Thứ Bảy, 5 tháng 9, 2015

Tam thế chi phong - chương 12

Chương 12
Izumin cảm giác sự yên lặng của người này rất không bình thường, giống như nam tử mới vừa rồi cuồng tính đại phát với mình không phải là hắn, nhưng Izumin cũng không có ý nghĩ muốn đáp lời hắn, chỉ là trong đầu nhanh như chớp không ngừng luân chuyển ý niệm, hy vọng hắn nghĩ tới nữ nhi sông Nile nhiều một chút, lại nghĩ nếu thực sự là không mở miệng không được thì đơn giản xin lỗi hắn, nói mình không nên yêu phải nữ nhi sông Nile, nhận sai mà thôi, dù sao cũng dễ chịu hơn mơ mơ hồ hồ bị hắn xâm phạm, lại nói đại trượng phu co được giãn được, lúc này mềm dẻo khuất phục, ngày sau ắt sẽ có biện pháp đòi lại, nếu hiện tại chọc giận hắn, hậu quả không khỏi quá lớn.
Nhưng không biết vì sao, đột nhiên có chút không phục, dựa vào cái gì, hắn dựa vào cái gì? Hoàng đế địch quốc này, giết em gái Mitamun của mình, có được nữ nhi sông Nile, người trong lòng mình, bản thân lại còn phải ăn nói khép nép tránh cho bị hắn xâm phạm? Izumin đột nhiên có chút xem thường tính toán trong một giây đó của mình, hận không thể mở miệng đem Memphis ra sức mắng một trận. Thế nhưng y cũng minh bạch làm như vậy càng ngu ngốc hơn, trong lòng từng đợt thay đổi chủ ý, người ngày thường thông minh như vậy lại không thể nghĩ ra được biện pháp nào tốt, chỉ có thể bảo trì trầm mặc, một bên thầm mắng thứ nào đó lâu như vậy vẫn không chịu mềm xuống, chẳng lẽ muốn đứng thẳng như thế cả đời sao.
Đột nhiên Memphis nhẹ nhàng xa xăm hỏi: "Trên cao nguyên Hittite của các ngươi, sao có sáng như vậy không?"
Y sửng sốt một chút, không biết là đáp tốt hay không đáp thì tốt, nghĩ nghĩ, kiên trì trả lời: "Sao ở Hittite sáng hơn một chút."
Memphis đoán được y sẽ nói như vậy, cười cười, hỏi xong câu hỏi vô nghĩa đó liền không nói gì thêm, mà kéo tay y qua vuốt ve dục vọng của mình. Izumin kinh hãi, cực lực muốn bỏ ra nhưng căn bản không có khả năng tránh thoát, chỉ cảm thấy hắn nắm lấy tay mình bao phủ lên thứ gì đó đang sưng trướng đứng thẳng, trên dưới luật động, rốt cuộc minh bạch ý đồ của hắn, nhịn không được bạo phát mắng: "Ngươi thiếu người để làm sao?"
Memphis cũng không để ý, ghé vào lỗ tai y cắn một ngụm, cười nói: "Nếu ngươi muốn dùng thân mình để thay thế tay ngươi thì ta cũng không phản đối."
Izumin cả kinh, trong lòng hiểu rõ ý tứ của hắn, âm thầm cắn răng, nhưng người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, chỉ có thể mạnh quay đầu, mặc cho hắn ấn tay mình luật động, thầm nghĩ đường đường một Pharaoh đi làm loại chuyện xấu xa này cũng không ngại mất mặt. Chỉ cảm thấy tay hắn bó chặt tay mình, mà thứ trong lòng bàn tay run run nóng rực, độ lớn khiến bản thân phải giật mình. Tuy rằng cực lực muốn bỏ qua quan hệ với cánh tay này, đơn giản coi như nó không phải mọc trên người mình, nhưng dù thế nào cũng không làm được, nghe thanh âm thở gấp của người sau lưng càng ngày càng mãnh liệt, phần ngực dán trên lưng mình đã ướt sũng mồ hôi, bỗng nhiên nổi ý xấu, nếu giờ phút này có thể ác chỉnh hắn một chút sẽ phi thường khoái hoạt.
Tuy rằng cánh tay vô lực, nhưng nhờ có Memphis vừa rồi chiếu cố, y cũng lấy được chút sức, thử giật giật cái chân lành lặn, cẩn thận sửa lại một chút điểm tựa thân mình, chỉ sợ Pharaoh sau lưng nhận ra, nhưng thiếu niên mười tám tuổi chìm trong kích tình đã sớm thở như trâu, cả người mướt mồ hôi, nào còn lực chú ý tới động tác nhỏ của y.
Thình lình, Izumin chịu đựng cái chân bị thương đau đớn, lợi dụng cái chân lành lặn làm điểm tựa, nhấc người lên, lật mạnh người lại, dùng hết khí lực còn sót lại trong cơ thể, hướng tới thứ đang bừng bừng phấn chấn muốn đạt tới cao trào của Memphis đụng mạnh một cái.
Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm, Memphis theo bản năng đẩy y ra, dùng lực quá mạnh, y bị đẩy ngã vào hồ nước, người toàn bộ chìm trong nước. Thân mình tuy bị nước ao ngấm ướt lạnh, miệng vết thương trên đùi lại rách ra đau đến phát cuồng, nhưng trên môi y lại nở nụ cười chiến thắng.
Memphis nguyên bản cảm thụ được cao trào chưa từng có, cũng không biết vì cái gì, ở trong bàn tay vì trường kì luyện kiếm mà có một lớp chai mỏng, dục vọng của hắn tăng vọt đến mức trước này chưa từng thấy. Cảm thụ được ngón tay bị bắt luân phiên ma sát vận động, ngửi mùi thơm cơ thể thản nhiên theo mái tóc dài phiêu tán, nhìn khuôn mặt vốn thanh nhã lãnh đạm dưới ánh trăng nổi lên thần tình quẫn bách khó nhịn, khoái cảm chinh phục trong lòng ngày càng mãnh liệt, mắt thấy sắp có thể lên đến thiên đường, nào biết một giây không đề phòng, liền bị người này cho một cước cơ hồ thụ thương. Dục vọng sắp đến đỉnh phát tiết lập tức suy sụp. Hắn tức đến đỏ mắt, răng nanh nghiến ken két, hơn nửa ngày, đau đớn mới dịu xuống, có thể đứng lên. Nhìn Izumin ở trong hồ nước, nghĩ muốn đứng dậy lại không thể, hắn lửa giận bừng bừng, bước tới, một cước đá vào vết thương trên đùi Izumin, lần này, Izumin triệt để không nổi lên được.
Cơn giận của Pharaoh còn chưa lui, một phen nắm lấy mái tóc bạch kim, nhìn gương mặt ướt đẫm trồi lên từ trong nước còn chưa thu lại nụ cười tàn khốc, Memphis cơ hồ tức giận muốn nổi điên. Hảo tâm thả cho y một con ngựa, lại bị y thiếu chút nữa phế đi mệnh tử, không khỏi oán giận nói: "Izumin, ngươi đừng tưởng rằng đêm nay có thể thoải mái như thế."
Dùng lực xé mở băng vải trên vai y, không chút do dự đưa ngón tay cắm vào miệng vết thương thần bí do anh trai nữ nhi sông Nile tạo ra. Trong phút chốc, Izumin chỉ cảm thấy như mình đã rời khỏi thế giới, trong một khắc thậm chí còn không thể hô hấp, bên tai ong ong đều là tiếng sấm, trước mắt một trận đen một trận trắng, hoàn toàn điên đảo không thể phân biệt, thần trí cực độ hỗn loạn, rốt cuộc không chống chọi được liền ngất đi.
Nộ khí của Pharaoh đâu phải dễ dàng đánh tan như vậy. Chỉ nghe Memphis trên đầu rống to một tiếng, lại đem y ấn mạnh xuống nước, toàn bộ đầu bị chìm xuống nước, Izumin đã không còn khí lực động đậy, mặc cho hắn đem mình ấn xuống. Trước mắt, rong rêu như bàn tay người lắc lư trôi nổi, tầm nhìn càng ngày càng mơ hồ, mà không khí trong lồng ngực cũng càng ngày càng ít, hô hấp đều bị ngăn chặn, từng ngụm nước tràn vào miệng, chậm rãi, cũng có thể là chỉ trong nháy mắt, phảng phất như cơn ác mộng kia đã trở lại, hắc ám vô cùng vô tận..... bàn tay lạnh lẽo kéo mình đi vào bóng tối vĩnh hằng.....
Cũng không biết trải qua bao lâu, Izumin đã mất đi ý thức. Memphis đã thấy tâm tư thỏa mãn, rốt cuộc có cảm giác trả thù đến tận hứng, nhưng không biết sao, bỗng nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, vội vàng đem y từ trong nước kéo ra, chỉ thấy y sắc mặt trắng bệch, giống như người chết, giơ tay ra thử, thế nhưng sờ không thấy hơi thở, ngực cũng không thấy phập phồng. Trong đầu Memphis nổ oanh một tiếng, không dám tin bản thân lại làm ra chuyện điên cuồng ngu xuẩn như vậy.
Cái gì cũng không thể suy nghĩ, vội vàng quay ngược y lại, đặt trên đùi, dùng lực vỗ lên lưng y, móc họng y. Memphis điên cuồng kêu lên: "Nôn ra, ngươi nôn ra!" Hắn cả đời này chưa từng trải qua hoảng hốt như thế, đáng cười là lại vì địch nhân mới vừa xém chút phế đi mệnh tử của hắn. Nhưng lúc này hắn không thể nghĩ được gì nữa, chỉ điên cuồng hướng thần Ra(1) trên trời cầu nguyện, vô luận cái gì cũng tốt, cứu, cứu Izumin!
Thời khắc này, thế giới đơn thuần chỉ còn một vấn đề — y, Izumin, nhất định phải vì Memphis hắn mà sống sót!
Khi Izumin tỉnh lại, chú ý tới một giọt nước nhỏ xuống trên mặt mình, nhưng y cũng không đi nghĩ xem nó là cái gì, chỉ là sức lực cạn kiệt, một lần nữa ngất đi.
Memphis thấy được Izumin mở mắt, trong khoảnh khắc nước mắt không chịu khống chế rớt xuống, cảm tạ thần Ra, cảm tạ nữ thần Hapi(2), cảm tạ nữ thần Isis(3)... Ý nghĩ còn chưa chuyển hết, cặp mắt sương mù kia lại nhắm lại. Memphis lo lắng gọi tên y, muốn cho y thanh tỉnh, lại phát giác chính mình đã nước mắt đầy mặt, vừa kinh ngạc vừa quẫn bách, vội vàng dùng mu bàn tay lau nước mắt, nghĩ rằng không thể để y chê cười. Nhưng Memphis đối với phản ứng của chính mình cũng cảm thấy sợ hãi, sống mười tám năm, lại vì một người bất quá mới ở chung bốn ngày mà mất khống chế tới như vậy, tựa hồ chỉ trong một đêm, toàn bộ thế giới đều đảo điên. Nghĩ đến hoàng kim công chúa so với nước sông Nile càng thần thánh, so với hoa sen trắng càng ôn nhu đa tình, ái nhân duy nhất cũng là thê tử của hắn, Memphis tâm rối loạn, so với sóng nước sông Nile càng thêm loạn.
Có một khắc, trước mắt hắn như thấy mái tóc vàng cùng bạch kim đan xen, thực muốn tự thuyết phục mình buông Izumin, ngón tay lại lưu luyến không rời ôm chặt người trong lòng. Con người vừa đáng giận, vừa đáng thương lại đáng yêu, dũng sĩ từng cùng hắn quyết chiến sinh tử không phân thắng bại, nay lại gầy yếu như mèo con mới sinh cuộn mình trong lòng hắn, thân mình gầy đến nỗi khớp xương nổi lên rõ ràng, vết thương trải rộng toàn thân, mỗi một tấc da thịt lại đều có thể dễ dàng gợi lên dục vọng của hắn. Người này đã nhẹ đến mức như không có trọng lượng, bị người nhẹ nhàng ôm một cái liền có thể mang đến bất cứ chỗ nào, lại vẫn như thế giảo hoạt thông minh, đoạt đi hồn phách người khác. Nếu là lúc trước hắn dứt khoát một kiếm giết y, liền miễn được vô tận phiền não, mà nay một khi đã nếm qua tư vị tuyệt vời không thể nói ra kia, liền muốn ngừng mà không được.
Hắn cúi đầu, Izumin vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, chỉ quyến luyến đem nụ hôn rải đầy khóe miệng cùng toàn thân y.
Đêm khuya mới qua, quân y từ trong mộng đẹp bị dựng dậy, khẩn cấp triệu đến phòng Pharaoh, còn tưởng rằng Pharaoh cùng mỹ nữ nào đó chơi đùa quá mức đến phát hỏa, đi vào phòng cũng không dám nhìn linh tinh, nhanh chóng quỳ xuống diện kiến, Pharaoh từ trên đầu hắn nói: "Ta muốn ngươi hảo hảo trị liệu cho người này, nếu để xảy ra chuyện, ta sẽ lấy mạng ngươi."
Quân y nhanh chóng đáp ứng, nhìn lên trên giường, thình lình thấy gương mặt một nam nhân. Đúng vậy, tuy rằng dung nhan người nọ thậm chí có thể dùng xinh đẹp tuyệt trần để hình dung, nhưng sống mũi cao thẳng, mày kiếm giương cao, tất cả đều cho thấy đây là một nam nhân, hơn nữa, còn chính là vương tử Hittite mà hôm qua hắn mới vừa trị liệu qua. Nghĩ không ra đối thủ một mất một còn của Ai Cập thế nào lại ngủ ở trên giường Pharaoh tối cao, nhưng hắn cũng không dám hỏi nhiều, lập tức cầm tới hòm thuốc, bắt đầu trị liệu, cũng cố ý xem nhẹ đôi môi vương tử sưng đỏ cùng thân thể trần trụi dưới chăn trải đầy vết cắn.
Memphis lạnh lùng đứng một bên nhìn chằm chằm làm tay hắn càng không dám động đến chỗ nào dư thừa. Bôi thuốc, một lần nữa băng bó hoàn tất, hắn khom người nói: "Bệ hạ, những vết thương khác thần có thể trị liệu, nhưng vết thương trên vai không biết do ai gây nên, thần cũng vô pháp khả thi, chỉ có thể xin người triệu kiến danh y nơi khác, để cho bọn họ nghĩ biện pháp."
Memphis không phất tay cho hắn lui ra, cũng không lên tiếng, hắn đứng ở nơi đó không biết làm sao cho phải. Memphis giống như quên mất ở bên cạnh còn có người khác, xuất thần nhìn Izumin. Izumin ngủ say có một loại cảm giác ôn hòa phục tùng khó có được, đuôi lông mày nhợt nhạt chau lại càng thêm vài phần trẻ con. Memphis đau lòng lấy ngón tay nhu nhu đuôi lông mày y, phảng phất như vô thanh nói: "Ta nên bắt ngươi làm sao cho tốt đây?" Sao cũng không thể tưởng được có một ngày, đối thủ một mất một còn lại tác động đến tâm tư mình như vậy, còn kỳ quái hơn là Memphis lại vui vẻ chịu đựng.
Hắn bất động, quân y cũng không dám động, qua một lúc lâu, Memphis mới thấp giọng nói: "Nối xương cho y thì sao? Chữa lại cổ tay cho y."
Quân y chấn động, còn tưởng chính mình nghe lầm. Giúp vương tử Hittite đem cổ tay bị gãy một lần nữa nối lại, này còn không phải tiện cho y chạy trốn sao? Nhưng không dám cãi lời, vội vàng đáp ứng, gọi người cầm nẹp cùng những thứ khác đến, vội vàng động thủ thay Izumin nối xương.
Chú thích:
(1) Thần Ra: Thần Mặt Trời, vị thần tối cao trong văn hóa Ai Cập cổ đại.
(2) Nữ thần Hapi: Vị thần lũ lụt của sông Nile, biểu tượng của đất đai màu mỡ, trù phú.
(3) Nữ thần Isis: Nữ thần của tình mẹ, phép thuật và sự sinh sản, 1 trong 10 vị thần cổ Ai Cập được tôn sùng nhất.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét