Chương 13
Đã qua bốn ngày,
chỗ đứt tay muốn một lần nữa nắn lại, đây là nỗi đau mà người thường khó có thể
chịu đựng nổi, Izumin cũng bị kích thích từ trong hôn mê tỉnh lại, thân mình giống
như cá mắc cạn không nhịn được chấn động, kéo theo giường dưới thân cũng rung
lên. Răng y nghiến đến lách cách vang, môi cắn rách da cũng không biết. Memphis
phi thường đau lòng, vội vàng kéo y vào trong vòng tay, ôm lấy y thấp giọng an ủi,
trong lòng hơi chút hối hận bản thân lúc trước nhiều chuyện đi vặn gãy tay y. Thấy
y cắn bị thương chính mình, vội đem khăn sạch bên cạnh đến, tách mở miệng y muốn
nhét khăn vào giữa hai hàm răng.
Đột nhiên ngón tay
đau xót, là Izumin hung hăng cắn lên tay hắn, khí lực còn sót lại toàn thân đều
dồn vào nhát cắn này, một đôi con ngươi màu trà vừa oán vừa đau nhìn hắn, hình
như có ngàn vạn lên án muốn phát tiết. Memphis đương nhiên không sợ chút khí lực
còn lại này của y, cũng không để ý ngón tay da tróc thịt bong, chỉ cảm giác bộ
dạng người trước mắt vừa như ủy khuất lại vừa như làm nũng, khả ái vô cùng. Ngược
lại là quân y nhìn thấy đại kinh thất sắc, quên đi thân phận, còn muốn vươn tay
kéo Izumin, Memphis cảm nhận được, liếc xéo hắn một cái, một cỗ khí lạnh nhất
thời khiến quân y sợ tới mức rụt trở về, ngượng ngùng muốn nói cũng không dám mở
miệng, chỉ có thể trơ mắt nhìn từ trong miệng Izumin chảy ra máu của Pharaoh
tôn quý. Lúc này, Memphis ngược lại đối Izumin cười, một chút cũng không còn thấy
sát khí trong nháy mắt kia.
Nụ cười thật tâm của
Pharaoh là thứ không có nhiều người được xem. Khi nụ cười sáng rọi như thần
Thái Dương nháy mắt tràn ngập trong phòng, đèn đuốc ngược lại ảm đạm không ánh
sáng. Chỉ thấy khóe môi mang ý cười câu lên, tiếu ý lan lên tận khóe mắt, ấm áp
như ánh sáng lúc chính ngọ phản chiếu lấp lánh trên mặt sông Nile, có thể đem
người nhìn thấy hòa tan. Quân y chỉ nhìn một cái liền vội vàng cúi đầu tiếp tục
vì Izumin nối cổ tay, trong lòng bang bang rung động không ngừng.
Izumin lại không hề
có ý muốn cảm kích. Tuy nói đây là lần đầu tiên nhìn thấy vị Pharaoh ngang ngược
này không chút xảo trá, giống như một nam hài tử bình thường sảng khoái cười
to, y lại càng nhìn càng chán ghét, nghĩ như thế nào cũng thấy không có gì tốt,
càng hạ lực đem ngón tay trong miệng cắn chặt hơn, thống khoái mà cảm thụ tư vị
đem máu Memphis nuốt xuống bụng, một bên trẻ con nghĩ: "Cắn chết
ngươi." Một bên lại bi ai với chính mình, giờ phút này chỉ có thể làm ra
loại chống cự vô dụng như vậy.
Memphis vẫn như
bình thường, cười như bầu trời sáng lạn vạn dặm quang mây, một chút cũng không
vì đau đớn mà động đậy, trái lại thấy y bị mồ hôi chảy ướt mặt, đem khăn không
thể nhét vào miệng y sửa lại thành lau lên trán y, nhẹ nhàng giúp y lau mồ hôi,
khi đụng tới vết thương trên trán, dưới ngón tay cảm nhận được gồ lên, trong
lòng không khỏi tê rần, càng thêm ôn nhu.
Izumin bị ôn nhu mặc
danh kì diệu của Memphis làm cho hồ đồ, trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn nhất cử nhất
động của hắn. Người này, cười đến thật vô hại, lại ôn nhu đi làm chuyện của một
hạ nhân, khăn mặt nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán y, Izumin không nguyện đi tự
hỏi cũng biết động tác kia có bao nhiêu mềm nhẹ, mà nhìn chăm chú vào mắt hắn lại
hàm chứa bao nhiêu tình tự phức tạp kì lạ, trong nhất thời bị ánh mắt kia làm
cho cụp mắt xuống.
Trong phòng im lặng,
quân y cũng không ngẩng đầu lên, Memphis thu lại tươi cười, ngưng mắt nhìn
Izumin gối đầu trên chăn, mái tóc màu bạc bị nước ao tẩy qua, lúc này hết sức
khiết lượng (sạch sẽ, thanh khiết đến phát sáng). Memphis như thất
hồn lạc phách nâng lên một lọn tóc, đưa đến bên mũi, quả nhiên là hương khí có
thể làm hồn phách người cũng lâm vào mê say, mùi hương thuần chất phát từ trong
thân thể, không trải qua bất cứ ô nhiễm nào. Hắn say mê lần lượt dùng miệng ngậm
lấy sợi tóc nhẹ nhàng chơi đùa, cũng lặng lẽ dùng đuôi tóc quét qua khuôn mặt cùng
lỗ tai Izumin. Trong nháy mắt, hắn giống như thật sự biến thành một đứa trẻ mười
tám tuổi, đang cùng người trong lòng mình chơi đùa.
Izumin cảm thấy
trên mặt ngứa ngứa, vừa nâng mắt lên, phát giác người này lại làm ra động tác
nghịch ngợm như thế, ôn nhu nông nông sâu sâu trong mắt càng làm y không thể
nào lảng tránh, nhất thời có chút mờ mịt thất thố.
Người này, không
phải là tử địch của y sao? Không phải kẻ đem tay y bẻ gãy, đá lên vết thương
trên chân y, đạp lên vết thương trên vai y, khiến y đau đến chết đi sống lại
sao? Không phải kẻ đã hung hăng đập đầu y xuống đất, đem y ấn vào trong nước,
khiến y cơ hồ suýt đình chỉ hô hấp biến thành người chết sao? Không phải kẻ đã
mang theo quân đội, giống như sóng cuồng trên biển mà đến, thiêu hủy thành thị,
hải cảng Hittite, trước mắt y đoạt lại nữ nhi sông Nile sao? Nhưng vì cái gì,
vì cái gì cũng kẻ đó lại ở trước mắt y cười đến ngu ngốc, tự đại, ngây thơ như
vậy? Ánh mắt như vậy, không nên để nhìn y, không nên để đối với một nam tử địch
quốc mà phải là đối với kiều thê của hắn, nữ nhi sông Nile mới đúng....
Nhớ tới nữ nhi
sông Nile, tâm Izumin lạnh lùng, đột nhiên bừng tỉnh. Người này là cừu địch
không đội trời chung, là địch nhân mang mối hận quốc nhục, mang thù giết muội
muội, đoạt đi ái nhân của y, mỗi một mối hận cũng đủ để hai người vĩnh viễn đối
lập cùng thiên địa, y như thế nào có thể bị chút ân huệ nho nhỏ này làm cho mê
hoặc?
Khi vương tử
Hittite lại lần nữa nhìn thẳng vào Pharaoh Ai Cập, bọn họ lại lần nữa không còn
là thanh niên hai mươi tuổi đối mặt thiếu niên mười tám tuổi, mà là địch quốc
vương tử đối mặt địch quốc hoàng đế. Đúng vậy, bọn họ chính là tử địch!
Sơ ngộ năm đó, hắn
mười bảy tuổi, y mười chín tuổi, đều đã là nhân vật uy chấn các nước. Khi đó,
chiến hạm như mây, chiến hỏa nhiễm đỏ bờ biển đại lục, bọn họ suất lĩnh quân đội
của mình xa xa theo dõi. Khi đó, y tay cầm lợi kiếm kèm hai bên nữ nhi sông
Nile đi lên đầu tường, đối với chiến thuyền Ai Cập đông nghìn nghịt bên dưới hô
lớn: "Quân Ai Cập mau lui về! Bằng không ta giết nữ nhi sông Nile!"
Khi đó, Memphis đứng dưới thành tràn ngập lửa giận nhìn. Cũng khi đó, lúc quân
Ai Cập đang lui lại, sau lưng y vọt tới một người, là Ai Cập vương! Khi đó, có
nhiều quốc gia cừu hận như vậy, đến nay vẫn chưa tiêu mất.....
Ánh mắt y lúc ấy,
như thanh kiếm sắc lạnh đối mặt thiên quân vạn mã, hàn khí lạnh băng tuyệt
không chút cảm tình. Memphis cảm thấy khôn cùng hận ý ập tới bên người, không
khỏi đình chỉ trêu đùa. Người này, vĩnh viễn không học được thỏa hiệp sao? Giống
như cao nguyên Anatolia(1) chìm trong gió
tuyết, vĩnh viễn cao ngạo mà tịch mịch như vậy? Chẳng lẽ, Memphis hắn thật sự
vĩnh viễn chỉ có thể có được cừu hận trong lòng Hittite vương tử thôi sao?
Quân y dưới khí lạnh
áp chế hoàn thành công việc nối xương, làm vương tử buông ra hàm răng cắn chặt,
thống khổ thở dốc. Tay Ai Cập vương rời khỏi miệng vương tử, quân y giúp
Pharaoh băng bó, lại bị Pharaoh lắc đầu ngăn trở. Quân y cuối cùng bận rộn
xong, toát mồ hôi đối Pharaoh bẩm báo, nói chỗ nối xương không thể va chạm cũng
không thể dính nước.... vân vân... Pharaoh mặt không chút thay đổi nghe xong,
phất tay cho hắn thối lui.
Izumin giật mình
nhìn cổ tay đã nối xong, trong lòng không biết là tư vị gì. Đã là tù binh thì
không trông mong gì đến loại đãi ngộ này, nhưng muốn y cảm kích Memphis nhân từ,
y rất không tình nguyện. Đang suy nghĩ, quân y ra khỏi cửa, cằm y lập tức bị bắt
lấy, Memphis tựa trên giường, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt sắc bén, tinh
quang bắn ra bốn phía bức trụ lấy y, mang theo khí tức nguy hiểm, Izumin âm thầm
suy nghĩ xem hắn lại muốn làm cái gì, lại nghe thấy hắn hỏi:
"Vì cái gì hận
ta như vậy?"
Những lời này vô
tình gợi lên vô số tiếng vang, gợi lên tâm sự khôn cùng giữa hai người.
"Vì cái gì hận ta như vậy?"
Trong lòng Izumin
vô thanh lập lại một lần, thoáng cười. Đúng là người Ai Cập! Y lạnh lùng, châm
chọc , khinh miệt cười.
Memphis nhịn không
được, ánh mắt tối sầm, giống như thần Seth(2)cuộn lên bão cát trên sa mạc, hắn mạnh cúi đầu, một phen chế trụ đầu vai Izumin, lắc lư
thân mình y, mắt đối mắt, miệng đối miệng quát: "Cười cái gì? Không phải tại
ngươi lần nữa bắt đi Carol, xé bỏ đồng minh hai nước sao?"
Izumin cười to. Quả
nhiên là người Ai Cập! Vĩnh viễn coi mình là trung tâm vũ trụ, luôn quên đi bọn
họ đã tàn khốc ức hiếp nước láng giềng như thế nào! Tiên đế tuy rằng dùng thiết
huyết để quật khởi dân tộc, nhưng so với loại dân tộc một mặt diệt người nước
khác, một mặt giả vờ nhân nghĩa đạo đức còn tốt hơn! Y bình tĩnh nhìn vào mắt
Memphis, thong dong nói: "Pharaoh sẽ không quên mình đã như thế nào tra tấn
sát hại muội muội đáng thương của ta đi?"
Memphis sửng sốt,
hoảng hốt nói: "Muội muội của ngươi?"
"Muội muội của
ta tên gọi Mitamun, một năm trước đến Ai Cập chúc mừng bệ hạ ngươi đăng cơ,
ngươi nhanh như vậy liền quên?"
Memphis phút chốc
ngẩn ngơ, buông hai tay đang chế trụ y, mơ hồ hồi tưởng.
Đúng rồi, ngày ấy
có một công chúa Hittite đến chúc mừng, mái tóc xoăn màu bạc phiêu lãng, vòng
eo gầy mỹ lệ, nâng tay nhấc chân đều mang theo ngạo khí công chúa đại quốc,
nàng nguyên bản là muốn ở tạm trong cung..... A, hình như nàng còn tỏ vẻ quan
tâm tới mình, mà ngày đó chính mình cũng có ý tưởng hỏi cưới nàng, nhưng sau đó
có quá nhiều chuyện xảy ra, bất tri bất giác liền quên đi người đó, một bên hồi
tưởng một bên hỏi: "Nàng không phải trở về rồi sao? Ngươi sao lại cho rằng
nàng bị ta giết?"
Băng lãnh cừu hận
từ trong lòng Izumin tuôn tới tứ chi, trong một chốc, y cơ hồ không thể nói
chuyện. Người này, còn muốn chống chế đến khi nào? Y gian nan bật ra một hơi,
đem cuồng nộ áp chế xuống, gằn từng chữ: "Muội muội của ta từ khi tới Ai Cập,
liền không minh bạch mất tích, ta mới đến Ai Cập tìm hiểu tin tức. Không nghĩ tới.....
Thuộc hạ của ta giả làm thương nhân, khi từ trong cung của ngươi thu mua đồ cũ,
phát hiện trang sức của Mitamun, bị thiêu cháy, còn có....." Y liều chết
kiềm chế hơi nước trong mắt, "Còn có.... vết máu.... màu tím
đen....."
Y không nói tiếp
được nữa, lồng ngực truyền đến đau đớn cực đại, mỗi một lời nghẹn lại trong cổ
họng. Đứa em gái từ nhỏ được y yêu thương nhất, nuông chiều nhất, cứ như vậy
không biết lý do bị thiêu cháy trong hoàng cung Ai Cập, trừ Memphis nổi tiếng
thô bạo, còn có ai dám tại trong hoàng cung đối sứ giả Hittite đế quốc làm ra
chuyện như vậy?
Y từ đầu mũi chân
đến ngón tay đều không thể khống chế run rẩy, bi thống đau đớn lan khắp toàn thân,
khuôn mặt vặn vẹo đến biến dạng, nếu có thể nhúc nhích, y nhất định phải nhào
lên móc tim Memphis!
Memphis nhìn biểu
tình bi thống không thể giả trên mặt y, tuyệt đối tin tưởng những gì y nói đều
là sự thật. Trong lúc nhất thời, bị chấn động đến thất thần ngã ngồi trên giường,
thấp giọng nói: "Ta không biết... Ta không biết...."
Izumin đột nhiên
điên cuồng bạo rống, nếu như không chính tai nghe được, không ai có thể tin nam
tử thoạt nhìn suy yếu tái nhợt như thế lại có thể phát ra tiếng hô vang dội như
vậy: "Muội muội của ta là tới Ai Cập các ngươi hòa thân! Nàng là muốn gả
cho ngươi! Nàng gửi thư nói nàng thích ngươi! Ngươi vì cái gì muốn giết nàng?
Vì cái gì muốn giết nàng?!?"
Đột nhiên, y rốt
cuộc không khống chế được chính mình, hận không thể thống thống khoái khoái
khóc như lần trước, nhưng không biết từ chỗ nào lấy được khí lực, y lại nhảy dựng
lên, dùng sức lực toàn thân lao tới Memphis, hoàn toàn quên mất cổ tay vừa mới
nối xương, thế nhưng muốn ra quyền công kích: "Ngươi có hay không muốn xâm
phạm nàng, có phải hay không?"
Memphis kinh hãi,
thấy y thế nhưng liều mạng giơ cánh tay trái vẫn còn quấn nẹp đánh về phía
mình, vội vã tránh ra đằng sau, vội vã nói: "Tay ngươi...."
Đã sớm đỏ mắt,
Izumin nào còn nhớ rõ chính mình bị thương, giống như phát điên đánh tới.
Memphis không dám đụng vào cổ tay bị thương của y, chỉ có thể lui về đằng sau,
lại quên mất cả hai người đều đang ở trên giường, ngã về phía sau. May mà quan
hành chính ân cần, vì để tiện cho Pharaoh cùng mỹ nhân đại chiến ba trăm hiệp,
trên mặt đất đều trải thảm, cũng không đau. Mắt thấy cổ tay vừa nối xương của
Izumin sắp chạm mặt đất, Memphis toát mồ hôi lạnh, vội vàng nâng nửa người trên
lên đón lấy, một phen ôm chặt lấy y, xoay tròn chuyển người lại, Izumin bị lật
xuống đặt ở phía dưới, tay không có chạm đất.
Memphis vội la
lên: "Ngươi có sao không?" Nhanh chóng cúi đầu kiểm tra cổ tay cùng bả
vai y, phát giác y nhíu chặt mày, lập tức tỉnh ngộ chân mình đang áp lên vết
thương trên đùi y, vội vàng rời đi. Đang bận rộn xem xét, không để ý bị Izumin
một ngụm cắn lên bả vai, hắn dụng lực muốn đẩy ra, lại cảm giác đầu vai đau
hơn, bị Izumin cắn một miếng thịt không chịu buông ra, Memphis nghiêng đầu
thoáng nhìn, Izumin tóc tai tán loạn, ánh mắt điên cuồng, hốc mắt ẩn ẩn hơi nước,
phảng phất như oan hồn muốn hút đi linh hồn cừu nhân, nhất thời lại không dám dụng
lực đẩy y ra.
Chuyện cũ giống
như tia chớp xẹt qua trong lòng, sự tình xem nhẹ ngày đó lại lần nữa dần dần hiện
ra. Lần cuối cùng nhìn thấy Mitamun, chính là ngày sau yến hội, trên yến hội Đại
Tế Ti hướng mình tuyên cáo ý chỉ của thần: "Bạn đời của Memphis là..... Tỷ
tỷ! Quẻ bói sao chỉ thị, chỉ có Asisu mới là tân nương thích hợp nhất!"
Tuy rằng minh bạch
này lại là vương tỷ giở trò quỷ, thực không muốn lại bị nàng âm thầm thao túng,
có thể tưởng tượng đến sớm hay muộn đều phải kết hôn. Lại nói lúc ấy đối với hắn
mà nói, kết hôn là một việc quá mức nhàm chán, cho nên mới đồng ý cùng tỷ tỷ kết
hôn. Sau yến hội đó, Mitamun khóc hỏi: "Ngài là vua, vì sao không kết hôn
theo ý muốn của mình?" Tiếp đó lại bảo ngày mai sẽ trở về Hittite, muốn
chính mình suy xét lại, sau đó khóc chạy đi.
Khi đó chính mình
đang làm cái gì? Hiện tại đã nghĩ không ra, đến bóng dáng của nàng cũng không
nhìn, vì lúc đó trong đầu hắn tràn ngập đều là ký ức lúc mới gặp nữ nhi sông
Nile, đến cả nàng lúc nào về nước cũng không để ý. Nếu như ngày đó nàng không
đi, mà chính mình không yêu Carol, hơn phân nửa sẽ cưới nàng làm nhị vương phi
đi. Khi đó thứ mình khát vọng cũng chỉ có giang sơn rộng lớn của Hittite mà
thôi. Không thể tưởng được nàng rời đi là giả, chết mới là thật, người dưới
thân đang lâm vào tan vỡ, điên cuồng cắn thịt mình chính là chứng minh.
Chú thích:
(1) Cao nguyên Anatolia: Nằm ở miền
trung tây Thổ Nhĩ Kì, có cảnh quan huyền ảo rất đặc biệt, là trung tâm thu hút
khách du lịch của Thổ Nhĩ Kì.
(2) Thần Seth: Ác thần đại diện cho
cái xấu, bóng tối, bão tố và sự hỗn loạn. Con trai của thần đất Geb và nữ thần
bầu trời Nut.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét