Chương 19
Trong
khoảng thời gian này, kỳ thật chân chính chiếu cố vương tử là vị Pharaoh kia,
trừ lúc có công việc không thể không tham dự ra, Pharaoh đều ở trong phòng một
khắc không rời. Đút thức ăn cho bệnh nhân là hắn, thay quần áo là hắn, đút thuốc
là hắn, lau người là hắn, mát xa người là hắn, làm ấm giường là hắn, ngay cả....đổ
nước tiểu cũng là hắn, mặc dù có thời điểm trên người vương tử sẽ gia tăng dấu
vết bị khi dễ, nhưng vất vả của Pharaoh là không thể nghi ngờ. Raian có khi cảm
thấy thật kì quái, người này vì cái gì nguyện ý làm nhiều chuyện của người hầu
như vậy, lại còn học một lần liền thông, càng ngày làm càng tốt? Nếu Carol nhìn
thấy hắn dốc lòng tận lực chiếu cố người khác như vậy không biết có tức giận
hay không? Nhớ tới em gái ở nhà được sủng lên tận trời, tốt xấu gì cũng được
giáo dục ra từ quan niệm nữ quyền hiện đại, hiện tại lại phải cùng người khác
chia sẻ một nam nhân, không biết sẽ ủy khuất như thế nào?
Giờ
phút này, hắn không thể nghĩ tiếp, bởi Izumin đang đánh giá hắn.
Izumin
tỉnh lại liền cảm giác cơ thể có điều khác thường, nơi đau đớn không ngừng trên
vai đã dịu đi đôi chút, cái loại cảm giác yêu ma kì dị quấy phá bên trong da thịt
cũng chỉ còn lại dư vị thản nhiên, hơn nữa, đã lâu rồi y mới có thể cảm thấy
cánh tay ngoại trừ đau đớn còn có cảm giác khác. Y thử nâng nâng cánh tay phải,
tuy rằng bị băng vải bó kín nhưng cảm giác máu lưu động cùng cơ thịt cử động lại
hoàn toàn khác. Y cảm thấy nghi hoặc. Chẳng lẽ Memphis thật sự tìm được thầy
thuốc có thể chữa cho y? Chuyện toàn bộ Hittite cũng không làm được, kết quả lại
để Memphis làm được, cảm giác đầu tiên của y là không biết làm gì, nếu đổi lại
là người khác có lẽ sẽ thực cảm kích, nhưng y sau ba giây tự hỏi liền quyết định,
hết thảy như cũ.
Nhìn
thấy thanh niên dị quốc ngồi cạnh bàn, Izumin lập tức biết hắn không phải người
Ai Cập. Hình dáng hắn so với người Ai Cập khác biệt, mang chút ý nhị phương
Đông, mà loại khí độ đĩnh đạc này cũng không phải một nộ lệ hay một thầy thuốc
cẩn thận tỉ mỉ có được, có vẻ giống với vương tử một nước nào đó. Quân y nhìn
thấy Izumin tỉnh lại liền kinh hỉ, vội đến tè ra quần chạy đi bẩm báo Pharaoh,
lại bị vài câu của Raian chế trụ: " Làm ồn cái gì? Vương tử điện hạ vừa hạ
sốt, cần tĩnh dưỡng, còn không đi lấy chút nước ấm đến? Điện hạ nên uống thuốc,
lau người. Đợi lát nữa Pharaoh đến đây, lại là lỗi của ngươi." Quân y
nhanh chóng lui ra ngoài.
Izumin
lẳng lặng nhìn hắn, nghĩ: Người này hơn phân nửa chính là thầy thuốc Memphis tìm
đến đi? Vết thương thần bí cho con trai nữ thần sông Nile tạo thành, hắn thế
nhưng có thể trị liệu, tất nhiên không phải người bình thường. Raian cũng hiếu
kì bộ dáng của người này sau khi mở mắt, quay đầu nhìn y, lại chỉ thấy một đôi
con ngươi màu trà sáng bóng, lóng lánh thủy quang, trong nhu hòa mang theo khôn
khéo, vừa mỹ lệ lại vừa lợi hại. Thời điểm ngủ say, người này tiều tụy như vậy,
nhưng mở to mắt, cả người liền sáng lên vài lần. Cảm thấy cũng không khỏi chậc
chậc hai tiếng, quân y nói vương tử Hittite hiền danh khắp thiên hạ, quả nhiên
không phải hư danh. Hai người ánh mắt giao nhau, mỗi người có phần hiếu kì của
riêng mình.
Izumin hỏi: "Ngươi tên là gì?"
Raian
đáp: "Ta tên Raian."
"Không
phải người Ai Cập?"
"Không
phải."
"Vậy
ngươi từ đâu đến?"
"Ta...."
Raian muốn thuận miệng đáp bừa tên một vương quốc cổ đại nào đó, đột nhiên lại
ý thức được trước mắt là vị vương tử anh minh nổi tiếng, nghe nói còn từng chu
du các nước, nếu đáp bừa lại bị y hỏi kĩ địa lý, phong tục, Raian tự biết mình
đối với lịch sử 3000 năm trước không biết tí gì, lời vừa nói ra, dừng dừng,
nghĩ tới một đáp án an toàn: "China. Ta đến từ China." Thời đại này hẳn
là Trung Quốc đã xuất hiện rồi, năm nay hắn còn làm đại biểu của giới kinh
doanh đi theo tổng thống Bush phỏng vấn đoàn tham gia thế vận hội Olympic Bắc
Kinh, đối với quốc gia sinh ra mẹ mình hắn có một chút hiểu biết, đúng ra có thể
là người Mông Cổ.
"China?"
Trong mắt Izumin hiện lên nghi hoặc. Một quốc gia chưa từng nghe qua?
Raian
lúc này mới nhớ tới thời đại này cái tên China có lẽ còn chưa được phát minh,
cười cười nói: "Đó là tên tự xưng ở chỗ chúng ta, kỳ thực quốc gia của ta
chính là quốc gia tơ lụa Phương Đông kia."
Mắt Izumin
sáng rực lên: "A, ta biết, thương nhân từ phương Đông đến có nói
qua." Nghi ngờ nhất thời tiêu tán, nếu là quốc gia thần bí kì dị kia, có lẽ
bọn họ thực sự có cách giải trừ thương tổn do con trai của Thần tạo thành.
"Ta
từng mua tơ lụa của các ngươi." Izumin bất tri bất giác nở nụ cười,
"Phi thường mỹ lệ, ta thực thích quốc gia của các ngươi."
Raian
ngây dại, tươi cười của người này sao lại..... trong sáng như vậy?
Nói tới
quốc gia mình yêu thích đã lâu, Izumin tạm thời quên đi phiền não trước mắt,
trong mắt mang theo mông lung mong chờ, lộ ra hồn nhiên của thiếu niên. Raian vốn
tưởng rằng vương tử Hittite từng bắt em gái mình để uy hiếp Ai Cập sẽ là một
chính trị gia dã tâm bừng bừng, nhưng không hề nghĩ đến y khi tỉnh lại nhanh
như thế đã lộ ra tươi cười, còn cười đến tràn ngập xuân phong như vậy.
Đối
với Izumin mà nói, đau đớn gây áp lực đã lâu biến mất, phảng phất như vất đi được
một gánh nặng, cả người như được tái sinh. Tuy rằng thương thế của y không có
khả năng nhanh như vậy đã khỏi hẳn, càng không có khả năng bị nhiễm trùng lâu
như vậy mà không lưu lại di chứng nhưng chỉ vỏn vẹn việc vết thương đau đớn này
thực sự đã được trị liệu cũng đã khiến y tràn ngập hi vọng sống lại. Có lẽ, giống
như miệng vết thương này, cảm tình rối rắm thối rữa đã lâu trong lòng đối nữ
nhi sông Nile cũng có hi vọng biến mất? Khi nhìn thấy người này, y đã xác định
hắn sẽ không bị Pharaoh khống chế, bởi cái loại khí độ trên thân mình người này
cũng chỉ có bậc vương giả mới có, cho nên, khi y biết đối phương đến từ quốc gia
y yêu thích mới nhịn không được toát ra ánh mắt hân hoan cùng tươi cười như gió
xuân.
Đương
nhiên, lý do vương tử không nhận ra Raian cũng giống như lý do Raian không nhận
ra y. Ai có thể cách thời gian 3000 năm cùng hừng hực đại hỏa, đem một nam nhân
hiện đại tóc ngắn, quần áo kì dị cùng một nam nhân mặc áo đuôi ngắn của Ai Cập,
eo quấn thắt lưng vải bố, tóc dài, da đen, có râu liên hệ cùng một chỗ chứ? Về
phần Raian có tiếc nuối vì vương tử không nhận ra hắn không thì chỉ có mình hắn
biết, chung quy vương tử cũng là người có thể chứng minh thân phận của hắn, như
vậy hắn có thể nhảy tới trước mặt Pharaoh nói: "Ta là anh rể của ngươi,
ngươi không được khi dễ em gái ta." Đương nhiên, đây chỉ là cuồng tưởng
trong nháy mắt để trêu ghẹo bản thân của Raian, hiện thực là, hắn vẫn đang sắm
vai thầy thuốc của Pharaoh và vương tử.
Vương
tử Hittite quên đi thương thế trên người, hưng trí bừng bừng hỏi: "Ta nghe
nói chỗ các ngươi có rất nhiều hàng dệt mỹ lệ, còn có rất nhiều cung điện xinh
đẹp, mọi người đều sinh sống thực hạnh phúc, có phải hay không?"
Đương
nhiên, đối với trình độ của thời đại này mà nói, phương Đông đối mọi người vẫn
là một nơi lý thú, chỉ là Raian cũng không biết rõ ràng, hắn chỉ một bộ khoe
khoang: "Chỗ đó của chúng ta, ngoại trừ tơ lụa còn có Vạn Lý Trường Thành,
có tượng binh mã của Tần Thủy Hoàng..... Còn có đồ sứ cùng loại ngọc sáng
loáng, trong suốt như băng...." Nhìn vương tử cổ đại trước mắt bị lời nói
của hắn làm cho thần tình mê muội, Raian mông lung cảm giác cổ nhân này cũng rất
thú vị, đối với vị vương tử ham mê tri thức cao cùng đầy tính tò mò này lại
càng thấy thú vị.
Quân
y bay nhanh trở về, không đến một lát, để một bình nước ấm, sau lưng còn có thị
nữ bưng chậu nước. Raian để quân y hầu hạ Izumin uống nước, lại đút cho Izumin mấy
viên aspirin hạ sốt. Izumin uống thuốc, để quân y giúp mình lau người, nhắm mắt,
cảm giác còn thực suy yếu, liền hỏi: "Ta vì cái gì lại ở trên biển?"
Quân
y nịnh nọt cướp lời: "Điện hạ, thứ quái dị bên trong miệng vết thương của
ngài đã được thầy thuốc Raian lấy ra, không thích hợp cưỡi ngựa, sốt cao không
lùi, cũng không thể xóc nảy, Pharaoh để người dùng cáng đưa ngài nâng đến bờ biển,
chuyển sang đi thuyền, cũng đã vài ngày." Suốt khoảng thời gian đó, sủng
ái của Pharaoh đối vương tử Hittite lại ngày càng tăng, mà đầu của quân y là hắn
cơ hồ thời thời khắc khắc đều có nguy cơ bị treo lên, trước nịnh bợ nói, nghĩ
nghĩ, lại thêm một câu: "Pharaoh ngày đêm chiếu cố ngài, đều mệt muốn chết
rồi."
Izumin
bị câu nói cuối cùng làm không vui, nhíu nhíu mày, Raian xem ở trong lòng, có một
phen tính toán khác, trước mặt người khác, Izumin không muốn lại cùng hắn nói
chuyện về quốc gia China kia, tổng cảm thấy khát khao trong lòng mình không muốn
bị người khác nghe thấy, vì thế ngẩng mặt từ từ nhắm hai mắt lẳng lặng nằm.
Raian xem bọn họ bận rộn, cảm giác không thú vị, thò tay sờ sờ túi thuốc, lấy
ra một hộp thuốc lá, đây là ngày đó hắn từ trong sông Jordan bò ra, phát hiện
thứ này cư nhiên không bị rơi mất, sau đem phơi khô dưới nắng liền đem cất
trong bao. Mỗi lần muốn hút liền nhớ lại mình đang ở thời cổ đại, hút hết rồi đến
lúc muốn hút tiếp biết lấy đâu ra. Phải vượt Đại Tây Dương hoặc Thái Bình Dương
đối diện châu Mỹ, kia cũng không phải 1, 2 năm có thể đến, lại nói có còn mạng
để đi hay không cũng là cả một vấn đề, chính mình dưới tình huống nào có thể trở
lại thời hiện đại cũng không biết, hắn mỗi lần chỉ có thể lấy ra ngửi ngửi lại
nhịn thèm nhét về.
Giờ
phút này hắn lại theo quán tính lấy ra hộp thuốc lá, rút một điếu đưa tới trước
mũi hít thật sâu mùi thuốc lá quen thuộc, đang muốn nhét về, đột nhiên Izumin mở
mắt ra hỏi: "Ngươi cầm là cái gì?"
Raian
không đề phòng y ngay cả cái này cũng chú ý tới, có chút xấu hổ nói: "Là đặc
sản của quốc gia ta, gọi là Cigarette."
Izumin
hiếu kỳ hỏi: "Là cái gì?'
Raian
nói: "Chính là cái kia..... cái kia.... Đốt lửa, bỏ vào trong miệng, nhả
khói thuốc ra."
Izumin
kinh dị nói: "Miệng có thể nào phun khói? Ngươi lấy cho ta xem."
Raian
không thể từ chối, chỉ có thể đưa điếu thuốc kia qua, Izumin nhéo nhéo, lại ngửi
ngửi nói: "Hương vị thật đặc biệt." Giương mắt nói: "Ngươi có thể
làm một lần cho ta xem không, như thế nào khiến miệng bốc hơi?"
Raian
nghĩ: "Ngươi cổ đại này lòng hiếu kỳ cũng quá cao đi." Phát giác
ngoài Izumin đầy mặt hiếu kỳ, quân y cùng thị nữ cũng đều một bộ không thể tin
nhìn hắn, chỉ biết khụ một tiếng. Bởi vì mấy ngày liền phải liên tục thay thế ống
dẫn bằng cỏ lau, đổi mới băng vải, tiếp tục thanh lý chỗ thịt bị hoại tử đều cần
thường xuyên tiêu độc, cho nên trong phòng dù ban ngày ban mặt cũng đốt một ngọn
nến, hắn lại rút ra một điếu thuốc, để sát vào ánh nến điểm lửa, ngậm đầu lọc
vào miệng, hít một ngụm, lại phun ra vòng khói, cảm thấy toàn thân thư sướng,
đã lâu không hưởng thụ như vậy.
Izumin
thấy hắn thật sự có thể phun ra khói, kinh ngạc trừng lớn mắt, lại hưng phấn thấy
thật thú vị, nhìn thần tình say mê của hắn hỏi: "Ăn rất ngon sao?" Ý
bảo quân y đem điếu thuốc trên tay y đi điểm lửa. Raian cả kinh, vốn định ngăn
cản, đột nhiên nhớ tới đây là người mình muốn đối phó, nhìn y làm trò cười cũng
tốt. Quân y học theo đi châm thuốc, đưa cho Izumin. Izumin cũng học bộ dáng của
Raian ngậm đầu lọc, cẩn thận hút một ngụm, nhưng ngay sau đó y thở không nổi, bị
khói thuốc làm nghẹn đến nước mắt cũng chảy ra, ho khan nói: "Mùi gì lạ vậy?
Ăn không ngon." Bộ dáng nhắm tịt hết mắt mũi kia thật hết sức buồn cười,
Raian không khỏi cười ha ha, đến thời cổ đại này lâu như vậy, hắn lần đầu tiên
cảm giác nhẹ nhàng như thế.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét