Chương 37: Tỉnh lại
Mộ Ti Vũ có chút kì
quái, người mà một khắc trước nó còn thập phần chán ghét, hiện tại lại làm nó
có loại thương tiếc khó hiểu, thậm chí còn mang cảm giác áy náy.
"Cha ngươi đã
không có chuyện gì, ngươi có thể đưa hắn đi rồi."
Mạc cơ lại khôi phục
biểu tình bất cần. Người trước mắt là Tịch Viễn lại không phải là Tịch Viễn, đã
không biết trải qua bao nhiêu kiếp, dù cho y áy náy, y yêu thích, cũng chỉ là Tịch
Viễn kia mà thôi.
Mộ Ti Vũ không nói gì
nữa, nếu người ta đã đuổi mình đi, mình còn ở lại thì thật là không biết đạo lý,
huống hồ nó cũng không thích ở lại trong sơn động âm u ẩm ướt này. Cho nên nó
trực tiếp lệnh Mặc Châu nâng Mộ Tịch Thịnh lên, đi ra ngoài.
"Đi, đều đi, cuối
cùng cũng chỉ còn lại một mình ta!"
Phiền muộn khó hiểu,
trong miệng là tư vị cay đắng. Mạc cơ cảm thấy có chút buồn cười, đã từng trông
mong như vậy, điên cuồng như vậy, cho tới bây giờ lại tùy tiện buông tha, bản
thân quả nhiên thực sự là ngu dại!
Đã từng cho rằng cứ
như vậy qua cả đời!
Đi qua thiên sơn vạn thủy, trở về cũng đã không kịp!
Đã từng tỉnh táo cùng luyến tiếc
Cho rằng suốt đời luôn luôn tri kỉ
Bất ly bất khí, không bỏ không rời
Nguyên lai chỉ có chính mình!
Ngay cả trời cao đất rộng cũng không dung chúng ta!
Ngay cả khi ta nói không quan tâm, rồi lại không chịu buông tha!
Đạt được tất cả, mất đi một ít cũng sẽ không tiếc,
Mất đi ngươi, lại mất đi dũng khí đối mặt với cô độc!
——
Đi qua thiên sơn vạn thủy, trở về cũng đã không kịp!
Đã từng tỉnh táo cùng luyến tiếc
Cho rằng suốt đời luôn luôn tri kỉ
Bất ly bất khí, không bỏ không rời
Nguyên lai chỉ có chính mình!
Ngay cả trời cao đất rộng cũng không dung chúng ta!
Ngay cả khi ta nói không quan tâm, rồi lại không chịu buông tha!
Đạt được tất cả, mất đi một ít cũng sẽ không tiếc,
Mất đi ngươi, lại mất đi dũng khí đối mặt với cô độc!
——
Kỳ thực mọi người từ
lâu đã thật sâu chìm vào mê luyến của bản thân mà không thể kìm chế!
...
Bởi vì Mộ Tịch Thịnh
còn chưa tỉnh lại cho nên sau khi thương lượng cùng Lãnh Phong, Mộ Ti Vũ quyết
định trước ở lại Nạp Tháp Tạp tộc, chờ đến khi Mộ Tịch Thịnh tỉnh lại rồi mới rời
đi.
Bởi vì sợ mọi người ở
lại Nhạn thành chờ sốt ruột, Mộ Ti Vũ quyết định để Lãnh Phong quay trở về báo
tin. Lãnh Phong tuy rằng không muốn nhưng nhìn tiểu chủ tử tâm ý đã quyết, chỉ
có thể đi trước.
"Tiểu chủ tử,
thuộc hạ cùng mọi người ở Nhạn thành chờ ngài! Ngài nhất định phải cẩn thận!"
Lãnh Phong cẩn thận
căn dặn khiến cho Lạc ở cửa chờ một trận khinh thường.
"Hừ, tôn thượng
nếu đã về tới tộc của mình, thân là tộc nhân kính ngưỡng người sao có thể lại hại
người?"
Đương nhiên, những lời
này Lạc sẽ không nói ra, chỉ là âm thầm oán thầm trong lòng mà thôi.
"Được rồi, Lãnh
Phong, có Viễn Viễn ở đây, ta không có việc gì!" Kỳ thực còn có Mặc Châu bảo
hộ ta, bất quá những lời này Mộ Ti Vũ cũng để trong lòng không nói ra.
Lãnh Phong nghĩ cũng
đúng, có một thần thú như vậy ở bên cạnh bảo hộ tiểu chủ tử, hẳn là sẽ không có
gì nguy hiểm.
Cuối cùng dưới tiếng
giục không kiên nhẫn của Lạc, cẩn thận từng bước ly khai Nạp Tháp Tạp tộc.
Thực ra Mộ Ti Vũ quyết
định ở lại cũng không hoàn toàn là vì Mộ Tịch Thịnh mà còn là vì Mạc cơ. Nó có
chút nghi hoặc, cảm thấy có chuyện gì đó mình cần phải đi giải quyết. Mặc dù
lúc Mạc cơ bảo nó ly khai, nó rời đi rất kiên quyết, chính là trong nội tâm vẫn
không có chân chính buông tha.
...
"Nước — Nước —"
Thanh âm khàn khàn nhẹ
giọng nỉ non, Mộ Ti Vũ vẫn ghé vào đầu giường Mộ Tịch Thịnh giật mình tỉnh giấc,
nó vẻ mặt mừng rỡ ghé sát tai vào bên miệng Mộ Tịch Thịnh, nghe xem cha đang
nói cái gì.
"Cha, muốn uống
nước sao? Chờ một chút, Vũ nhi lập tức đi lấy!"
Không có chút động
tác dư thừa, Mộ Ti Vũ nhanh chóng chạy về phía bàn, lưu loát rót nước, sau đó lại
nhanh chóng quay về bên giường, trước sau dùng không tới một phút thời gian.
Không biết mình ngủ
bao lâu, cứ như vậy rơi vào một giấc mộng thật sâu. Bên tai nghe có người nói
chuyện, là Mộ Ti Vũ lo lắng hò hét, muốn đáp lại nó, lại thế nào cũng không thể
phát ra thanh âm, con mắt thế nào cũng không mở ra được, chỉ có thể vô lực nằm
một chỗ, Mộ Tịch Thịnh không biết dùng loại tâm tình gì vượt qua mấy ngày này.
Chậm rãi mở mắt, ánh
vào mi mắt chính là khuôn mặt mừng rỡ của Mộ Ti Vũ, đôi mắt to trong suốt thậm
chí hàm chứa một ít nước mắt kinh hỉ.
"Vũ nhi ——"
Mộ Tịch Thịnh há há
miệng, phát ra thanh âm khô ách khó nghe, kêu tên Mộ Ti Vũ.
"Cha, trước đừng
nói gì cả! Tới, uống chút nước!"
Mộ Ti Vũ giống như tiểu
đại nhân chậm rãi nâng thân thể Mộ Tịch Thịnh dậy, đem cái chén cầm trong tay cẩn
thận kề lên miệng cha.
Mộ Tịch Thịnh thật
sâu nhìn nó một cái, sau đó hơi cúi đầu, từng ngụm từng ngụm nhỏ uống nước
trong chén, thấm ướt cổ họng khô khốc.
"Cha, còn muốn uống
nữa không?"
Mộ Tịch Thịnh lắc lắc
đầu, cũng không nói lời nào, chỉ nhìn Mộ Ti Vũ.
"Kia cha, có đói
không? Vũ nhi lập tức đi kêu người chuẩn bị!"
Bị Mộ Tịch Thịnh nhìn
đến có chút xấu hổ, Mộ Ti Vũ tìm một cớ, chạy nhanh ra ngoài.
Mộ Tịch Thịnh cũng
không ngăn cản, chỉ bình tĩnh nhìn bóng dáng của tiểu nhân nhi kia, trong lòng
ngọt ngào. Vũ nhi, Vũ nhi của hắn, vì để cứu hắn cư nhiên lại có thể làm ra nhiều
việc như vậy!
Rất nhanh cháo đã được
bưng tới, Mộ Ti Vũ không muốn mượn tay người khác, cũng không ngại nóng, cứ như
vậy cẩm thằng cái bát, ngay cả khay cũng không cần, điều này làm cho Mộ Tịch Thịnh
kinh hãi, Vũ nhi sao lại không biết chiếu cố bản thân như vậy.
Hắn lập tức tiếp nhận
cái bát trong tay Mộ Ti Vũ, tùy ý đặt ở bản nhỏ cạnh giường, cẩn thận nâng lên
bàn tay nhỏ bé đã hơi đỏ lên, cực kì đau lòng.
"Cha, một chút
cũng không nóng!"
Biết mình gây họa, Mộ
Ti Vũ không được tự nhiên muốn rút tay lại, chính là lại bị Mộ Tịch Thịnh trừng
nên chỉ có thể ngoan ngoãn đứng yên.
Mộ Tịch Thịnh ôn nhu
thổi thổi lên chỗ bàn tay bị đỏ, cảm giác ngưa ngứa làm Mộ Ti Vũ ngọt đến tận
trong tâm.
"Cha, Vũ nhi thực
sự không có việc, cháo đều nhanh nguội, nhanh lên ăn đi!"
"Được, bất quá
Vũ nhi phải uy cha!"
Trải qua một hồi sóng
gió, Mộ Tịch Thịnh như đã thay đổi, cư nhiên hướng con trai bảo bối làm nũng. Mộ
Ti Vũ không chút nghi ngờ, ngoan ngoãn nâng lên bát cháo đã không còn quá nóng,
thực sự từng muỗng từng muỗng uy lên.
Cứ như vậy một người
ăn, một người đút, bầu không khí cực độ hài hòa.
"Hừ ~ Không biết
xấu hổ!"
Đương nhiên cũng có
người nhìn không thuận mắt, Viễn Viễn đố kị đến nghiến răng, lập tức xuất khẩu
châm chọc nói.
Nhưng lời nói vừa thốt
ra, lập tức có hai đạo tầm mắt trách cứ bắn tới. Mộ Tịch Thịnh nhìn nó thế nào,
Viễn Viễn tuyệt đối không để ý, chính là ngay cả Mộ Ti Vũ cũng vẻ mặt oán giận
nhìn nó làm cho nó thực tổn thương. Viễn Viễn ủy khuất cúi đầu, yên lặng nằm úp
sấp trong góc.
"Vũ nhi, chờ
thân thể cha hồi phục, ta cùng ngươi đi gặp Mạc cơ!"
Mộ Tịch Thịnh đột
nhiên trầm trọng mở miệng nói, sự tình đến cuối cùng vẫn cần có một người chấm
dứt.
"Mạc cơ?"
Mộ Ti Vũ có chút nghi
hoặc, không biết cha đang nói tới ai, đột nhiên tim có nó nhảy lên một cái, cha
là nói đến thượng thần kia sao? Thì ra bọn họ quả nhiên có quen biết, như vậy
có phải hay không cha thích người đó? Mộ Ti Vũ cảm thấy trong lòng ê ẩm, vừa
nghĩ tới thượng thần đó từng không kiêng nể gì hôn cha, tâm trạng liền không
vui.
"Ngươi đang suy
nghĩ cái gì? Căn bản không hề giống như ngươi nghĩ! Tiểu đồ ngốc, cha chỉ có một
mình ngươi, sẽ không thích người nào khác!"
Nhìn tiểu nhân nhi biểu
tình không ngừng biến hóa, Mộ Tịch Thịnh không cần đoán cũng biết Mộ Ti Vũ đang
lo lắng cái gì, vội vã lên tiếng an ủi. Nhưng mà cảm giác được coi trọng này
cũng không tệ!
"Ân!"
Nghe được Mộ Tịch Thịnh
cam đoan, Mộ Ti Vũ gật đầu thật mạnh, lo lắng cuối cùng tiêu tan.
...
"Vũ nhi!"
Ban đêm, Mộ Tịch Thịnh
làm sao cũng không ngủ được, nhẹ nhàng ôm chặt Mộ Ti Vũ, ở bên tai nó khẽ gọi.
"Ân?"
Mộ Ti Vũ lập tức đáp
lại, kỳ thực nó cũng không ngủ được, cảm giác này làm nó vẫn không thể tin được,
rất sợ là đang nằm mơ, sợ chỉ cần nó nhắm mắt lại, Mộ Tịch Thịnh sẽ biến mất.
"Còn chưa ngủ
sao, bé con!"
Mộ Tịch Thịnh xoa xoa
đỉnh đầu nó, sủng nịch nói.
"Vũ nhi, chờ giải
quyết xong chuyện ở đây, cùng cha ly khai đi, tới một nơi không có người khác,
một nơi chỉ thuộc về chúng ta được không?"
"Cha đi đâu ta
đi đó!"
Kỳ thực đi đâu cũng
không quan trọng, cứ như vậy ẩn cư cả đời cũng tốt, chỉ có hai người, không có
phân tranh, không có nghi kị, sống bình thản qua ngày, đây là Mộ Tịch Thịnh sau
khi tỉnh lại đã suy nghĩ thật lâu.
Nhưng mà mọi chuyện
sao có thể theo ý người, bọn họ sinh ra trong gia cảnh không tầm thường, đã định
trước phải phân tranh không ngừng, đã định trước bọn họ sẽ không dễ dàng ở cùng
một chỗ.
"Được rồi, đã
khuya, ngủ đi!"
Lập tức, Mộ Tịch Thịnh
nhắm hai mắt lại, vô thức đem tiểu nhân nhi trong lòng ôm chặt hơn.
...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét