cho cha ăn không thể giải độc?"
Mộ Ti Vũ không dám tưởng
tượng, nếu vừa rồi toàn bộ chỉ là ngươi trước mắt đùa giỡn nó, như vậy không phải
là quá choáng váng. Quả nhiên, bản thân căn bản không có tư cách đàm phán với
y.
"Ngươi cứ nói
đi!"
Mạc cơ châm biếm hỏi
lại. Sao có thể đơn giản như vậy chứ. Nỗi thống khổ của y sao có thể chỉ một việc
đơn giản như vậy đã có thể trấn an.
"Ngươi ——"
Mộ Ti Vũ con mắt trừng
thật to, tâm cũng bất giác hoảng lên, không nên xung động, nếu như y không đáp ứng
cứu cha, bản thân nên làm cái gì bây giờ?
"Tịch Viễn,
ngươi quả nhiên vẫn ngây thơ như vậy. Ta không phải đã nói sao? Cần có toàn bộ
máu của người đàn bà kia, nếu chỉ lấy chút máu đã có thể giải độc, ta cần gì
nói như vậy?"
Mạc cơ lạnh lùng nói
xong, nhìn Mộ Ti Vũ sắc mặt đổi tới đổi lui, trong lòng có thống khoái nói
không nên lời.
"Ta đây lập tức
đi lấy máu cứu cha!"
Toàn bộ thân thể đã
có chút bất ổn, Mộ Ti Vũ lảo đảo ly khai Mộ Tịch Thịnh, rất nhanh chạy tới góc
động, chỉ cần toàn bộ máu là được! Hiện tại nó cái gì cũng không quan tâm, nó
chỉ cần Mộ Tịch Thịnh tỉnh lại, những thứ khác tất cả đều không trọng yếu.
Mạc cơ không ngăn cản
động tác hoảng loạn của nó, chỉ thờ ơ nhìn, kỳ thực trong đáy lòng y không muốn
Mộ Tịch Thịnh tỉnh lại. Cho dù hiện tại hắn đang ngủ, chỉ cần y không muốn, như
vậy ai cũng không thể mang Mộ Tịch Thịnh đi, như vậy Mộ Tịch Thịnh sẽ vĩnh viễn
thuộc về một mình y, ai cũng không đoạt được.
Không chút do dự lần
thứ hai muốn cắt mạch máu của Tiêu Hiểu, động tác tay lúc này không còn run rẩy,
nhưng không đợi nó làm thêm động tác gì, Mặc Châu phát sinh ra một đạo lục
quang, bao vây lấy cả người Tiêu Hiểu, oánh oánh lục quang ở bên ngoài thân thể
gầy yếu của Tiêu Hiểu lưu động, rất nhanh máu trong thân thể Tiêu Hiểu đã bị lấy
ra, xác ngoài khô quắt rất nhanh biến thành cát bụi.
Lục quang đem khối
máu bao lấy, không cho nó tiếp xúc một tia không khí. Mộ Ti Vũ ở một bên sững sờ
nhìn, tâm tình phức tạp bi thống, sắc mặt cũng biến thành tái nhợt, dạ dày cuồn
cuộn khó chịu, nếu như không phải cố nén, sợ rằng một khắc sau sẽ phun ra.
"Đây là năng lượng
ngươi thu được từ tượng ngọc!"
Mạc cơ nhìn mà xanh cả
mặt, quả nhiên tượng ngọc đó giống như trong tưởng tượng của y, có lực lượng cường
đại. Trong hiểu biết của y, có thể đem máu trên thân thể nhân loại hoàn toàn
tách ra, cho dù là Thần chỉ sợ cũng làm không được. Việc này không chỉ cần lực
lượng cường đại, trọng yếu hơn, đây là điều quy luật thiên địa không cho phép,
không ai có thể vi phạm.
Lực lượng vượt quá khả
năng hiểu biết làm y sợ hãi, Mạc cơ lần đầu tiên cảm thấy tâm lý run rẩy.
Nguyên lai phần thắng khi tính toán động thủ với Mộ Ti Vũ chỉ là y mù quáng tự
tin mà thôi.
"Kế tiếp nên làm
như thế nào?"
Mộ Ti Vũ lạnh lùng hỏi,
thần sắc túc mục làm cho người kính nể, quay sang đối diện với y.
"Thay máu, chỉ
có thay máu mới được —— Bất quá vừa rồi ta bị ngươi làm bị thương, không có lực
lượng giúp cha ngươi thay máu."
Mặc dù cảm thấy sợ
hãi, Mạc cơ cũng không khuất phục, y ngụ ý rằng không phải ta không cứu cha
ngươi, mà là bản thân không có cách nào cứu, nguyên nhân là bởi ngươi làm ta bị
thương.
"Ngươi là cố ý ——"
Đã vô pháp tiếp tục
nhẫn nại, ngọn lửa bùng lên trong lòng làm Mộ Ti Vũ tức giận, ánh mắt dần dần
trầm xuống, mơ hồ còn lộ ra sát khí.
"Chủ nhân, ta có
thể thử một lần!"
Mặc Châu hợp thời
phát ra một cỗ khí mát mẻ, làm cho Mộ Ti Vũ sắp nhập sát giới bình tĩnh lại. Nó
thâm trầm liếc mắt nhìn Mạc cơ, sau đó không để ý tới y, trực tiếp đi tới bên cạnh
Mộ Tịch Thịnh.
Lục quang bao vây lấy
khối máu di động trên không trung cũng theo nó chậm rãi bay tới.
Mặc Châu là báu vật
chí tôn của hoàng tộc Ngự tộc, mà Ngự tộc là chủng tộc còn giỏi hơn Thần tộc,
nghĩa là quy tắc thiên địa đối với Ngự tộc là không có tác dụng. Đương nhiên, đối
với loại việc thoạt nhìn rất khó như thay máu này, kỳ thực cũng chỉ là việc rất
đơn giản.
Mạc cơ không biết nên
hình dung tâm tình hiện tại như thế nào, hóa ra sự tình y cho rằng rất khó khăn
vào tay Mộ Ti Vũ lại thành đơn giản như thế. Y tự nhận nếu mình tự tay đi làm
việc này, căn bản không thể suôn sẻ mà thành công như vậy.
Máu rất nhanh đã thay
xong, hiện tại khối máu mà lục quang đang bao vây kia tất cả là của Mộ Tịch Thịnh,
bởi vì đổi máu người khác vào, sắc mặc của Mộ Tịch Thịnh biến tái nhợt, ngay cả
đôi môi hơi hiện sắc hồng cũng biến thành trắng bệch. Tim đập chậm lại, hô hấp
cũng giảm xuống.
"Tại sao có thể
như vậy, ngươi gạt ta, ta muốn giết ngươi!"
Mộ Ti Vũ lo lắng kiểm
tra hiện trạng của Mộ Tịch Thịnh, nó hiện tại hận không thể đem Mạc cơ chặt
thành từng mảnh, nó không nên tin tưởng Mạc cơ, không nghĩ tới bản thân không
thể cứu cha, còn biến thành hung thủ làm cha chết nhanh hơn.
Dường như đã sớm dự
liệu tới kết quả này, Mạc cơ không chút hoang mang tiến tới, lúc này y đã có
kinh nghiệm, không đối với Mộ Tịch Thịnh làm ra cử chỉ thân thiết nào nữa.
Y xoay bàn tay, biến
ra một khối tinh thạch hồng sắc, ở trong sơn động hôn ám phát ra hào quang đẹp
đẽ.
"Đem cái này
chuyển vào mạch máu Vô Hoa đi, thứ này có thể giải độc của Tỏa hồn."
Mặc dù có chút chần
chừ nhưng lúc này cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng y, Mộ Ti Vũ rất nhanh tiếp
nhận khối tinh thạch dưới sự trợ giúp của Mặc Châu, chuyển nó vào huyết mạch Mộ
Tịch Thịnh.
Tuy rằng cách một lớp
lục quang, thế nhưng tình huống bên trong có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Rất
nhanh, khối tinh thạch hồng sắc đã biến thành hắc sắc, hào quang sáng lạn cũng
biến thành ảm đạm.
"Được rồi, đem
tinh thạch lấy ra, lại đem máu của Vô Hoa đổi trở về."
Mạc cơ vừa nói xong,
Mộ Ti Vũ nhanh chóng động thủ. Cuối cùng, sắc mặt Mộ Tịch Thịnh biến trở về hồng
nhuận, hô hấp cũng thông thuận trở lại."
"Xem ra thành
công rồi đó!"
Mạc cơ âm thầm thở
dài một hơi.
Mộ Ti Vũ không để ý tới
y, hiện tại nó chỉ chú tâm tới Mộ Tịch Thịnh, khẩn trương quan sát nhất cử nhất
động của hắn, sợ bỏ qua cái gì.
"Hắn tạm thời
còn chưa tỉnh được đâu, ngươi trước tiên đem phế huyết (1) kia xử
lý được không? Nhìn thật ghê người!"
Mạc cơ đột nhiên cảm
giác có chút vô lực, đây chẳng phải là hành động điển hình của không còn gì để
mất sao? (2)
"Hừ ~ Ngươi lại
còn sợ sao?"
Mộ Ti Vũ không cả
thèm quay đầu lại một chút, vẫn chuyên chú nhìn Mộ Tịch Thịnh. Mạc cơ không thể
làm gì khác hơn là nhận mênh, tự đem chỗ phế huyết kia đi xử lý.
"Tịch Viễn,
ngươi biết không? Ta mới vừa rồi cũng sợ ——"
Đột nhiên cất tiếng
nói chuyện phiếm, tựa như trước kia, y cùng Tịch Viễn, hài người ngồi trên đám
mây nhìn xuống phám trần.
Khi đó, việc Tịch Viễn
thích làm nhất là nhìn xuống phàm trần, Vô Hoa không tới thúc giục sẽ không chịu
về. Khi đó, mình cùng Tịch Viễn còn là bạn tốt. Bởi vì y biết, Tịch Viễn đối tốt
với y không phải là vì tướng mạo của y, chỉ là bởi y là Mạc cơ.
"Biết rõ thân thể
sẽ bài xích dòng máu lạ chuyển vào nhưng nếu không làm thế sẽ không thể cứu được
Vô Hoa. Ta chỉ là lừa mình dối người mà thôi, ta căn bản cứu không được Vô Hoa!"
Mạc cơ khóc, đã bao
lâu rồi y không được rơi lệ như vậy? Là lúc biết mình yêu Vô Hoa, hay là lúc
nghe tin người bạn tốt nhất cùng người mình yêu nhất sắp thành thân?
"Bất quá ngươi
cũng đã nỗ lực cứu cha không phải sao?"
Mộ Ti Vũ có điểm hoảng
hốt, không phải như vậy, nó nghĩ không ra tại sao bản thân lại nói ra lời như
thế. Vô Hoa, Tịch Viễn... Những cái tên lạ lẫm mà thượng thần này nói sao lại
quen thuộc như vậy? Rõ ràng không biết nhưng nó lại hiểu được những cái tên đó
là gọi nó và cha.
"Tịch Viễn, chờ
Vô Hoa tỉnh rồi ngươi hãy dẫn hắn đi đi, ta mệt mỏi, kỳ thực đây là kết quả tốt
nhất rồi!"
Mạc cơ cảm thấy cả thể
xác và tinh thần đều mệt mỏi, những việc làm bấy lâu nay tính là cái gì? Chẳng
qua là một trò cười mà y là kẻ một mình tự biên tự diễn mà thôi.
"Vậy còn
ngươi?"
"Ta sao? Ta còn
có thể như thế nào, ta ra không được, chỉ có thể sống ở chỗ này thôi!"
Mạc cơ nở nụ cười, nụ
cười kia ẩn giấu huyết lệ trong lòng, xinh đẹp mà thê lương.
Không biết vì sao,
trong lòng Mộ Ti Vũ có một loại dự cảm bất an, không khí bống nhiên có chút ngột
ngạt, tựa như có thứ gì đó muốn phun ra.
...
Đôi lời của tác giả: Tiêu Hiểu chết như
vậy, xem như là cho nàng một kết cục thống khoái! Đối với việc Mạc cơ đột nhiên
chuyển biến, mọi người có thể có chút nghi hoặc, nên chương tiếp theo sẽ có giải
thích. Cuộc đời Mạc cơ cũng là một bi kịch. Nói thật, Phượng không chán ghét y,
ngược lại còn có chút yêu thương, mặc dù có vài người hy vọng Mạc cơ chết nhưng
cuối cùng ta sẽ có Mạc cơ một kết cục đối với y mà nói là tốt nhất!
Chú thích:
(1) Phế huyết: Phần máu thừa, bỏ đi.
(2) Nguyên văn là "Phá quán tử phá suất":
Ý nói 1 việc khi đã xảy ra rồi thì cứ để mặc cho nó chuyển biến tiếp, không còn
để ý hay hi vọng gì nữa, giống như cái bình đã vỡ rồi thì có nát thêm cũng chả sao.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét