Sáng sớm cuối tuần, gió mát nhẹ
thổi, ánh mặt trời sáng sủa, trên mái nhà, hai con chim nhỏ bay lượn lên xuống,
quang cảnh thoạt nhìn làm người vui vẻ. Nhưng quay đầu nhìn vào phía trong nhà
lại là một luồng khí áp suất thấp quay vòng vòng.
Một hoa trư (heo màu trắng đốm đen) trưởng
thành mặc áo ba lỗ trắng, quần đùi màu lam sáng nằm trên cái ghế cạnh cửa sổ,
móng phải đằng trước chống má, lỗ tai to bự phe phẩy, nhìn kĩ mới thấy, trên lỗ
tai kia có đeo một cái hoa tai bạc. Hoa trư lười biếng đánh cái ngáp, "Cho
nên nói, ngươi xem trọng một nhân loại?"
"Ân..." Trước mặt hoa
trư có một cái ghế nhỏ, một hoa trư khác nhỏ hơn cúi đầu ngồi. Tiểu trư ngẩng đầu
nhìn nhìn đại hoa trư, như là bị cái hoa tai bạc lắc lư trên lỗ tai làm lóa mắt,
lại cúi đầu xuống, nhẹ nhàng trả lời.
"Thiết." Đại hoa trư cười
nhạt, "Vì cái chuyện lông gà vỏ tỏi này mà sáng sớm kéo ta đến, đúng là tật
xấu của ngươi."
"Ngươi bình thường đều không
ở nhà." Tiểu trư run run mũi, đại khái là đang bĩu môi đi? "Ta lại
không biết tìm ai thương lượng, thật vất vả đợi ngươi trở về..."
"Chu Lý!" Đại hoa trư đột
nhiên ngồi dậy ngay ngắn, nghiêm túc kêu tên đầy đủ của tiểu trư, "Ca ca
ngươi mỗi ngày bận rộn đến mức không thể về nhà là vì cái gì? Là vì kiếm tiền
nuôi đại gia đình này. Ngươi lại còn oán giận?"
Lời vừa ra khỏi miệng, chưa đợi
Chu Lý nói gì, phòng khách vốn đầy người (trư?) đang bận rộn nhất tề ngẩng đầu
khinh bỉ phản bác, "Biến đi ~"
"Đại ca ngươi rõ ràng là đến
nơi nào đó ăn chơi ca hát!" Trên ghế sô pha, hai tiểu cô nương chừng sáu,
bảy tuổi giống nhau như đúc đồng thanh, không hề nể mặt chọc thủng mặt nạ của đại
hoa trư Chu Trình.
"Còn có, cho dù là ngày nghỉ
cũng không cần mất hình tượng như vậy, ít nhất cũng đừng chỉ mặc mỗi cái quần
đùi cùng áo ba lỗ như vậy đi lung tung!" Đối diện ghế sô pha là một thiếu
niên tầm mười tuổi, nằm gặm đồ ăn vặt trên bàn trà, trong tay còn cầm một cuốn
manga, nó thật vất vả nuốt xuống một miếng chocolate, nhanh miệng theo hai em
gái sinh đôi đối anh cả nhà mình lên tiếng.
"Hừ." Chu Trình một
chút cũng không thèm để ý, cái lỗ tai lại phe phẩy.... Hừ, "Đây là nhà của
ta, ta muốn mặc thế nào thì mặc thế ấy, còn có ăn uống hát ca, cái đó gọi là tiệc
xã giao, nếu không phải baba của các ngươi không làm được cái gì, ta còn phải vất
vả như vậy sao?"
Chân hắn chỉ hướng tủ lạnh trong
phòng ăn, cửa tủ lạnh mở to, một hoa trư khác đang cắm đầu vào đó, đang cân nhắc
xem nên ăn cái gì, chỉ lộ ra một cái đuôi cuốn cuốn vẩy đến vẩy đi.
Nghe con cả nhà mình không chút lịch
sự chỉ trích, hoa trư đáng thương hề hề từ tủ lạnh ló đầu ra, "Trình
Trình, ngươi đừng tức giận..." Vừa mới rồi cả nhà phản bác Chu Trình, hắn
cái gì cũng đều không nói mà... (đương nhiên là bởi vì mải tìm đồ ăn cho nên
không chú ý)
Nhìn lão cha dáng vẻ không chút cốt
khí, song bào thai Chu Kim, Chu Tích, còn có lão tam Chu Cần đều không khỏi ai
thán, "Lão mụ, ngài vẫn sớm nên tái giá đi..."
Nữ phụ trung niên đang thu thập
bát đũa sau bữa sáng nghe thấy lời này liền ba một cái quất nắm đũa lên bàn,
"Ba kẻ các ngươi nhàn rỗi muốn quản chuyện của ta nữa sao, Trình Trình,
mau nghĩ xem chuyện của lão nhị phải làm sao bây giờ đi."
"Đúng vậy!" Mắt thấy đối
thoại càng ngày càng lạc đề, Chu Lý đang buồn bực, còn may lão mụ đem đối thoại
kéo trở về.
"Chuyện của nó thì có cái
gì, đã thích người ta thì cứ theo đuổi thôi." Chu Trình hiển nhiên không
thấy chuyện của Chu Lý có vấn đề gì, "Ngươi không phải từng theo đuổi Điền
tiểu thư sao?"
"Nhưng Hà Xán là nhân loại
đó!" Chu Lý lần thứ hai nhắc nhở Chu Trình trọng tâm vấn đề. Điền tiểu thư
không phải là trư yêu nhưng vẫn là yêu tinh.
"Thì có làm sao?" Chu
Trình lấy chân ngoáy ngoáy lỗ tai, "Ngươi còn sợ cái gì mà người cùng yêu
quái không thể ở bên nhau sao?"
Hiện giờ thời đại phát triển rồi,
cải cách mở cửa rồi, người cùng yêu quái đều ở lẫn với nhau, mặc dù không thể
công khai ngoài ánh sáng nhưng yêu quái cùng người thường kết hôn cũng không phải
là ít. Chỉ cần yêu quái không dùng pháp thuật làm chuyện xấu, hòa thượng cũng đạo
sĩ cũng không thừa hơi đi kiếm việc cho mình.
"Mới không phải."
"Chẳng lẽ cái người đó ngại
ngươi là yêu quái?" Chu Trình trầm mặt, dám ngại ta liền đi đánh hắn!
"... Hoàn toàn không
có." Đừng nói là ngại, trong mắt Hà Xán dường như người cùng yêu không có
gì khác nhau.
"Vậy ngươi còn lăn tăn cái
quái gì?"
"Bởi vì ta hoàn toàn không
rõ hắn đang suy nghĩ cái gì..." Chân sau Chu Lý di di trên sàn nhà,
"Mặc dù hắn đối ta tốt lắm, nhưng mà cuối cùng vẫn luôn chọc giận
ta!" Nhớ tới bánh ngọt dâu tây lần trước, Chu Lý vẫn có điểm khó chịu,
"Dù sao hắn miễn cưỡng cũng tính là một người... ôn nhu, nhưng ta vẫn cảm
thấy hắn kỳ thực đối với ta không phải là ái tình... Nhân loại đối với người
mình không yêu cũng tốt như vậy sao?"
Chu Lý chớp chớp mắt nhìn Chu
Trình.
"Ta nào biết." Chu
Trình vừa mới còn tính thành thực lắng nghe Chu Lý, không phụ trách nhiệm giơ
hai chân lên than, "Một nhà chúng ta đều là yêu quái, ngươi hỏi ta ta biết
hỏi ai?"
Chu Lý tức đến phùng má, uổng
công y còn chờ mong anh cả nhà mình có thể có ý kiến gì hay.
Nhìn dáng vẻ bực tức của Chu Lý,
Chu Trình híp mắt, má trư béo múp nên không thể nhìn ra, nhưng hắn chính là
đang cười trộm. Lão nhị này đúng là tiểu tử ngu ngốc, mặc kệ đối phương là người
hay yêu, tình yêu cũng không phải thứ có thể dễ dàng lý giải. Trước kia Chu Lý đối
Điền tiểu thư ngược lại là dũng cảm tiến tới, thế nào đến lượt nhân loại này lại
chùn chân lùi bước...
Chu Trình không thích quản việc
này, nhưng mà bỏ mặc Chu Lý phiền não thì cũng có chút vô nhân đạo, hắn chuyển
chuyển con mắt, "Nếu muốn nghiên cứu tâm lý nhân loại, vẫn là đi tìm bác
sĩ Đồ đi."
"Bác sĩ Đồ?"
"Anh ta là bác sĩ tâm lý,
tâm lý yêu quái hay nhân loại đều hiểu rõ, nếu là tâm lý luyến ái hẳn là cũng
biết đi." Chu Trình đánh cái ngáp, từ trên ghế đứng lên, "Hôm nay đại
ca ta đại phát từ bi, đi cùng ngươi."
Hắn đứng thẳng người, liền biến
thành một thanh niên cao lớn, dáng người không tệ, có thể nói là đoan chính suất
khí (đẹp trai, chín chắn, có khí chất), chỉ là
mái tóc đen bù xù, lại mặc áo ba lỗ cùng cái quần lót tứ giác, thật sự là có lỗi
với Trương mụ.
"Ngươi cũng đi chuẩn bị đi,
chúng ta không hẹn trước nên phải đi sớm." Chu Trình nhấc Chu Lý lên ném
vào phòng.
*Tám nhảm*: Càng làm càng cười đau ruột, đám yêu quái trong truyện này không con nào là không bá đạo =)))))
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét