Chương 21: Thân phận
"Đã đắc thủ rồi
sao?"
Nhìn nội dung tờ giấy
trên tay truyền đạt, nữ tử thì thào tự nói. Ánh trăng thanh lãnh chiếu lên thân
ảnh thướt tha, có loại tịch liêu nói không nên lời. Ngược sáng, hình dạng nhìn
không quá rõ ràng, thế nhưng cái bóng sau lưng nàng lại bị kéo rất dài, rất
dài, chung quy cũng chỉ có nàng một mình cô đơn lẻ bóng mà thôi.
"Ta làm như vậy
rốt cuộc có đúng hay không?" Nữ tử đang hỏi bản thân, hỏi lòng của nàng,
thanh âm tràn đầy vô tận thống khổ, đau thương, "Lần này phải trở về
thôi!"
Nhẹ nhàng buông bàn
tay nắm chặt, tùy ý để tờ giấy trên tay chậm rãi rơi xuống đất, nữ tử thất hồn
lạc phách tựa như không có nhìn thấy, ngay cả nhặt cũng không nhặt, mặc cho tờ
giấy nguy hiểm có thể làm nàng bại lộ thân phận bị gió thổi bay ra xa.
"Gió nổi ———"
Cuối cùng ngẩng đầu
nhìn thoáng qua vầng trăng sáng, nắm thật chặt sa y đơn bạc trên người, tái ngẩng
đầu, vẻ mặt lộ ra dưới ánh trăng trong trẻo, là Thập Tứ nương. Cho dù là tràn đầy
vẻ u sầu, nàng vẫn xinh đẹp tuyệt luân như vậy, nàng chung quy cũng chỉ là một
nữ tử không chịu thua mà thôi.
Bước chân hốt hoảng bất
ổn, liêu xiêu giống như uống say, ánh trăng thanh lãnh, màn đêm tịch liêu, nữ tử
thất hồn, tất cả cấu thành một bức tranh kì diệu, đầy rẫy bi thương thản nhiên
nhưng cũng xinh đẹp mê người.
"Mà thôi, ngày
mai trở về đi!"
Gió đem mang đi lời
thì thầm cuối cùng của nàng, gió lay động, lá cây rì rầm giống như người kể
chuyện xưa, trong viện vắng lặng không có bất luận kẻ nào, chỉ có bóng cây
loang lổ cùng trang giấy bị gió thổi bay lượn. Trong không khí tựa hồ còn lưu lại
hương thơm mê người nhưng cũng nhàn nhạt chậm rãi biến mất.
Sau khi Thập Tứ nương
rời đi, qua đã lâu, tựa như dài hàng thế kỉ, một thân ảnh đơn bạc từ sau một gốc
cây đại thụ chậm rãi đi ra, bóng cây, bóng người đan cài vào nhau. Chậm rãi đi
đến chỗ tờ giấy nho nhỏ kia, trên mặt Tiểu Bồi không có bất luận biểu tình gì,
chính là đôi môi mỏng trắng bệch hơi nhếch lên đã tiết lộ triệt để bi thương
nơi đáy lòng hắn.
Trên tờ giấy có mấy
chữ ít ỏi cực nhỏ, "Mộ Ti Vũ đã ở Trục Nguyệt, mau trở về!". Đem
trang giấy nho nhỏ nắm chặt trong lòng bàn tay, móng tay không dài đâm thật
sâu, vẽ ra từng dấu tích loang lổ.
"Quả nhiên là
ngươi sao? Ha hả ——"
Cúi đầu cười, Tiểu Bồi
có chút kì quái bản thân vào lúc này cư nhiên còn có thể cười, có thể nụ cười
này chỉ là tự giễu mà thôi, cười bản thân ngốc, bản thân si.
...
Ngày đó, khi đoàn người
bọn họ một đường cưỡi ngựa chạy như bay tới địa điểm liên lạc thì chỉ thấy Tinh
cùng Túc nằm trên mặt đất phủ kín cánh hoa, bốn phía cái gì cũng không có,
trong không khí phiêu tán hương thơm kì dị, còn Mộ Ti Vũ đã mất tung tích.
"Thiên lý mê hồn,
mọi người mau lui về phía sau!"
Nhị cùng Tứ thấy bộ
dáng của Tinh cùng Túc, lo lắng nhảy xuống ngựa, muốn tiến lên nhưng lại bị Thập
Tứ nương kêu lui ra.
"Các ngươi muốn
chết sao? Đó là Thiên lý mê hồn, người dính loại dược này sẽ rơi vào trạng thái
chết ngất, toàn thân cứng ngắc băng lãnh như thi thể, hơn nữa loại dược này chỉ
có thể phòng bị, trong một ngày nếu không có phương pháp giải, buộc phải ngủ đủ
bảy ngày."
"Vậy phải làm
sao bây giờ?"
Tiểu Bồi lo lắng hỏi,
tình huống lúc này, tiểu chủ tử sinh tử chưa rõ, cư nhiên còn có loại Thiên lý
mê hồn kì quái này làm cho bọn họ ngay cả tới gần người Tinh cùng Túc cũng
không được, đây không phải là chỉ có thể nhìn mà lo lắng suông thôi sao?
"Ăn cái này
vào!"
Thập Tứ nương tức giận
trợn trắng mắt nhìn Tiểu Bồi, móc ra trong người một bình dược lục sắc, đổ ra
dược hoàn màu trắng tản ra hương thơm, phát cho mỗi người một viên.
"Chủ tử, đây là
giải dược!"
Cung kính đem dược
hoàn trong tay đưa tới cho Mộ Tịch Thịnh, sau đó bản thân cũng ăn một viên. Kì
quái chính là Mộ Tịch Thịnh cũng không có lập tức ăn giải dược mà chỉ lẳng lặng
nhìn, không biết suy nghĩ cái gì.
"Chủ tử ———"
Thập Tứ nương liên tiếng
nhắc nhở, Mộ Tịch Thịnh nghe tiếng ngẩng đầu, ánh mắt bỗng dưng do dự nhìn Thập
Tứ nương.
Ánh mắt kia quá mức
đáng sợ, dường như muốn xuyên thủng người đối diện, Thập Tứ nương rùng mình một
cái, tim bắt đầu thình thịch đập mạnh rất nhanh, tựa như một khắc sau sẽ nhảy
ra khỏi lồng ngực.
Sau đó Mộ Tịch Thịnh
ngay trước ánh mắt đầy sợ hãi của Thập Tứ nương, đem viên giải dược kia đưa vào
miệng.
"Đem Tinh cùng
Túc mang về!"
Lạnh lùng phân phó, Mộ
Tịch Thịnh không liếc mắt nhìn bất luận kẻ nào nữa, phiên thân lên ngựa, tay phải
nắm chặt roi ngựa, hung hăng quất một cái, ngựa chấn kinh giơ chân, như tên rời
cung lao bắn đi.
"Chủ tử ——"
Tiểu Bồi theo ở phía
sau gấp gáp kêu to nhưng vẫn bị ngửi khói, chỉ chốc lát, Mộ Tịch Thịnh đã không
còn bóng dáng, chỉ có bụi bặm tung mù tỏ rõ vừa rồi có một con ngựa chạy nhanh
qua.
"Chúng ta quay về
Nguyệt thành, chủ tử cũng có thể là quay về đó!"
Nhìn mấy người theo kịp
phía sau, Tiểu Bồi quyết định thật nhanh phân phó. Mọi người nhìn nhau, vội
vàng quay về, một đường không nói gì.
Không biết từ lúc
nào, Tiểu Bồi đã thúc ngựa chạy tới bên người Thập Tứ nương.
"Ngươi làm sao vậy?
Sắc mặt tựa hồ không được tốt!"
Sắc mặt trắng bệch,
thân thể Thập Tứ nương giống như lung lay sắp đổ, "Không ——
Không có gì ——" Không muốn tại trước mặt người này lộ ra
vẻ yếu đuối của bản thân, nàng mạnh mẽ chống thân thể, đối Tiểu Bồi mỉm cười.
Biết rất rõ ràng nàng
đang che giấu cái gì đó nhưng Tiểu Bồi cũng không nói ra, chỉ theo ý của nàng.
Nữ tử khắp nơi cường thế, có đôi khi cũng cần người che chở!
...
Tình thế phát triển tựa
hồ vượt quá dự tính của Tiểu Bồi. Vừa về tới Nguyệt thành, hắn nhận lệnh của Mộ
Tịch Thịnh theo dõi chặt chẽ Thập Tứ nương, lúc đầu Tiểu Bồi có chút không giải
thích được, chính là hôm nay, hắn cuối cùng cũng biết chủ tử vì sao an bài như
thế.
"Trục Nguyệt quốc
sao —— Thập Tứ nương, ngươi chôn thật là sâu —— nhiều
năm như vậy, thì ra ta vẫn đều không biết rõ ngươi!"
Giận dữ xoay người,
Tiểu Bồi nắm chặt tờ giấy đã bị vò đến nhăn nhúm, bước chân trầm trọng, đi đến
gian phòng của Mộ Tịch Thịnh. Tiếng bước chân từng chút từng chút đánh vào lồng
ngực của hắn, đau đến làm cho người ta hít thở không thông.
Đứng ngoài cửa phòng
Mộ Tịch Thịnh, Tiểu Bồi bắt đầu do dự, chung quy hắn vẫn không đành lòng, nhưng
chỉ cần vừa nghĩ tới Mộ Ti Vũ, tim của hắn lại dao động. Đối Mộ Ti Vũ, hắn có một
cảm giác trung thành khó hiểu, tựa như hắn được sinh ra là để bảo hộ y vậy. Đau
khổ, giãy dụa, giống như người bị chìm trong nước, cuối cùng bắt được một cọng
rơm cứu mạng, thế nhưng rất nhanh lại khó thoát bị số phận bao phủ.
Cuối cùng lý trí chiến
thắng tình cảm, nhẹ nhàng gõ cửa, "cốc cốc", chỉ một chút thanh âm
cũng làm hắn tâm tình chao đảo.
"Tiến vào ——"
Rõ ràng đêm đã khuya
nhưng Mộ Tịch Thịnh còn chưa có ngủ. Mấy ngày Mộ Ti Vũ thất tung, hắn đêm nào
cũng không ngủ được, bởi vì đêm càng khuya, hắn càng thêm tưởng niệm thân thể ấm
áp của ái nhân. Hắn cùng Vũ nhi là một thể, một ngày bị chia rẽ, như vậy ai
cũng không sống được.
"Chủ tử, đã tra
được tung tích tiểu chủ tử!"
Không có trực tiếp
khai ra Thập Tứ nương, kỳ thực cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, Tiểu Bồi tư
tâm hy vọng Thập Tứ nương có thể tiếp thu tức giận ngập trời của Mộ Tịch Thịnh
muộn một chút.
"Tại Trục Nguyệt
quốc sao?"
"Vâng ——"
Tiểu Bồi kinh ngạc ngẩng
đầu, hóa ra chủ tử sớm đã biết, nhưng vì sao lại không có hành động?
"Ta đã phái Nhị
cùng Tứ đi trước dò xét, đã có tin tức truyền về, ta chuẩn bị trời vừa sáng sẽ
lên đường. Tiểu Bồi, lần này ngươi không cần đi, Lãnh Phong cùng Phù Liễu sẽ đến
tiếp nhận vị trí của ngươi."
Không đợi Tiểu Bồi phản
ứng, Mộ Tịch Thịnh đã phất tay cho hắn đi ra. Mà đối với tờ giấy con Tiểu Bồi nắm
trong lòng bàn tay, Mộ Tịch Thịnh ngay cả ý liếc nhìn cũng không có. Nếu đã biết
toàn bộ, còn cần thiết phải xem sao?
Phẫn nộ xoay người rời
đi, Tiểu Bồi cả người đều trầm xuống, 'Chủ
tử không tín nhiệm ta!', hiện trong lòng hắn chỉ hiện lên ý niệm này.
"Ta nhắc nhở
ngươi, người đàn bà kia nếu phản bội ta, ta sẽ không bỏ qua nàng!"
Lời nói lạnh lùng
trong nháy mắt đem nỗi đau trong lòng Tiểu Bồi khắc càng thêm sâu. Thất tha thất
thểu đi ra ngoài, không biết khi nào trên trán đã đầy mồ hôi hột, toàn thân cư
nhiên lạnh run giữa tiết trời tháng bảy.
...
...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét