Thứ Ba, 11 tháng 11, 2014

Yêu, trư yêu! - chương 6

Chương 6

Trư yêu rất vui vẻ.

Ở nhà Hà Xán có thể tự do tự tại biến lại nguyên hình, còn có thể hết ăn lại ngủ, tối trọng yếu chính là, Hà Xán sẽ không đánh chủ ý lên cái đuôi hay lỗ tai của y. Chu Lý càng lúc càng thường xuyên đến nhà Hà Xán.

Ăn uống no say liền nằm trên đùi Hà Xán hô hô ngủ, Hà Xán sẽ ôm lấy y, sờ sờ đầu y, một ngày thỏa mãn cũng chỉ đến thế này mà thôi.
Bởi vì thường xuyên đến, Chu Lý không thể tránh khỏi đụng mặt Điền tiểu thư ở tòa nhà Hà Xán ở.

"Chu tiên sinh?" Điền tiểu thư đã được một thời gian dài không gặp Chu Lý, thế nào lại đến đây gặp nàng rồi?

"A? Điền tiểu thư a."

Kỳ quái, Điền tiểu thư trước kia luôn làm y tâm tâm niệm niệm, gặp được liền mặt đỏ tai hồng, vì cái gì bây giờ gặp lại hoàn toàn không có cảm giác gì? Chu Lý đè lại nghi vấn trong lồng ngực, cảm thấy thật khó tưởng tượng, nếu hôm nay không gặp được, y cũng quên luôn là Điền tiểu thư cũng ở tòa nhà này.

Bởi vì một lòng chỉ thầm nghĩ đến gặp Hà Xán?

"Anh đến đây là?" Điền tiểu thư kì quái hỏi.

"A, tôi đến tìm bạn." Chu Lý cười tủm tỉm trả lời.

Bạn? Điền tiểu thư không biết y đang nói đến ai, thấy y hiện tại không vì bị mình cự tuyệt mà buồn rầu, dù sao cũng là chuyện tốt. Thế là nàng mỉm cười gật đầu, "Như vậy a."

"Ân, hắn ở tầng dưới cô."

Hài người đang ở cầu thang nhà trọ tán gẫu, Chu Lý bỗng nhiên liếc mắt nhìn thấy Hà Xán.

"Tử nhân loại!" Y hưng phấn bỏ lại Điền tiểu thư chạy đi.

Kia là bạn của anh ta ư? Nhưng hưng phấn như vậy, nhìn thế nào cũng không giống phản ứng lúc gặp bạn a? Điền tiểu thư nghĩ nghĩ, dù sao là chuyện nhà người khác, nàng cũng không thích truy cứu.

Hà Xán từ xa nhìn đến Chu Lý đang cùng một nữ nhân tươi cười nói chuyện phiếm liền biết đó chính là Điền tiểu thư. Hắn chuyển đầu nhìn Chu Lý, sờ sờ đầu y, đưa túi đồ vừa mua cho Chu Lý xem.

Chu Lý mải lục lọi túi đồ, không chú ý tới Hà Xán liếc mắt nhìn mặt Điền tiểu thư một cái mới thu hồi tầm nhìn.

Hai người đồng thời vào thang máy, Hà Xán trầm mặc nhìn số tầng hiện lên, đột nhiên hỏi: "Ngươi đến ở đây là vì gặp Điền tiểu thư sao?"

"Ân?" Chu Lý nghi hoặc nhìn về phía Hà Xán, "Không có a, ta đều là đến tìm ngươi."
"Vậy sao?" Hà Xán đối y nhẹ nhàng nở nụ cười.

Chu Lý sửng sốt, chỉ cảm thấy trái tim đập như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Y vội vã quay mặt đi không nhìn Hà Xán.

Cái cảm giác trái tim phảng phất như muốn nhảy ra khỏi cổ họng y còn nhớ kĩ. Đó là khi khi đối Điền tiểu như nhất kiến chung tình... Nhưng là, hiện tại người bên cạnh y lại là tên tử nhân loại này a?

Y sẽ không thích tên tử nhân loại này đi?

Bởi vì xã hội loài người hiểu nhầm nên mọi người tựu chung đều cảm thấy trư ngu ngu.
Đối với việc này, Chu Lý vẫn luôn thực vì mình và đồng loại cảm thấy ủy khuất. Trư khác không nói, y kỳ thực rất thông minh! So sánh ra, tên tử nhân loại Hà Xán chỉ số thông minh còn thấp hơn y một level.

Chu Lý cắn chân nằm trên sô pha nhìn Hà Xán ôm laptop gõ gõ đánh đánh. Hà Xán nói hắn hiện tại đang làm việc. Về chuyện mình lại đi thích tử nhân loại này, Chu Lý chỉ là chấn kinh một chút liền chấp nhận.

Nếu đã thích thì cứ theo đuổi đi, y phi thường sảng khoái muốn. Hiện giờ là thời đại mới, người cùng yêu đàm chuyện luyến ái cũng không ít, không phải là sự tình kinh thiên động địa gì.

Thế là Chu Lý càng ngày càng thường xuyên đến nhà Hà Xán, nhưng mặc kệ y là mỗi ngày đến hay là cách một tuần mới đến, mặc kệ y đến một lúc hay ở qua đêm, tên tử nhân loại đối y thái độ đều không có gì biến hóa.

Nói Hà Xán đối y không tốt cũng không phải, ngược lại cũng tốt lắm, cho y ăn, ôm y ngủ, thậm chí còn vì y hay đến mà mua thêm một đống đồ dự bị trong nhà.

Nhưng chỉ có không phù hợp!

Chu Lý run run lỗ tai, trừng Hà Xán.

"Thế nào?" Hà Xán nâng đầu lên. Hắn khi làm việc sẽ đeo một cái kính gọng đen, có điểm ngơ ngác, nhưng Chu Lý thoạt nhìn cũng thấy không tệ.

"Không, không có gì..." Chu Lý đỏ mặt, quay đầu đi, cũng may má trư vốn hồng hồng nộn nộn, sẽ không bị nhìn ra.

Hà Xán nhìn y một hồi, buông laptop đi tới, "Muốn ôm sao?" Hắn nói, hạ thắt lưng đem Chu Lý ôm vào trong ngực.

Chu Lý ở trong lòng Hà Xán củng củng, Hà Xán sờ sờ đầu y.

Ân, chính là thái độ không phù hợp. Chu Lý bĩu bĩu miệng trư.

Hà Xán cũng không phát hiện Chu Lý đang nghĩ cái gì, ôm y trở lại cạnh laptop, một bên xoa bóp bụng thịt béo của Chu Lý, một bên nghĩ nghĩ cái gì lại ở trên bàn phím gõ gõ mấy chữ.

"Tử nhân loại, ta đói." Chu Lý nhìn Hà Xán một hồi, có điểm nhàm chán.

"Vừa ăn xong a." Hà Xán nghiêng đầu... "Không phải người ta nói trư nổi danh sợ béo sao? Ngươi không sợ dưỡng béo rồi bị người ta bắt đi sao?"

"Làm gì?! Ngươi muốn chọc tức ta a!" Chu Lý khó chịu chụp một chân lên mặt Hà Xán.

"Không có a." Hà Xán cũng không thèm để ý, ôm Chu Lý đứng dậy đi đến phòng bếp, mở cửa tủ lạnh nhìn nhìn, một bên than thở, "Ta là rất muốn dưỡng béo ngươi..."

"Dưỡng béo làm gì?"

"Hiện tại thịt heo đang lên giá..." Hà Xán thoạt nhìn trả lời thật sự là vô thức không suy nghĩ.

"Khốn kiếp!" Còn tưởng sẽ nói cái gì, quả nhiên tử nhân loại chính là tử nhân loại! Thiên địch của trư! "Ngươi cả ngày liền nghĩ xem có thể đem ta bán được bao nhiêu tiền sao?"

Hà Xán từ trong tủ lạnh lấy ra hai cái bánh ngọt, "Bán ngươi cũng không được bao nhiêu tiền."

"... ... ... ... Tức chết ta! Không cho ngươi đem ta ra bán!" Tên khốn kiếp này càng nói, Chu Lý càng nghiến răng nghiến lợi, hung hăng đạp Hà Xán một cước, lạch bạch lạch bạch chạy lại nằm trên ghế salon.

A, trời đất quỷ thần ơi, vì cái gì y lại đi thích cái tên tử nhân loại này? Cái tên khốn kiếp một chút nhân tính cũng không có! Thật sự là mắt trư của y mù rồi mới bị nụ cười của hắn đánh trúng, tử nhân loại rõ ràng không có mái tóc đen mượt, ánh mắt tròn tròn nho nhỏ của Điền tiểu thư, càng không có cái đuôi duyên dáng thẳng tắp như Điền tiểu thư, căn bản những điểm hấp dẫn nhất đều không có!

Chu Lý vò đầu bứt tóc, đem đầu chôn sâu vào cái gối phía dưới.

Ô ô ô.... Tên tử nhân loại này một điểm cũng không được...

"Ta không nói muốn đem ngươi đi bán a, tốt lắm, đến ăn đi." Hà Xán giống như không phát hiện Chu Lý đang đè nén bực tức, đem một cốc trà sữa cùng bánh ngọt đến bàn trà, rồi mới một phen bắt được tiểu trư đang cuộn người thành một cục đặt trên đầu gối.

"Ngươi là chê ta còn chưa đủ béo đi!" Chu Lý cự tuyệt không ăn bánh ngọt.

"Cho dù ngươi có béo lên rất nhiều ta cũng không bán ngươi."

"Thật sự?"

"Ân, ta không nỡ bán. Dâu tây trên bánh ngọt ngươi muốn ăn trước hay để đến cuối cùng ăn?" Lời nói bất ngờ làm Chu Lý nghe được sửng sốt, nhưng là Hà Xán thoạt nhìn tựa hồ đối với lời nói vừa rồi của mình một điểm cảm giác cũng không có.

"A, a... Ăn sau..." Chu Lý cảm thấy má có điểm nóng, trộm chuyển đầu liếc mắt nhìn cái bánh ngọt một cái.

Thế là Hà Xán lấy nĩa xiên dâu tây để sang một bên, cắt một miếng bánh ngọt nhỏ uy đến bên miệng Chu Lý.

Chu Lý một hơi nuốt xuống.

"Bánh ngọt này ăn ngon thật, ngày mai lại đi mua."

"Được." Hà Xán sờ sờ đầu y, mỉm cười gật đầu.

A, chính là nụ cười này. Ôn nhu như hồ nước trong suốt, sắp làm y ngạt thở chết... Mặc dù tử nhân loại này thường thường chọc y tức muốn chết, nhưng làm sao bây giờ? Y chính là thích tử nhân loại này a.

Chu Lý cảm thấy trái tim thỏa mãn, cọ cọ lên người Hà Xán.

Tử nhân loại luôn ấm áp như thế, mềm mềm, thật dễ chịu...

Ân? Chu Lý cảm giác Hà Xán vừa nhét cái gì vào miệng mình.

"Uy, tử nhân loại, ngươi vừa cho ta ăn cái gì?"

"Ân, dâu tây." Hà Xán khinh miêu đạm tả nói.

"Quả nhiên! Ta không phải nói để cuối cùng ăn sao?!"

"Dâu tây nếu để đến cuối cùng sẽ bị người khác ăn mất."

"... ... ... .... Ăn nói vớ vẩn! Trư cước thao diễn đá!!!"

"Ngô!"

A nha nha, một chân giữa trán.

Chu Lý lộn một vòng nhảy xuống đất, đứng thẳng trên hai chân sau, một chân nhắm thẳng vào Hà Xán, "Ta quả nhiên vẫn tối ghét ngươi này tử nhân loại!"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét