Chương 8: Hội thi hoa khôi (2)
Người ta nói, đêm đen gió lớn,
thích hợp giết người phóng hỏa! (Ta phi!!! Thể loại hình dung gì đây!). Nguyệt thành hàng đêm phá lệ náo nhiệt sinh động, được một tầng ánh
trăng thản nhiên bao phủ, không khỏi lộ ta một tia yên tĩnh an tường.
Ngoài ý muốn chính là, đêm nay rất
tĩnh, hơn phân nửa thành đều tối như mực, mười bảy, mười tám hạng người hôm nay
như đã sớm hẹn nhau, tất cả đều tắt đèn sớm, nhìn không ra đây là tòa Bất Dạ
Thành.
Nửa yên tĩnh bên này hoàn toàn đối
lập với tiếng động lớn ầm ĩ nửa bên kia. Nguyên nhân vì đêm nay là buổi diễn thử
của đại hội hoa khôi, cho nên mọi người sớm đã tới sân Thanh lâu, chỗ tổ chức
năm nay để giành chỗ.
Hội thi hoa khôi năm nay so với
năm ngoái càng thêm náo nhiệt. Đối với vòng tổng duyệt cuối cùng này, mọi người
đều có hứng thú nồng hậu.
Hội thi hoa khôi Nguyệt thành tổng
cộng diễn ra trong ba ngày. Ngày đầu tiên là vào buổi tối, xem như là diễn thử.
Tuy nói là diễn thử nhưng cũng là thời gian đông người náo nhiệt nhất. Bởi vì
diễn thử, cũng có thể xem là đấu loại, tại ngày này, toàn bộ mỹ nhân đều phải
trổ hết tài năng, thỏa thích bày ra ngoại hình nhan sắc, cầu mình có đủ tư cách
tiến nhập vòng thi đấu chính thức.
Bất quá cũng có người trực tiếp
tiến vào trận chung kết, đó là thập đại mỹ nhân đứng đầu.
Ngày thứ hai cùng ngày thứ ba là
thời gian thi đấu chính thức, những mỹ nhân được tỉ mỉ sàng lọc tại hai ngày
này, bằng bản lĩnh của mình thu hút số phiếu tối đa, như vậy có thể vào chạng vạng
ngày thứ ba quyết đấu, đoạt được danh hiệu hoa khôi đệ nhất.
Chỉ có 20 mỹ nhân thu được nhiều
phiếu nhất mới có tư cách tham gia vòng so đấu tài nghệ cuối cùng, thi đấu cùng
thập đại mỹ nhân đứng đầu.
...
"Tỉnh rồi vì sao không mở mắt
ra?"
Đào Vũ Hi vẻ mặt hứng thú nhìn tiểu
nhân nhi đang đem thân thể cùng đầu toàn bộ vùi vào chăn, trong lòng không khỏi
tràn ra tình tự khác.
Mình biết mình là đang trốn
tránh, Hàn Nguyệt vẫn còn đem thân thể cuộn tròn lại một chỗ, không muốn ngẩng
đầu, không muốn mở mắt, cho dù chỉ kéo dài thêm được một chút thời gian hắn
cũng cam tâm tình nguyện.
Không phải không muốn đối mặt, chỉ
là hậu quả của việc đối mặt làm hắn sợ hãi đến cả người run rẩy.
"Được rồi, mau đứng lên
thôi! Hội thi hoa khôi sắp bắt đầu rồi, hôm nay có rất nhiều mỹ nhân ngươi
thích đó, chẳng lẽ không muốn nhìn?"
Trò chơi mèo vờn chuột này do Đào
Vũ Hi nắm giữ. Ngữ điệu ôn nhu, lời nói nhỏ nhẹ thâm tình, không chút nào không
giống hình tượng một công tử hào hoa, này nếu như đổi lại là một nữ nhân, không
chừng đã sớm cười quyến rũ, không để ý rụt rè dán lên người y rồi.
Nhưng Hàn Nguyệt vẫn là bất vi sở
động.
"Giả! Tất cả đều là giả!"
Hàn Nguyệt dưới đáy lòng hò hét, ở trong mạt ôn nhu bao trùm này rốt cuộc có
bao nhiêu tàn nhẫn lãnh khốc, không phải người tự mình lĩnh hội, căn bản sẽ
không bao giờ biết.
"Nguyệt nhi ——"
Bất ngờ, đối mặt Hàn Nguyệt ngỗ
nghịch, Đào Vũ Hi là lần đầu tiên không có để ý, chỉ càng thêm ôn nhu đem hắn từ
trong chăn bông lôi ra, ôm vào trong lòng.
Nhìn Hàn Nguyệt chỉ cần vừa tiếp
xúc với mình sẽ hơi run rẩy, Đào Vũ Hi chưa từng phản ứng nhiều, nhãn thần ảm đạm,
tiện tay cầm lấy chồng y phục chỉnh tề ở một bên, từng cái từng cái giúp hắn mặc
vào.
Khi nhìn thấy hồng ngân đã nhạt
trên cổ tay phải kia, tâm bất giác co rút đau đớn.
Quả nhiên, đã tổn thương hắn quá
sâu rồi sao?
Y phục rất nhanh mặc xong, Hàn
Nguyệt vẫn nhắm chặt hai mắt không chịu mở.
"Nguyệt nhi, ngươi biết tính
tình của ta! Cho nên ——"
Thanh âm tà mị vang lên bên tai,
hơi thở ấm áp toàn bộ phun lên tai hắn. Rất nhanh, một tia hồng nhạt lan ra
trên thân thể Hàn Nguyệt.
Hàn Nguyệt ảo não nắm chặt bàn
tay, trong lòng hiểu rõ, quả nhiên bản thân vẫn không có cách đối phó với người
này.
"Nguyệt nhi, không nên chọc
ta tức giận!"
Hiển nhiên đã mất đi kiên nhẫn,
trong giọng nói Đào Vũ Hi mang theo khí thế không giận mà uy. Nhưng mà kết quả
hoàn toàn ngược lại, Hàn Nguyệt không chỉ không mở mắt, trái lại thân thể còn
run rẩy lợi hại hơn.
...
"Ngươi đang làm gì đó? Buông
hắn ra!"
Cửa phòng đột nhiên bị lực mạnh mở
ra, một thân ảnh hồng sắc kiêu ngạo không biết từ khi nào đã xuất hiện ở đó.
Thừa dịp Mộ Tịch Thịnh vì mình đi
chuẩn bị đồ ăn, Mộ Ti Vũ chớp thời cơ lặng lẽ chạy tới. Vậy mà vừa tiến đến liền
thấy cảnh Hàn Nguyệt bị bắt nạt.
Tuy rằng y cùng Hàn Nguyệt mới nhận
thức không bao lâu nhưng lại ngoài ý muốn đối Hàn Nguyệt có cảm giác quan tâm
cùng luyến tiếc, cho nên ánh mắt vốn không mấy khi dừng lại trên người khác
cũng dành cho hắn một chút chú ý.
Thân thể tuy có chút đau nhức
nhưng sức khôi phục của Mộ Ti Vũ vốn kinh người, chỉ qua một ngày lại vui vẻ
như thường.
Y nhanh chóng tiến lên, đôi mắt
to đen xinh đẹp như hắc thạch hung hăng trừng nam tử vẻ mặt thì ôn nhu, đáy mắt
lại lộ ra tàn nhẫn trước mặt.
"Hàn Nguyệt, ngươi không sao
chứ?"
Quan tâm kiểm tra tình huống của
Hàn Nguyệt, Mộ Ti Vũ trực tiếp không thèm để mắt đến Đào Vũ Hi nữa.
"Thật là có ý tứ a!"
Đối với hành vi như tiểu ác bá của
Mộ Ti Vũ, Đào Vũ Hi ngoài ý muốn nhếch lên một nụ cười ý tứ hàm xúc bất minh,
khi nhìn thấy ấn kí hoa văn kì lạ trên trán y, nụ cười càng thêm thâm thúy khó
hiểu.
"Ta không sao ——"
Cuối cùng, trầm mặc một lúc lâu,
Hàn Nguyệt khẽ run mở ra hai mắt nhắm chặt, thanh âm khàn khàn ấm ách thoát ra
từ đôi môi tái nhợt.
"Hàn Nguyệt, ngươi yên tâm,
có ta cùng cha ở đay, ai cũng không thể bắt nạt ngươi! Tới, ta mang ngươi đi ra
ngoài!"
"Ta ——"
Đối với lời nói của Mộ Ti Vũ, Hàn
Nguyệt bất ngờ lại có ý tin tưởng. Cho dù là ngay trước mặt ca ca của mình, nam
nhân thiết huyết tàn khốc kia, Hàn Nguyệt cũng tin tưởng Mộ Ti Vũ có thể đem
mình an toàn rời khỏi. Chính là vừa nghĩ tới sẽ ly khai người này, tim của hắn
lại không ức chế nổi co quắp, quả nhiên vẫn còn không nỡ.
"Làm sao vậy, ngươi không muốn
theo ta đi sao?"
Mộ Ti Vũ có chút khó tin nhìn Hàn
Nguyệt do dự. Y không rõ, nếu Hàn Nguyệt không muốn ở bên nam nhân này, vì sao
lại do dự.
"Ta ——"
"Hàn Nguyệt của ta sao lại
phải đi theo ngươi?"
Khiêu khích nhẹ hôn lên gương mặt
Hàn Nguyệt, Đào Vũ Hi nói. Cường đại tự tin, làm Mộ Ti Vũ đứng một bên tim đập
nhanh đến khó hiểu.
Còn muốn nói tiếp cái gì đó,
chính là ———
"Được rồi, Vũ nhi, ngươi
cũng nháo đủ rồi!"
Mộ Tịch Thịnh bất đắc dĩ ôm lấy
bé con thân thể cứng ngắc.
Kỳ thực từ lúc Mộ Ti Vũ mượn cớ
muốn hắn rời đi hắn đã biết bảo bối nhà mình muốn làm gì, không nghĩ vạch trần,
trái lại biết thời biết thế không đi ngăn cản.
"Vũ nhi, có một số việc
không phải người ngoài có thể nhúng tay vào!"
Lời nói ý vị thâm trường không chỉ
làm tâm tình Mộ Ti Vũ có chút không vui mà còn làm Hàn Nguyệt tim bất giác lỗi
nhịp, sắc mặt cũng càng thêm tái nhợt.
Yên lặng ngậm miệng, lẳng lặng tựa
trong lòng Mộ Tịch Thịnh, Mộ Ti Vũ thật hết hy vọng.
"Được rồi, Vũ nhi —— Hội thi hoa khôi sắp
bắt đầu tồi, chúng ta đi xem đi!"
"A, đúng rồi ——" Đi tới cạnh cửa,
như là nhớ ra cái gì đó, "Nếu đã tới, Đào công tử cùng Hàn Nguyệt cũng đi
xem xem, dù sao cũng là lễ hội trọng đại nhất của Nguyệt thành! Ta đã để Thập Tứ
cô nương chuẩn bị phòng, mong rằng Đào công tử có thể hạ cố!"
"Mộ gia chủ đã chính miệng mời,
Vũ Hi sao có thể chối từ? Mời Mộ gia chủ đi trước, ta cùng Nguyệt nhi một hồi nữa
sẽ tới."
Nhìn hai phụ tử dần dần đi xa,
Đào Vũ Hi nhãn thần xa xăm, không biết suy nghĩ cái gì.
"Nguyệt nhi, ngươi vẫn là
không nỡ rời khỏi ta đúng hay không?"
"Ca ——"
Vô thức tiến sát vào trong lồng
ngực ấm áp kia, nhãn thần Hàn Nguyệt càng thêm mơ hồ.
...
...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét