Chu Lý thất tình, y quyết định bỏ
cuộc với Điền tiểu thư, cũng không đi tới ngồi xổm ở chỗ phụ cận nhà trọ của Hà
Xán nữa. Nhưng đại khái là đã thành thói quen, nhàn rỗi vô sự đi tản bộ, chân
liền tự động đi về hướng đó.
Thế là Hà Xán trên đường từ siêu
thị trở về lại ở dưới chân cột điện nhìn thấy trư yêu đang ôm đầu.
"Ngươi lại đến đây đụng cột
điện?" Hà Xán ngồi xổm bên cạnh Chu Lý, nghiêng đầu nhìn y.
"Thiên tài cũng có thể bị đụng
cột điện a!" Mặc dù chỉ là một câu nói không có ngữ khí khác thường gì
nhưng vào trong lỗ tai yêu quái lại mang ý trào phúng vô cùng, chọc đến y tức
giận nhảy dựng lên.
"Đáng ghét, ngươi là rủa ta
đụng cột điện chết biến thành quỷ a? Ô ô ô..." Chu Lý còn định nói cái gì
cũng quên hết, giữa cột điện đột nhiên oạch một cái chui ra một bóng người nửa
trong suốt, hắn khóc sướt mướt thoạt nhìn thực nhu nhược, tay lại không chút
lưu tình xách lỗ tai trư yêu lên, "Đều là ngươi! Cả ngày lao đầu vào cột
điện hại ta ngủ cũng không yên, hiện tại còn chê quỷ! Thành quỷ còn bị yêu quái
khi dễ, số ta thực khổ, ô ô ô..."
Xem ra là áp lực mất ngủ tích lũy
đã lâu.
"Ai da, ai da!" Chu Lý
đau đến kêu ầm lên.
Thì ra ở đây bị đụng cột điện mà
chết liền biến thành Phược linh tiên sinh...(Cái này ta tra muốn nát GG mà không thấy,
cũng chả biết là gì luôn.)
Khu phố này có mật độ cá thể
không phải người cư trú tương đối cao, nên những người thuần chủng như Hà Xán
luôn luôn bình tĩnh tiếp nhận những điều bất thường xảy ra hàng ngày.
Hà Xán đứng nhìn một lát, quyết định
hơi chút ngăn cản Phược linh tiên sinh nhưng tay vừa vươn ra đã trực tiếp xuyên
qua cổ tay Phược linh tiên sinh.
"Nhân loại, ngươi cùng phe với
yêu quái?" Mà Phược linh tiên sinh trợn trắng mắt nhìn Hà Xán một cái,
"Các ngươi hợp lại ức hiếp người, ô ô ô..."
"Ta là sợ lỗ tai y bị ngươi
xé xuống làm thức ăn nhắm rượu." Hà Xán giải thích.
"Ngươi rốt cuộc là ở phe ai
vậy?" Chu Lý trừng Hà Xán.
"Hừ, ai hiếm lạ ăn tai trư
a." Phược linh tiên sinh từ trên xuống dưới đánh giá Chu Lý một phen,
"Trư yêu lỗ mãng này cái đuôi cũng không tệ."
"Ta cũng thấy thế." Hà
Xán gật gật đầu.
Chu Lý vội vã che mông, "Hà
Xán! Thì ra ngươi là người như vậy!"
Hà Xán biểu tình vô tội nghiêng đầu...
giống như nghe không hiểu Chu Lý nói gì.
Dù sao là giữa thanh thiên bạch
nhật, mà Phược linh tiên sinh cũng không có tinh thần, hắn đánh một cái ngáp
quay trở lại cột điện, "Thiết, không tính toán với ngươi nữa, buổi tối còn
để ta nghe thấy giọng ngươi, ta liền đem cái đuôi của ngươi cắt xuống."
"... ..." Chu Lý nghiến
răng nói: "Ngươi đừng có dùng biểu tình vũ mị nói lời đáng sợ như thế
a!"
Mà Phược linh tiên sinh trở về đi
ngủ. Chu Lý một tay che mông, một tay ôm lỗ tai quay đầu lại nhìn Hà Xán. Cái lỗ
tai vẫn nóng rực đau nhức.
"Ngươi, ngươi đừng có lại
đây..." Chu Lý tựa vào tường.
Hà Xán nhìn nhìn yêu quái, cúi đầu
ở trong túi đồ mua sắm lục lọi.
Hắn đang làm cái gì? Đang tìm dao
phay sao? Chu Lý liều mạng dán vào vách tường. Thế giới đảo lộn hết rồi, giữa
ban ngày ban mặt, người lại muốn ăn yêu quái!
Hà Xán lấy ra một hộp sữa chua lạnh,
đưa tới trước mặt Chu Lý.
Chu Lý chần chừ nhìn hộp sữa, vẫn
là cầm lấy, "Cho dù ngươi có làm người tốt, ta cũng sẽ không để cho ngươi
ăn..." Miệng mặc dù nói như vậy, tay vẫn gọn gàng xé mở lớp giấy bạc trên
miệng hộp.
"Ta chỉ là muốn giúp ngươi
băng lại lỗ tai cho đỡ đau..." Hà Xán nói rõ dụng ý.
"Sao ngươi không nói sớm
a!"
Ăn gì thì cũng là ăn, Hà Xán nghĩ
nghĩ, từ trong túi mua sắm lại lấy ra một cái bao làm lạnh cấp tốc.
Này được, bao đủ lớn, còn có thể
bao luôn cái đầu bị đụng thương. Hà Xán hài lòng đem bao trùm lên đầu Chu Lý,
còn điều chỉnh lại vị trí, bảo đảm trùm kín hết.
"...." Chu Lý ngậm thìa
sữa, mắt nhìn cái bao trên đầu, "Ai muốn ở trên đầu bao một cái túi chứ!"
Y tức khí đem cái bao xé xuống.
Tên tử nhân loại (nhân loại chết tiệt *tại em nó dùng cách gọi này nhiều quá nên
ta để thế này cho gọn và đỡ lặp từ*), từ đầu
đến cuối đều là trêu cợt y đi!
"Vậy đến nhà của ta đi, có
đá lạnh."
"Được."
Thế là bất tri bất giác, yêu quái
lại trở lại trong nhà tên tử nhân loại, hơn nữa còn ăn hết đồ ăn vặt Hà Xán mua
về.
"Ha hô ~" Ăn đến no
căng bụng, y duỗi thắt lưng, nằm dài trên ghế sô pha, ba một cái biến lại thành
hình tiểu trư.
Hà Xán ở bên cạnh giúp y chườm
đá, thấy y biến trở về nguyên hình, hỏi: "Sao lại biến trở về?"
"Như vậy thoải mái
hơn." Yêu quái vỗ vỗ cái bụng, đột nhiên phát hiện tầm nhìn của Hà Xán
chuyển đến cái đuôi của mình, "Ngươi làm cái gì? Không được nghĩ đến
ăn!"
Không xong, quá lơ là nên bị đồ
ăn vặt dụ! Chu Lý vội vàng muốn che lại cái đuôi. A, không xong, chân ngắn quá
không che được! Tiểu trư gấp đến độ vòng vòng đuổi theo cái đuôi của mình. =)))))
Hà Xán an tĩnh nhìn hồi lâu, kỳ
quái mà nói: "Ta không có muốn ăn a!"
"Ách?" Chu Lý ngoài ý
muốn quay đầu nhìn Hà Xán.
Hà Xán đem tiểu trư ôm vào trong
lòng, gảy gảy cái đuôi của y, "Thả ra đi, không sao đâu."
"Thực sự không ăn?"
"Không ăn."
Chu Lý thở phào một hơi, lại ở
trên đùi Hà Xán cuộn thành một đoàn.
Hà Xán giống như có tố chất đặc
biệt hấp dẫn yêu quái, ở cùng với hắn, Chu Lý cảm thấy cả người đều thoải mái.
"Ngươi không muốn ăn yêu
quái, kỳ thực cũng rất không tệ." Chu Lý chép chép miệng nói.
"Yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ
không ăn ngươi." Hà Xán sờ sờ cái đầu tròn của Chu Lý.
Chu Lý ngẩng đầu nhìn Hà Xán, ánh
mắt tử nhân loại ôn hòa, thế là y an tâm, thoải mái mà nhắm mắt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét