Chương 34
Sáng sớm ngày
hôm đó, Izumin cùng thuộc hạ cũng gặp bão cát nhưng không giống đội nhân mã của
Memphis, bọn họ tới gần trung tâm bão cát, xoáy cát cuồng bạo đem đội ngũ bọn họ
chia năm xẻ bảy. Ở trong bạo phong không thể mở mắt cùng cát bụi như hồng thủy
xoay chuyển, Izumin chỉ có thể miễn cưỡng dùng chăn chiên che chính mình, chờ đợi
bão cát đem mình vùi lấp.
Cát bụi cuồng nộ cùng bạo phong thời khắc không ngừng
tiến công, Izumin liều mạng tránh, chân lại như càng ngày càng lún xuống hố
cát, giống như ngày trước ở Babylon y rơi vào cát lún vậy, chỉ là lần này không
ai có thể cứu viện y. Những hạt cát gào thét gầm rú như đang cắn nuốt hết thảy
đại địa, y không tìm thấy phương hướng cũng không thấy rõ bất cứ thứ gì, đến thời
gian hối hận cũng không có, toàn bộ tâm trí đều dùng để đối kháng bão cát,
nhưng căn bản không thể đứng vững, thân mình giống chiếc lá rụng bị gió thổi
bay, cuốn đến ngã trái ngã phải. Đột nhiên, một cơn lốc xoáy cuốn tới, trong
giây lát, đột ngột trồi khỏi mặt đất, thân mình Izumin bị gió cuốn lên, kéo vào
không trung.
Thời khắc này
không thể tự hỏi, cũng không biết đến cùng mình đang ở đâu, y có thể cảm nhận
thấy thân thể mình bị gió mạnh ùn ùn không dứt cuốn lên không trung, càng lên
càng cao. Y liều chết quấn chặt chăn chiên nhưng vẫn cảm thấy những hạt cát ràn
rạt tập kích thân thể. Tiếng quát tháo vừa rồi còn ngẫu nhiên nghe thấy sớm đã
bị bão cát nuốt hết, mà chính y thì không biết đang bị lốc xoáy cuốn đi nơi
nào.
Giữa điện quang
hỏa thạch, nhất sinh như mộng như ảo, toàn bộ kí ức đều giống như một cuộn phim
chiếu lại trong đầu. Tại hoa viên hoàng gia cùng muội muội Titamun vụng trộm
leo cây hái lựu, tại sông Halys bị thủ hạ của cô mẫu nhét vào bao tải ném xuống
sông, tại biên cảnh tao ngộ kẻ địch, lần đầu tiên đánh thắng trận, đi du học ở
Babylon, ở trong thần điện của nữ thần Ishtar nghe được lời tiên đoán, trên chợ
thành Derby lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhi sông Nile, chìm vào bể tình, lại cũng
vì nàng mà lần đầu tiên trong cuộc đời nếm trải mùi vị thất bại, bại bởi Ai Cập.
Thậm chí là những ngày xấu hổ cùng Memphis vành tai tóc mai chạm nhau mà y tối
không muốn hồi tưởng cũng đều rõ ràng hiện ra trước mắt..... Khuôn mặt thiếu
niên đế vương chợt lóe lên trước mắt, rõ ràng giống như đối diện gặp lại...
Là một kiếp này
muốn kết thúc sao? Cho nên toàn bộ kí ức đều trước khi chết hồi tưởng lại?
Nhưng cảm giác hạt
cát đánh tới trên người dần nhẹ đi, dần dần chỉ còn lại thuần túy lưu động, y ở
trong vòng xoáy không ngừng trôi nổi, bỗng nhiên bị gió đẩy lên, bỗng nhiên bị
quật xuống, sắp nôn mửa, lại bị gió ép đến cơ hồ không thể hô hấp. Gió quất qua
mí mắt, đau như dao cắt, không thể mở mắt, thậm chí còn không rõ mình đang ở
trên cao hay dưới thấp, nơi nơi là hắc ám vẩn đục, ở trong hắc ám bay lượn,
tình cảnh này giống như đã từng quen biết, lại rõ ràng chưa bao giờ gặp qua....
Đột nhiên, một
bàn tay băng lãnh mềm mại xuyên qua gió, kéo tay phải của y. Izumin ở trong hư
không không thể nghĩ ra là ai có thể xuyên thấu qua gió tàn sát bừa bãi, cũng
không có tâm lực cùng thời gian suy nghĩ, chỉ theo bản năng gắt gao nắm lấy bàn
tay kia, giống như lữ hành sắp chết khát gặp ốc đảo....
Lần này y lại
bay, giống như một sợi lông vũ bay trên trời cao, cảm giác hạt cát đánh lên tay
không còn đau đớn, mà gió cùng không còn cắt qua mí mắt y, chỉ là áp lực cường
đại vẫn làm cho y không thể mở mắt. Gió băng lãnh chảy vào trong quần áo, ấm áp
duy nhất đến từ vùng tay phải tiếp xúc cùng bàn tay quỷ dị kia. Izumin mơ mơ hồ
hồ cảm giác được đó là bàn tay của phụ nữ.
Rốt cuộc, bọn họ
dần dần hạ xuống, những sợi mây xẹt qua lòng bàn chân mà y mộng nhiên không biết,
cồn cát lướt qua dưới chân, y cũng không biết. Khi bàn chân tiếp xúc đến mặt đất,
mang đến đau nhức chui thẳng qua gan bàn chân, lại vì gió cuồng thổi mà đau nhức
bị giảm bớt, y nghiêng ngả lảo đảo bị gió thổi ra ngoài, ngã trên mặt đất.
Một hồi lâu Izumin
mới có thể ngẩng đầu, rất kì quái, y nghe thấy tiếng gió gào rít giận giữ, nghe
được tiếng cát quất ràn rạt, lại không có cảm giác chúng tập kích lên thân thể
mình. Bàn tay băng lãnh mà mềm mại kia nhẹ vuốt cát lưu lại trên mi mắt y, nhẹ
đến giống như không có lực, mà một cỗ hơi thở nhẹ nhàng thổi tới mi mắt, Izumin
hiểu được, nàng kia đang giúp mình thổi mắt. Khí tức kia lưu chuyển trong mũi,
u u lưu động một cỗ hương khí thần dị không thuộc về nhân gian.
Izumin nghĩ, hẳn
là thân đi, là vị nữ thần nào thương hại y?
Hạt cát rất
nhanh bị thổi đi, y mở mắt, một đôi mắt sáng lấp lánh, so với vầng trăng tròn
sáng nhất trên bầu trời còn sáng lạn hơn hiện ra trước mắt, y không cần nhìn kĩ
cũng có thể cảm thấy bên trong ẩn chứa bao nhiêu tình ý.
Nữ tử mĩ lệ như
trời cao, đang quỳ trước đầu gối y.
Thật sâu trong mắt
nàng nhẹ nhàng lưu động, là vô thượng hoan hỉ.
Izumin không nói
gì, y cũng vô pháp nói chuyện, y rung động không chỉ là vì chung quanh, bảo cát
giống như đang dựng lên một bức tường ngăn cách, bên ngoài tường gió lốc xung
quanh tàn sát bừa bãi, mà bên trong tường lại không có một tia gió, cũng không
chỉ vì dung mạo hoa mỹ như trời cao của nữ tử trước mắt, giống như gió nam buổi
sớm nhẹ nhàng phiêu động, lại càng không phải vì vương miện màu trắng trên đầu
nàng, cũng không phải vương trượng trên tay trái nàng.....
Toàn thân nàng
giống như được ánh sáng mặt trời bao phủ, Izumin cơ hồ bị ánh sáng kia làm đau
mắt, y muốn lảng tránh lại không có cách nào không nhìn.
Đôi mắt trong
veo nhìn y, giống như y là người duy nhất tồn tại trên đời này, giống như từ thật
lâu thật lâu trước kia nàng đã nhìn y như vậy. Izumin kinh nghi bất định. Y nghĩ
không ra, bản thân đã từng tại một tòa thành trấn nào, một thần điện nào, một
khu rừng thiêng nào bất ngờ gặp gỡ qua một thiếu nữ như vậy, một nữ thần như vậy?
Nàng nói:
"A, Izumin, vương tử của ta, ta rốt cuộc lại gặp được ngươi!"
Rõ ràng nàng
đang quỳ ở nơi đó, lại tựa hồ không có cảm giác tồn tại, đến nỗi Izumin có cảm
giác mình đang nằm mơ, nhưng từ nàng lại có cảm giác tiếp xúc vô cùng chân thật,
Izumin có thể cảm giác được hô hấp của nàng đang vòng xung quanh mình, thậm chí
phất lên môi mình, y khẩn trương đến mức không thể mở miệng. Nàng đặt tay lên
vai y, mà y đến ôm hay đẩy nàng đều không thể làm ra cử động.
"Ái nhân của
ta, để gặp ngươi, ta phải từ chỗ thần Shu mượn gió. Ta hướng thần Shu mượn quyền
lực của gió."
Kỳ quái cỡ nào
a? Một khắc trước y vẫn là một lữ nhân sắp chết, mà một khắc này lại có nữ thần
ở bên cạnh y.
Tư thái của
nàng, ngôn ngữ cùng ánh mắt lưu động đều so với nữ nhi sông Nile càng hoàn mỹ
hơn, nhưng tình yêu trong mắt nàng lại giống như bao thiếu nữ trên đời nhìn người
trong lòng mình ái mộ.
"A, Izumin,
Izumin của ta, vì chờ đợi ngươi, ta đã đợi 2000 năm."
Nàng là ai? Vì
cái gì lại nói như vậy?
Tay Izumin còn
đang ở trong tay nàng, y khẩn trương đến mức bàn tay hết mở ra lại nắm lại, còn
nàng vẫn như cũ gắt gao lôi kéo y.
"Ngươi là ai?"
Y thốt lên.
Nàng thật sâu nhìn y.
Y khẩn trương chờ đợi
đáp án.
Đột nhiên, nàng thối
lui, thậm chí không có một chút động tác, liền đã đừng xa vài bước.
Tóc nàng không cần gió
mà vẫn im lặng bay trong không trung, đột nhiên, ánh sáng chói lòa, từ trước mặt
trút xuống, Izumin theo bản năng đưa tay lên che mắt nhưng ánh sáng này vẫn
xuyên thấu qua tay chiếu xuống y.
"Ta là trinh nữ
Eanna được dâng lên bầu trời, là nữ vương trên trời."
"Ta là người nắm giữ
chiến tranh, là chiến thần khuấy động vực thẳm trước mặt quốc vương."
"Ta là thần của các
vị thần, là người ban phước cho cơ thể phụ nữ."
"Ta là chúa tể nắm
giữ ái dục, là sao Kim."
"Ta là em gái của
thần thái dương, là em gái của nữ thần địa ngục Ereshkigal."
"Ta là ta, con gái của thần bầu trời, chủ nhân của
chư quốc ——"
Ánh sáng từ đầu, từ miệng,
từ toàn thân nữ thần chiếu xạ, thanh âm nổ vang bốn phía.
Izumin không tự chủ được
đứng lên, đi về phía trước nửa bước.
Là nàng?! Là nữ thần
Babylon đã đưa ra lời tiên đoán khiến chính mình rơi vào hoàn cảnh bây giờ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét