Chương 12
"Thái tử đâu rồi?"
Khang Hi hạ triều trở về, quay lại Càn Thanh cung, tìm khắp nơi cả buổi, lần đầu
tiên không có nhìn thấy tiểu gia hỏa ưa nghịch ngợm gây sự kia, nghi ngờ hỏi.
Tất cả mọi người ở tiền
điện hơi có chút kinh ngạc, trách không được Càn Thanh cung hôm nay yên tĩnh
như thế, hóa ra là vì tiểu ma đầu kia đến giờ này chưa từng xuất hiện qua. Mọi
người chỉ lắc đầu, biểu thị chưa từng thấy thái tử đi ra.
Khang Hi nghi hoặc đi
vào nội điện, thấy nô tài trông coi ngoài cửa, hiển nhiên là tiểu gia hỏa đến
giờ này còn chưa có tỉnh dậy. Mọi người vừa thấy Khang Hi liền quỳ xuống thỉnh
an, Khang Hi thì không vui nhíu mày, phất phất tay, ra hiệu cho bọn họ đứng dậy.
Hắn cho rằng tiểu gia hỏa đang cáu kỉnh, bất đắc dĩ tiến lên gõ cửa nhưng cả buổi
không có ai đáp lại, đành phải tự mình mở cửa ra, nhìn nhìn nhóc con đang đem cả
người chôn trong chăn, cuộn thành một đoàn. Cố nín ý cười, xấu hổ ho khan vài
tiếng, tiến lên dụ dỗ, "Bảo Thành, phải dậy rồi, hoàng a mã mang ngươi đi
dùng bữa." Ôn nhu muốn thay tiểu gia hỏa vén chăn lên.
Tiểu gia hỏa trong
chăn lại càng vô thức giữ chặt, khó chịu hừ hừ vài tiếng. Khang Hi lúc này mới
cảm thấy có gì đó không đúng, kéo ra một góc chăn, nhìn cái đầu nhỏ lộ ra, đôi
má đỏ bừng, giống như đang phát sốt. Thò tay, sờ sờ lên trán, nhiệt độ kinh người dọa sợ hắn.
Lo lắng hướng bên
ngoài quát, "Mau truyền thái y, thái tử phát sốt rồi!" Trong khoảng
thời gian ngắn, Càn Thanh cung đang yên tĩnh lại bận rộn lên, nô tài canh cửa bắp
chân đều mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã nhào trên đất.
Khang Hi dùng chăn mền
đem tiểu gia hỏa quấn chặt lấy, ôm trong lòng, cọ xát cái đầu nhỏ, "Bảo
Thành, không có việc gì, không có việc gì." Hắn ẩn ẩn đã đoán được tiểu
gia hỏa bị làm sao, giống như an ủi tiểu gia hỏa lại giống như an ủi
chính mình, trong lòng hắn bắt đầu rối loạn.
Tiếp nhận khăn lạnh
nô tài đưa tới, nhẹ nhàng giúp tiểu gia hỏa lau mặt, "Không có chuyện gì,
không có chuyện gì." Hắn không ngừng thì thầm, muốn đè xuống bối rối trong
nội tâm. Tiểu gia hỏa nhưng lại nhắm chặt hai mắt, giống như đang ngủ say, chỉ
có đôi lông mày nhíu lại cho thấy nó khó chịu.
"Vi thần
bái...."
"Nhanh mau tới bắt
mạch cho trẫm!" Khang Hi rống lên một câu, ngữ khí tràn ngập lo lắng.
Thái y bị cơn thịnh nộ
của Khang Hi dọa sợ, vội vàng phục hồi tinh thần, mau chóng tiến lên bắt mạch.
Thần sắc thái y càng
ngày càng nghiêm túc, tiếp đến là tái nhợt, Khang Hi thấy thế, khủng hoảng
trong nội tâm cũng càng lúc càng lớn.
"Rốt cuộc thái tử
xảy ra chuyện gì?" Khang Hi thật sự áp chế không nổi lo lắng trong lòng,
đen mặt hỏi.
Thái y phù một cái quỳ
xuống trước mặt hắn, "Bẩm hoàng thượng, thái tử, cái này, đây là... bị đậu
mùa."
Thân thể Khang Hi
không tự giác run lên một cái, đến cùng hắn ngàn phòng vạn phòng, vẫn không thể
nào khiến cho tiểu gia hỏa tránh nổi một kiếp. Nhìn tiểu gia hỏa hôm qua vẫn
còn vui vẻ cùng mình làm nũng bây giờ lại không có sinh khí thống khổ nằm đây,
đã biết rõ ngay từ đầu, hắn vẫn không thể bảo vệ nổi nó.
Càng nghĩ càng áy
náy, hắn thống khổ đưa tay che mắt.
"Khai thuốc cho
trẫm, nếu thái tử xảy ra chuyện không may, các ngươi đừng hòng toàn mạng bước
ra khỏi Càn Thanh cung." Khang Hi lạnh lùng cảnh cáo mọi người. Biết rõ tiểu
gia hỏa cuối cùng sẽ không sao, nhưng hắn vẫn không thể ngăn mình ngừng lo lắng.
"Lương Cửu công
công, truyền chỉ xuống dưới, Càn Thanh cung chỉ được phép vào không được phép
ra, toàn bộ tấu chương đều đưa vào nội các." Khang Hi vô lực nói, đồng thời
hạ lệnh cho dân chúng không đốt đèn, không sao đậu, không hắt nước, vì thái tử
cầu phúc.
Lương Cửu công công
lo lắng nhìn Khang Hi, muốn khuyên, nhìn vẻ mặt kiên định của hắn lại thôi, lui
xuống, lại bị Khang Hi gọi lại, "Đi nói cho hoàng thái hậu một tiếng,
tránh để người lo lắng."
"Vâng."
"Hoàng a mã,
hoàng a mã...." Tiểu gia hỏa trong đêm đột nhiên khóc rống lên, hai bàn
tay nhỏ bé trong không trung không ngừng run rẩy, khóc hô muốn Khang Hi. Khang
Hi ở một bên trông coi, tim như bị dao cứa, vội ôm bé con vào trong ngực,
"Bảo Thành, nghe lời, không có việc gì rồi, không có việc gì rồi, hoàng a
mã ở chỗ này...."
Ôn nhu dỗ dành tiểu
gia hỏa, chỉ là thanh âm kia rõ ràng mang theo run rẩy. Dù đã biết cuối cùng sẽ
không có việc gì, thế nhưng hắn vẫn lo lắng, cũng là tự trách. Vì sao? Chính
mình ngàn phòng vạn phòng, cuối cùng vẫn không thể khiến cho nhi tử thoát nạn?
Chẳng lẽ, lặp lại một kiếp này, hắn thật sự vẫn không thay đổi được kết cục thê
thảm kiếp trước?
Giờ phút này, hắn mê
mang. Tiếng hít thở rất nhỏ của tiểu gia hỏa gọi hắn trở về. Không đến một
ngày, trên mặt tiểu gia hỏa đã bắt đầu mọc vài mụn mủ. Tiểu gia hỏa nhíu chặt
mi tâm, cho thấy nó khó chịu thế nào, thanh âm yếu ớt vẫn một mực lẩm bẩm gọi
Khang Hi, bàn tay nhỏ bé mềm nhũn vẫn một mực lôi kéo ngón tay hắn không buông.
Trong mắt Khang Hi giống như có nước mắt muốn tràn ra.
Không, sẽ không! Trẫm
là hoàng đế, trẫm nhất định có thể cải biến. Trong lòng hắn không ngừng tự nhủ,
giống như là muốn cho mình tin tưởng. Nhìn tiểu gia hỏa bộ dạng khó chịu lại vẫn
ỷ lại mình như thế, hắn liền cảm thấy như có vạn mũi tên xuyên vào lòng, hắn
đau lòng lại bất lực, không biết phải làm thế nào để giảm bớt nỗi thống khổ
kia, đành phải một mực ôm lấy tiểu gia hỏa, để cho nó biết hắn luôn ở đây.
Tiểu gia hỏa vào sáng
sớm ngày thứ hai từ từ tỉnh lại. Dụi dụi mắt, liền thấy Khang Hi vẻ mặt vui vẻ
nói, "Bảo Thành, tỉnh?" Tiểu gia hỏa lại cảm thấy trên mặt ngứa ngáy,
giống như có ngàn vạn con kiến đang bò trên người, không phải khó chịu bình thường,
đưa tay muốn gãi, Khang Hi vội vàng ngăn cản, "Bảo Thành, nghe lời, không
thể gãi."
Tiểu gia hỏa cực khó
chịu nhưng Khang Hi lại nắm chặt tay nó không cho nó gãi, nó liền bắt đầu khóc
rống, muốn thoát ra, Khang Hi đau lòng, "Bảo Thành, nghe lời, không náo,
không náo, hoàng a mã thổi thổi sẽ không khó chịu." Một bên xoa dịu cơn tức
giận của nó, một bên dụ dỗ.
Thẳng đến khi tiểu
gia hỏa nháo đến mệt, lại buồn ngủ, Khang Hi mới lại để thái y tới bắt mạch, kết
luận là trong thời gian này tuyệt đối không được chạm vào, chỉ có chờ những nốt
đậu kia khô lại, tróc ra mới tính là xong.
Khang Hi nghe vậy liền
bắt đầu một tấc cũng không rời trông coi tiểu gia hỏa, tuyệt không có ý định lại
để cho bọn nô tài tiếp nhận. Việc này, một ngày chưa tra ra kết quả, hắn liền một
ngày còn chưa yên tâm.
Trong ngày tiểu gia hỏa
phát bệnh, dưới cơn lửa giận, hắn tống giam hết đám người được giao chiếu cố
nó, những nô tài này lại đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, càng làm cho hắn phát hỏa.
Toàn bộ vật phẩm của nhóc con đều được thái y tỉ mỉ kiểm tra một lượt, lại
cương quyết chưa từng tra ra kết quả. Khang Hi dưới cơn thịnh nộ càng thêm coi
chừng cẩn thận, đối với kẻ hạ độc thủ phía sau màn lại càng cảm thấy sợ hãi. Đường
đường một Càn Thanh cung, một hoàng đế, đề phòng lâu như vậy mà không phòng nổi.
Hắn tuyệt đối không tin con của hắn sẽ vô tình bị đậu mùa mà bệnh lại khí thế
rào rạt như thế, đến một chút thời gian chuẩn bị tâm lý cũng không cho hắn, đám
thái y ba ngày bắt mạch một lần kia đều là lũ phế vật. Vô luận là một phụ thân
hay là một đế vương, sau lưng luôn có một đôi mắt ngó chừng hắn, còn có thể
xuyên qua nghiêm mật đề phòng của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không lại để cho thứ
nguy hiểm này lưu lại phía sau lưng mình, dù một giây cũng không được.
Không còn cách nào
khác, hắn cũng không thể phân thân, đành phải đem hết thảy giao cho Nạp Lan
Dung Nhược(1) đi thăm dò, còn kém
nước lật úp toàn bộ nội cung, khiến cho ai ai cũng bất an. Đang trong cơn thịnh
nộ, hắn hoàn toàn không có tâm trí đi để ý tới những thứ ấy. Trong Thận hình tư
mỗi ngày đều truyền ra thanh âm gào khóc thảm thiết, mỗi ngày đều kéo ra rất
nhiều người không chịu nổi cực hình mà chết. Nơi đó che kín huyết sắc giống như
ráng hồng ánh tà dương nơi chân trời, cho dù dùng bao nhiêu nước cũng không thể
rửa sạch thứ màu đỏ tươi kia, dọa cho đám nô tài chờ đợi thẩm vấn mặt mũi trắng
bệch, cộng thêm đám hình cụ đa dạng phong phú đủ để kẻ khác kinh tâm động
phách.
Khang Hi lại rất có
tư thế tra không ra liền tuyệt đối không từ bỏ ý đồ.
Tiểu gia hỏa từ ngày
thứ hai bắt đầu dần dần nổi đậu, không thể ngủ yên, luôn bị khó chịu mà bừng tỉnh,
hết lần này tới lần khác Khang Hi đều gắt gao giữ chặt lấy nó, nó không thể gãi
ngứa, chỉ có thể nhịn, luôn khóc rống không ngớt. Đã từng trải qua bệnh đậu
mùa, Khang Hi biết rõ cái loại thống khổ này, cho dù là người lớn cũng chưa chắc
có thể chịu được, huống chi là một đứa nhỏ.
Nhìn tiểu gia hỏa bộ
dạng khó chịu, cái mặt bánh bao tròn trịa đã gầy xọp xuống, hắn vừa đau lòng, vừa
tự trách, vừa áy náy không thôi. Luôn thương tiếc dỗ dành nó, mặc kệ cho nó
phát giận đá đấm hắn. Khang Hi không cho nó gãi, nó liền lung tung náo loạn,
cào lên mặt hắn, thường thường sẽ cào ra vài dấu đỏ, khi bị đau còn có thể cắn
hắn.... Hết thảy, hết thảy Khang Hi đều chịu đựng, cuối cùng cũng không nỡ mắng
nó. Thẳng đến khi nhóc con nháo đủ rồi, khóc đủ rồi, mới dụ dỗ nó đi ngủ. Ngày qua
ngày, chính hắn cũng tiều tụy không ít.
"Hoàng a mã,
đau." Tiểu gia hỏa khóc rống đến mệt, mới có thể ở trong lòng Khang Hi đáng
thương vô lực thì thầm.
Khang Hi sẽ luôn nắm
lấy bàn tay nhỏ bé, mang theo vui vẻ nói, "Bảo Thành, là nam tử hán, nhất
định phải nhịn được, đúng không?"
Tiểu gia hỏa cũng sẽ
luôn gật đầu, chỉ có hốc mắt che kín hơi nước lộ ra nó thống khổ như thế nào,
"Hoàng a mã, chỉ gãi một cái thôi, được không?" Biết rõ Khang Hi sẽ
không đáp ứng, nó vẫn nhịn không được khẩn cầu.
Khang Hi cũng sẽ luôn
lắc đầu, "Bảo Thành, nghe lời, hoàng a mã thổi thổi sẽ không ngứa nữa."
Rồi thổi thổi mấy hơi lên đám nốt đậu trên người nó .
Tiểu gia hỏa tuổi còn
nhỏ nhưng thông minh, nhìn mấy vết đỏ trên mặt Khang Hi, ánh mắt nó hiển nhiên
mang theo áy náy, thanh âm non nớt khàn khàn hỏi, "Hoàng a mã, ta sẽ chết
sao?" Nhìn mọi người trong Càn Thanh cung liên tiếp nhiều ngày sắc mặt
ngưng trọng, Khang Hi thời thời khắc khắc lo lắng ở bên cạnh, bé con thông minh
hiển nhiên ý thức được chính mình bị bệnh không nhẹ.
Khang Hi kinh ngạc
nhìn nó, nhéo nhéo cái mũi nhỏ, cười nói, "Nói bậy bạ gì đó, hoàng a mã sẽ
che chở Bảo Thành, Bảo Thành sẽ không có việc gì." Chỉ là trong lòng hắn
cũng thật hư không.
Tiểu gia hỏa chỉ ừ nhẹ
một tiếng, được Khang Hi trấn an liền ngủ. Khang Hi nhìn đứa nhỏ lúc ngủ dung
nhan cũng bất an kia, nhìn hồi lâu, khóe mắt bất tri bất giác trượt xuống một
giọt nước, rơi trên mặt tiểu gia hỏa. Hôn lên cái trán nhỏ, cười nói, "Sẽ
không có chuyện gì nữa, nhất định sẽ không có chuyện gì nữa." Giống như muốn
trong đêm hắc ám lạnh như băng, đem đến cho tiểu gia hỏa một tia ôn hòa.
Chú thích:
(1) Nạp Lan Dung Nhược a.k.a Nạp Lan Tính
Đức, con trai Nạp Lan Minh Châu, em vợ Khang Hi, cậu của đại hoàng tử, là thiếp
thân thị vệ của Khang Hi. Xuất thân từ 1 trong Bát đại gia tộc nhà Thanh, văn
võ song toàn nhưng lại yểu mệnh, gia thế hiển hách nhưng lại chỉ truy cầu cuộc
sống bình dị, nhân vật này có xuất hiện trong nhiều đam khác liên quan đến nhà
Thanh, tìm hiểu kĩ cũng khá thú vị.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét