Chương 7: Hội thi hoa khôi (1)
Đã nhiều ngày, Nguyệt thành không
khí náo nhiệt, nguyên nhân thì khỏi nói, hội thi hoa khôi mỗi năm một lần sắp bắt
đầu rồi.
Hội thi hoa khôi là một trong những
lễ hội trọng đại nhất hàng năm của Nguyệt thành, đến lúc đó khắp nơi khách và bạn
tập hợp, phố lớn ngõ nhỏ nơi nơi đông đúc, phi thường náo nhiệt. Mà ngay cả một
ít khuê phòng tiểu thư, thế gia công tử bình thường không ra khỏi đại môn cũng
đi ra xem náo nhiệt.
Kỳ thực hội thi hoa khôi cũng
không đơn giản chỉ dành để bình xét hồng bài các thanh lâu sở quán, chỉ cần
ngươi cho là mình tướng mạo xuất chúng, tài hoa hơn người, có thể báo danh tham
gia.
Tuy nhiên, điều đại hội hoa khôi
hấp dẫn người ta nhất chính là nó là điềm báo có tiền.
Có người nói hạng nhất năm nay có
thể thắng được một món đồ cổ. Về phần đồ cổ là cái gì, ban tổ chức hội thi lại
thần bí không để lộ ra một chút. Nhưng thế nhân đều có lòng hiếu kì, cũng bởi
vì như vậy mới càng khiến những người có tâm rục rịch, người muốn tham gia báo
danh càng thêm nối liền không dứt, cho nên nói đại hội hoa khôi là sự kiện náo
nhiệt chưa bao giờ có cũng không quá đáng.
...
"Đừng ———"
Rên rỉ lên tiếng, Mộ Ti Vũ khó chịu
trở mình, xoa bóp đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, không biết từ lúc nào, Mộ Tịch Thịnh
đã không còn bên người. Sờ sờ chỗ nệm bên cạnh vẫn còn âm ấm, hiển nhiên là vừa
mới rời khỏi không lâu.
Không được tự nhiên giật giật eo,
cảm giác chua xót làm y khó chịu nhíu lại đôi mi thanh tú. Trời ạ, vừa nghĩ tới
tình huống điên cuồng hôm qua, Mộ Ti Vũ không khỏi xấu hổ đến đỏ bừng mặt,
nhưng vừa nghĩ tới bản thân đã chính thức trở thành người của cha, trong lòng
liền giống như ăn mật ngọt.
Trên người rất nhẹ nhàng khoan
khoái, mà ngay cả giường chiếu dưới thân cũng đã được thay sạch sẽ. Mộ Tịch Thịnh
bình thường mặc dù là một người lạnh lùng, thế nhưng đối với Mộ Ti Vũ lại rất dụng
tâm săn sóc.
"Đúng rồi, Hàn Nguyệt ———"
Mộ Ti Vũ đang nằm trên giường đột
ngột muốn đứng dậy, bỗng nhiên nhớ tới Hàn Nguyệt đã bị mình bỏ quên, không khỏi
quýnh lên, động tác mạnh làm cho y thiếu chút nữa từ trên giường lăn xuống,
cũng tác động đến nơi nào đó còn đau đớn trên người.
"Vũ nhi, ngươi đang làm gì
đó?"
Mộ Tịch Thịnh vừa vào cửa, thấy Mộ
Ti Vũ nguy hiểm loạng choạng bên mép giường, áo ngủ bằng gấm trên người đã chảy
xuống, lộ ra thân thể xích lõa đầy hồng ngân.
Không khỏi đen mặt, bước nhanh tiến
đến, tiện tay đem khay để lên bàn gỗ lim bên giường, Mộ Tịch Thịnh một tay đem
Mộ Ti Vũ ôm vào trong lòng, cả người cũng thuận thế ngồi lên giường.
"Sao lại tỉnh dậy sớm như vậy!"
Cẩn thận đem áo ngủ tuột xuống
khoác lại cho Mộ Ti Vũ, mặc dù khí trời đã tháng sáu nhưng lúc này vẫn còn chút
cảm giác lành lạnh.
Một bàn tay to lại lặng lẽ trượt
xuống, ôn nhu vuốt ve thắt lưng đau mỏi cho Mộ Ti Vũ.
"Đừng ——"
Mộ Ti Vũ thoải mái rên rỉ, cả người
càng dựa sát vào trong lòng Mộ Tịch Thịnh.
"Đói bụng chưa? Ta đã bảo
trù phòng làm chút cháo!"
Bàn tay to tham luyến vuốt ve da
thịt trắng noãn, Mộ Tịch Thịnh cuối cùng ăn được đậu hũ mới lưu luyến không rời
buông tay ra, quay đầu lại cầm lên bát cháo, ôn nhu hỏi.
"Ân ——"
Nhu thuận gật đầu, Mộ Ti Vũ dịu
ngoan mở miệng, từng ngụm đón lấy cháo Mộ Tịch Thịnh đút.
"Cha ——" Tại khoảng trống lúc đút cháo, Mộ Ti Vũ do dự
mở miệng.
"Làm sao vậy?"
Hỏi xong.... một thìa cháo khác lại
đưa lên.
"Cái kia, chính là ——"
Ngoan ngoãn nuốt cháo vào trong
miệng, Mộ Ti Vũ trái lại không biết nên mở lời thế nào.
"Ngươi xem ngươi, ăn rơi vãi
khắp nơi!"
Nghiêng người, Mộ Tịch Thịnh liếm
bên môi Mộ Ti Vũ, đem hạt cháo cuốn lấy, tinh tế nhấm nháp, giống như thưởng thức
món ăn trân quý mĩ vị.
"Rốt cuộc muốn nói cái gì?
Vũ nhi hôm nay thế nào lại ấp a ấp úng như vậy!"
Mộ Tịch Thịnh ngữ khí ôn nhu hỏi
nhưng hào quang sáng quắc quỷ dị trong mắt lại làm người ta lạnh sống lưng, Mộ
Ti Vũ ngốc lăng sững sờ, không biết nên phản ứng như thế nào.
"Hàn Nguyệt thế nào rồi?"
Nhắm mắt hạ quyết tâm, Mộ Ti Vũ cuối
cùng đem lời đã nuốt vào mấy lần hỏi ra.
"Ân, không thế nào cả, rất tốt!"
"Thật sao?"
Mộ Ti Vũ hiển nhiên là không tin.
Y không phải kẻ ngu si, chỉ là đôi khi sẽ có chút trì độn, thế nhưng y biết Mộ
Tịch Thịnh không thích y nhắc đến Hàn Nguyệt, bằng không ngày hôm qua cũng sẽ
không vì mình muốn đi gặp Hàn Nguyệt mà bạo phát.
"Đương nhiên là thật, cha có
bao giờ lừa gạt ngươi chưa?"
Đối với nghi vấn của Mộ Ti Vũ, Mộ
Tịch Thịnh cũng không giải thích, chỉ một mạch uy cháo. Trong phòng yên tĩnh trở
lại, chén cháo nhỏ rất nhanh đã thấy đáy.
"Còn ăn nữa không?"
"Từ bỏ, no rồi!"
Mộ Ti Vũ lắc lắc đầu. Thân thể
giãy dụa, hiển nhiên là muốn xuống giường.
"Được rồi, Hàn Nguyệt còn
chưa có rời giường đâu, ngươi hiện tại đi cũng nhìn không thấy hắn!" Trấn
an vỗ vỗ đầu Mộ Ti Vũ, "Vũ nhi, ngoan ngoãn ngủ một giấc, chờ dưỡng đủ
tinh thần, buổi tối mang ngươi đi xem buổi diễn thử của hội thi hoa khôi được
không?"
Mộ Tịch Thịnh vĩnh viễn biết Mộ
Ti Vũ nghĩ muốn cái gì, đối cái gì cảm thấy hứng thú. Quả nhiên, vừa nghe đến đại
hội hoa khôi, Mộ Ti Vũ hai mắt sáng ngời, ngay cả Hàn Nguyệt cũng tạm thời vất
ra sau đầu.
"Hội thi hoa khôi sắp bắt đầu
rồi sao?"
"Còn chưa có chính thức bắt
đầu, tối nay chỉ là diễn thử. Năm nay thi đấu ở Thanh lâu cho nên sáng sớm ta
đã để Thập Tứ cô nương chuẩn bị vị trí tốt, bất quá nếu Vũ nhi không muốn khi
thì không cần nữa!"
"Muốn đi, cha , ta muốn
đi!"
"Được rồi, vậy thì mau thừa
dịp hiện tại nghỉ ngơi một hồi!"
"Ân, cha cũng ngủ với
ta!"
Làm nũng cọ cọ ngực Mộ Tịch Thịnh,
Mộ Ti Vũ kéo tay hắn không để cho hắn đi.
"Ngươi a ——"
Điểm điểm mũi Mộ Ti Vũ, Mộ Tịch
Thịnh không có cách nào khác, cũng đành phải bỏ giầy lên giường.
Chăm chú tiến sát vào trong lòng Mộ
Tịch Thịnh, Mộ Ti Vũ vẫn còn chút bất an, "Cha, Hàn Nguyệt thực sự không
có chuyện gì sao?"
"Đương nhiên, cha có lúc nào
lừa gạt ngươi?"
"Ân!"
Quả nhiên mệt muốn chết rồi, chỉ
chốc lát, Mộ Ti Vũ vừa tỉnh lại không bao lâu liền nhắm mắt ngủ tiếp.
"Vũ nhi, chuyện của Hàn Nguyệt
cũng chỉ có hắn mới có thể giải quyết, người ngoài chúng ta có làm gì cũng vô dụng!
Chỉ có chờ hắn chân chính buông ra mới được!"
Tiếng nói trầm thấp vang lên bên
tai Mộ Ti Vũ, giống như là hát ru.
...
"Nguyệt nhi, lần này, ta sẽ
không buông tay nữa!"
Chăm chú ôm lấy bảo bối trong
lòng, Đào Vũ Hi thâm tình nhìn dung nhan đang ngủ say, hai tay tăng thêm lực, hận
không thể đem người nọ toàn bộ dung nhập vào trong thân thể chính mình.
Nhìn Hàn Nguyệt bất an nhíu lại
đôi mi thanh tú, trên mặt Đào Vũ Hi hiện lên một tia âm trầm tàn nhẫn.
"Ngươi là của ta, đừng mơ tưởng
ly khai ta!"
...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét