Chương 39: Thương thệ vũ lưu niên
Biết rất rõ ràng là
không thể lại vẫn yêu, bắt đầu từ lúc nào, trong mắt chỉ còn tiểu nhân nhi kia?
Khanh Nhai nghĩ muốn
tùy hứng, cho dù hắn làm tộc trưởng của Nạp Tháp Tạp tộc, cho dù hắn căn bản
không có quyền tùy hứng.
Kết hôn, sinh con,
con nối dõi sinh sôi nảy nở, tất cả chỉ là nghĩa vụ mà thôi, hắn không thể cự
tuyệt. Vận mệnh của hắn đã được quyết định từ khi hắn mới sinh ra, quyết định hắn
phải làm người như vậy.
Khi thê tử sinh hạ
hài tử, hắn thở dài một hơi, không phải là mừng rỡ, chỉ là bởi vì cuối cùng
cũng giải quyết xong một việc, chỉ là trong lòng tạm thời được thư giãn.
Vì tâm tình không tồi,
Khanh Nhai quyết định đi thăm đôi long phượng thai mà thê tử có thể so với người
xa lạ kia sinh hạ.
Khi nhũ mẫu đem hài tử
đưa tới, ôm hai đứa con, Khanh Nhai không nhịn được nhíu mày, trong lòng thầm
nghĩ sao lại xấu như vậy!?! Trẻ con mới sinh, toàn thân đỏ hồng, da mặt nhăn
nheo, thân thể bé xíu, con mắt nhắm tịt, thật nghĩ không ra trẻ con khi mới
sinh cư nhiên là như vậy.
Tuy nói là long phượng
thai nhưng cũng không phải rất giống nhau.
"Đại nhân, ban
thưởng tên cho đứa nhỏ đi!"
Nữ tử nằm trên giường
suy yếu vô lực nói xong, trong mắt là tha thiết chờ đợi.
"Nữ hài kêu là
Linh, nam hài kêu là Lạc."
Vừa lúc nói ra tôn xưng
của Linh lạc thần, vì hai đứa nhỏ ban tên, đột nhiên nữ hài vốn đang yên tĩnh lại
khóc lên, làm cho Khanh Nhai lần đầu tiên làm phụ thân cảm thấy tay chân luống
cuống, thiếu chút nữa đem tiểu sinh mệnh mỏng manh kia đánh rơi xuống đất.
"Đại khái là đói
bụng, đại nhân để ta bế!"
Nhũ mẫu lập tức lên
đón, tiếp nhận nữ hài trên tay hắn. Khanh Nhai muốn tiện tay đưa luôn nam hài
cho nhũ mẫu, chính là bé con cư nhiên ngậm vào ngón tay của hắn, hoan hỉ mút
mút.
Nhìn hài tử đôi mắt
đang nhắm lại, cái miệng chu chu hưởng thụ, trong lòng bất giác tràn ra một cỗ
cảm động, làm ra quyết định bản thân cũng không thể tin được.
"Hài tử này sau
này sẽ theo ta!"
Nói xong cũng không để
ý phản ứng của bất luận kẻ nào, ôm Lạc đi.
Từng chút từng chút
nhìn đứa bé kia lớn lên, Khanh Nhai đem toàn thân toàn tâm đều đặt vào, nội tâm
càng ngày càng mềm mại.
Lần đầu tiên Lạc mở
miệng nói chính là kêu "Cha —", chỉ một từ này làm cho hắn hưng phấn
đến mấy đêm không ngủ. Tuy rằng đồng âm nhuyễn nhu còn chưa có rõ ràng nhưng vẫn
làm cho Khanh Nhai lần đầu tiên biết thế nào là xúc động.
Chờ Lạc chậm rãi lớn
lên, bước đi lảo đảo theo phía sau hắn, dần dần chạy tới chạy lui, cái miệng nhỏ
nhắn đỏ bừng biết nói càng nhiều, còn phát ra tiếng cười thanh thúy như chuông
bạc.
Mỗi một khắc, Khanh
Nhai đều thầm nghĩ cứ như vậy ôm chặt lấy y, chăm chú vây vào trong ngực mình,
Lạc là bảo bối của hắn, hắn không muốn để bất luận kẻ nào thấy, thậm chí mơ ước.
Lần đầu tiên đối Lạc
tức giận là vì cái gì? Bây giờ nghĩ lại, Khanh Nhai đều cảm thấy buồn cười. Chỉ
bởi Lạc hài lòng đem Linh đưa đến trước mặt hắn, nói với hắn, "Cha, ta cư
nhiên có một muội muội a, ta rất thích, sau này ta phải bảo vệ nàng!"
Hài tử hắn xem như
trân bảo, vậy mà lại ở trước mặt hắn nói muốn bảo vệ người khác, hắn sao có thể
chịu được, Khanh Nhai phẫn nộ rồi. Chờ Linh rời đi, hắn lần đầu tiên đối Lạc
phát hỏa.
Nhất định là từ lần
đó, Lạc không còn ngọt ngào gọi hắn là cha nữa mà là cung kính kêu "Phụ
thân!"
Khanh Nhai chịu đựng
thống khổ dày vò trong đáy lòng, hắn càng ngày càng không còn là chính mình, hắn
thậm chí nghĩ muốn cả thế giới đều trầm luân cùng hắn. Hắn dần dần phát hiện, bản
thân bất quá là một kẻ xấu xa, bởi vì hắn đã yêu Lạc, đã yêu con mình.
Phụ tử loạn luân, là
người thường đã không thể dung tha, huống chi là hậu duệ của thần tộc. Đó là tội,
là trắng trợn phản bội lại thần. Hắn cả ngày lẫn đêm đau khổ áp lực vì nghiệt của
bản thân, cuối cùng bạo phát.
Khi đem Lạc hoàn toàn
biến thành người của mình, hắn không hối hận, nếu có, chỉ là hối hận vì đã
thương tổn Lạc. Nhưng mà ngay cả như vậy, để nội tâm được ngủ yên, hắn vẫn làm.
Một năm rồi lại một
năm, khi thương tổn biến thành kết cục đã định, khi tất cả trở thành thói quen,
cho dù đáy lòng hắn có đau nhức, nhưng bọn hắn vẫn đang ở cạnh nhau, ấm áp như
lúc ban đầu.
...
"Nghĩ đến ta?
Nghĩ cái gì?"
Lạc không giải thích
được nhìn nụ cười cùng vẻ mặt thần bí của phụ thân. Rất kỳ lạ, thượng thần rời
đi chẳng phải đối cha đả kích rất sâu sao? Vốn nghĩ đến hảo hảo an ủi một phen,
lại không nghĩ tới đã thấy hắn ngồi cười mỉm một mình.
"Bảo bối, chúng
ta thành thân có được hay không?"
Tuy nói bọn họ cùng một
chỗ đã nhiều năm như vậy, căn bản không quan tâm địa vị danh phận, chính là Khanh
Nhai nghĩ muốn đối mọi người tuyên thệ quyền sở hữu của hắn.
"Ngươi điên rồi,
ngươi biết rõ ——"
Lạc chấn kinh, ngay cả
tôn xưng trước sau như một đều quên mất. Tuy nói đây là điều nội tâm y trông
mong nhưng quan hệ của bọn họ sao có thể công khai trước mọi người, đây là sỉ
nhục, sẽ bị tộc nhân thẩm lý và phán quyết, thậm chí sẽ bị thần trừng phạt.
"Bảo bối, ngươi
rốt cuộc đang lo lắng cái gì? Nếu yêu, sẽ không quan tâm, sẽ không muốn buông
tha! Cho dù bị tộc nhân trừng phạt, bị xua đuổi, chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta,
ta cái gì cũng không quan tâm!"
"Ân ——"
Lạc vô lực tựa trong
lòng Khanh Nhai, không quan tâm, không buông tha, lẽ nào chỉ đơn giản như vậy?
Nhưng mà nhìn phụ thân tâm ý đã quyết, y quyết định thử một lần, vì bản thân,
cũng là vì Khanh Nhai. Cho dù thua cuộc thì thế nào? Cho dù bị người trong
thiên hạ vất bỏ, y vẫn còn có hắn.
"Có thể tưởng tượng
được các trưởng lão sẽ chấn kinh cỡ nào rồi!"
Lạc không sao cả cười
cười, tiếp theo lại nghĩ tới phản ứng của A Linh. Đáy lòng bất giác có chút đau
đớn, muội muội của y, ngoại trừ Khanh Nhai, đó là người thân duy nhất của y, y
hy vọng A Linh sẽ chúc phúc cho bọn y!
"Không cần nghĩ
nhiều như vậy, nếu như A Linh không thể hiểu được, như vậy nàng cũng không xứng
làm muội muội của ngươi!"
Hai người tâm ý tương
thông, thế nào không biết Lạc lo lắng cái gì. Chính là cho dù biết, hắn cũng chỉ
có thể đối Lạc tận lực giảng giải mà thôi. Vô luận kết quả như thế nào, hắn sẽ
vẫn ở bên cạnh y, cho dù toàn bộ người trong thiên hạ đều vất bỏ bọn họ, bên cạnh
hắn chỉ cần có y là đủ rồi.
"Khanh Nhai, nếu
yêu, sẽ không muốn buông tha!"
Kỳ thực bọn họ đã được
thần chúc phúc rồi, như vậy y còn sợ cái gì?
...
...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét