Chương 40
"BA~" một tiếng, chén trà trên bàn rơi xuống đất vỡ nát.
Tiểu thái tử đứng bên dưới lập tức giật mình, cúi đầu, không dám nhìn thẳng
vào Khang Hi.
"Ngẩng đầu lên." Khang Hi mang theo giận dữ nói.
"Hoàng… hoàng… a mã." Tiểu thái tử thưa dạ.
"Ngươi nói xem, trong đầu ngươi rốt cuộc có cái gì vậy? Lúc làm việc
không nghĩ đến hậu quả sao?" Khang Hi mỏi mệt xoa trán.
Tiểu thái tử một bộ ngây thơ trả lời, "Ăn cơm, ngủ, dụ hoàng a mã
vui."
Cái bộ dáng vô lại kia làm Khang Hi có tức mà không thể xả, "Ngươi…
ngươi chọc trẫm tức muốn chết mà còn cười."
"Nào có chuyện đó, nhi thần một lòng trung quân ái phụ, có trời đất
chứng giám, sao lại muốn chọc chết hoàng a mã được?" Tiểu thái tử chân chó
cười cười cọ đến bên người Khang Hi, giúp hắn đấm lưng.
"Hừ, đừng tưởng nói hai câu dễ nghe rồi trẫm sẽ bỏ qua cho ngươi.
Nói, rốt cuộc là vì cái gì? Ngươi chẳng lẽ không biết Giang Nam văn nhân tầng tầng
lớp lớp sao? Trị thiên hạ, trước phải được dân tâm. Văn nhân đều là người thanh
cao, nhất là ngươi lại là thái tử. Ngươi có biết chuyện hôm nay nếu truyền ra
ngoài sẽ gây ra hậu quả gì không? Đường đường một thái tử lại cùng một nữ tử
xung đột, ngươi có biết cái gọi là tổn hại thanh danh hay không? Nếu không chiếm
được tâm sĩ tử, một nửa giang sơn sẽ bất ổn. Mà việc ngươi làm ra hôm nay nếu
truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ bị lên án." Khang Hi một bên hưởng thụ thái
tử hầu hạ, một bên nói lời thấm thía.
Chuyện hôm nay, bản thân hắn cũng quá kích động. Vừa nghĩ đến thái tử đã
xảy ra chuyện, liền vội vàng lao tới, chỉ trông thấy một nữ tử bụm khăn tay
thút thít nỉ non, còn tiểu thái tử lại cắn răng chống tay té trên mặt đất, trên
mặt còn một vết bàn tay rõ ràng, toàn thân tản ra lệ khí(1), đến cả Khang Hi cũng bị dọa.
Nàng kia vừa muốn nói cái gì, Khang Hi chỉ một lòng lao đến bên tiểu
thái tử, quay lại liền quăng cho nàng một cái tát, "Trẫm không muốn nghe
giải thích gì hết, ngươi bất quá chỉ là nữ nhi của một tri huyện, có biết mạo
phạm thái tử là tội gì không? Huống chi thái tử vẫn còn nhỏ, ngươi lại dám ra
tay, Vương đại nhân giáo dục nữ nhi như vậy sao? Lương Cửu công công, kéo hết
đi cho trẫm, mỗi người có liên quan hai mươi trượng, tra khảo kĩ càng, trẫm muốn
biết có phải có người đứng sau hay không. Hừ!" Khang Hi phất tay áo, ôm tiểu
thái tử vẫn còn tràn ngập lệ khí trở về.
Về sau tỉnh táo lại, liền cảm thấy sự tình có chút kì quặc, lại nhìn tiểu
thái tử bộ dạng hận đến nghiến răng, cũng bó tay. Bản tính bao che cho con,
Khang Hi ban đầu cũng không có nghĩ nhiều như vậy, một nữ nhân mà thôi, sao so
được với con trai bảo bối của hắn, cái loại tình cảnh này, nếu hắn không gán
cho nàng một tội danh, đối thanh danh của thái tử thủy chung sẽ gây ra tổn hại,
huống chi trên mặt thái tử nhà hắn vẫn còn dấu tay rõ ràng như vậy.
Tiểu thái tử lúc này mới cảm thấy sự tình quả thật có chút nghiêm trọng,
quả nhiên xúc động chính là ma quỷ mà, chỉ có thể thành thật khai báo, "Ta
chỉ là không muốn nàng làm mẫu phi của ta, ta không thích nàng." Thanh âm nhỏ
như muỗi kêu.
Khang Hi bất đắc dĩ cười cười, "Thái tử gia đã từng thích người nào
sao?"
"Ai nói không có chứ? Ta thích hoàng a mã mà." Tiểu thái tử bật
thốt ra.
Khang Hi kinh ngạc đến có chút ngẩn người, tiểu thái tử lại lập tức đỏ mặt,
"Ta còn thích Dận Thì, Dận Chỉ, ngũ thúc…" Vội vàng nói lời cữu vãn,
chỉ là giọng nói kia rất không chắc chắn.
"Được rồi, Bảo Thành. Đã không thích thì
nói cho trẫm là được, tội gì phải đi trêu chọc nàng ta, huống chi, trẫm cho tới
bây giờ chưa từng có ý định nạp nàng vào hậu cung." Khang Hi buồn cười
đánh gãy xấu hổ của ái tử.
"Con không thể bảo cha không được làm gì,
huống chi hoàng a mã vẫn là một quân vương. Ta lại không có ngốc như vậy."
Tiểu thái tử lầm bầm.
"Vậy thái tử gia cho rằng không nói cho trẫm,
một mình hành động thì không ngốc? Mỗi lần đều khiến trẫm phải đi đằng sau giải
quyết hậu quả, ngươi cảm thấy như vậy thì không ngốc? Trẫm đã nói với ngươi bao
nhiêu lần rồi, mọi chuyện đều phải nghĩ kĩ trước khi làm." Khang Hi quay đầu
vuốt vuốt mũi tiểu thái tử.
"Mới không phải, ta có nghĩ rồi cho nên mới
không đi tìm nàng, là nàng tự tìm tới ta." Tiểu thái tử không vui nói.
"Nàng tìm ngươi làm cái gì?" Bệnh đa
nghi cực nặng, Khang Hi cũng phát hiện có chỗ không đúng, trong ánh mắt thanh
minh hiện lên một tia ý tứ hàm xúc, bình tĩnh lật tấu chương trên bàn.
"Nàng đưa cho ta một đống đồ lớn, đều là
thượng phẩm, nàng còn khoa trương khen ta thông minh, nói ta xinh đẹp, còn nói
thiệt nhiều, thiệt nhiều… Ta nghe đến không còn kiên nhẫn mới muốn đuổi nàng
đi, thế nhưng nàng không biết thức thời, không chịu đi… còn.. còn…" Tiểu
thái tử chậm rãi cúi đầu, rõ ràng đã hiểu được hối hận.
"Hừ, nếu thái tử còn muốn lừa gạt trẫm thì
cứ đứng đấy đi, lúc nào thông suốt nói tiếp." Khang Hi không vui lạnh lùng
nói. Hắn mới không tin nữ nhân kia chỉ đơn thuần khoa trương khen mấy câu đã
làm nhi tử nhà mình phát nộ khí lớn như thế.
Tiểu thái tử kinh ngạc trước sự tinh ý của Khang
Hi, rõ ràng hắn đưa lưng về phía nó mà vẫn biết nó không nói thật. Cắn răng,
"Nàng hỏi ta liệu nàng làm mẫu phi của ta có được không. Ta tức giận đẩy
nàng, đuổi nàng đi, kết quả…" Tiểu thái tử xấu hổ cúi đầu, cho dù còn nhỏ
nhưng do được giáo dục từ lâu nên nó vẫn cảm thấy khi dễ một cô gái yếu ớt
không phải hành vi nam tử hán nên làm.
"Cho nên ngươi thấy có người đi tìm trẫm rồi,
thời điểm nàng phất tay lên ngươi mới không phản kháng, cũng không trốn tránh,
đúng không?" Khang Hi bất mãn nói.
"Hoàng… a mã." Tiểu thái tử hơi sợ
nhìn Khang Hi có dấu hiệu nổi giận. Dù sao từ nhỏ đến lớn phần nhiều đều là
Khang Hi dỗ dành nó, số lần đối nó sinh khí rất ít.
Khang Hi là tức tên nhóc này tự cho mình thông
minh, dám đem cả thân thể ra để thử tình cảm của hắn. Nhi tử bảo bối chính hắn
còn không nỡ động một cái cứ như vậy bị người khác đánh, còn là nó cam tâm tình
nguyện bị đánh, bảo hắn sao có thể không tức. Mặt khác cũng bất ngờ với tâm cơ
của người kia, biết rõ người cần nịnh nọt là thái tử chứ không phải mình. Kế
sách đi đường vòng rất tốt. Đáng tiếc lại không tính đến thái tử là người lòng
dạ hẹp hòi, trong mắt căn bản không dung nổi bất cứ nữ nhân nào muốn lại gần
Khang Hi.
"Dận Nhưng, trẫm nói cho ngươi biết, thu hồi
cái tâm tư nho nhỏ kia của ngươi cho trẫm. Còn dám tự cho là mình thông minh
thì cũng đừng đến tìm trẫm nữa, tự động đến thái miếu quỳ đi." Khang Hi cầm
tấu chương đập mạnh lên bàn.
"Nhi thần lần sau không dám nữa." Tiểu
thái tử khúm núm nói. Khang Hi rất ít khi gọi tên tự(2) của nó, những lúc gọi đều thể hiện
hắn đã tức đến cực điểm.
"Hừ, còn dám có lần sau?" Hơi lạnh
phát ra từ Khang Hi đủ đến dọa chết người không đền mạng.
"Không dám, không dám." Tiểu thái tử vội
vã nói.
"Đứng trung bình tấn cho trẫm, lúc nào trẫm
bớt giận ngươi mới được đi." Khang Hi lạnh lùng nói, hiển nhiên vẫn chưa
nguôi giận.
"Hoàng a mã, ta thực sự biết sai rồi, ta
không bao giờ… làm càn nữa." Tiểu thái tử từ đằng sau ôm cổ Khang Hi, lắc
lư làm nũng.
"Thái tử gia, ngài cảm thấy lời này có thể
tin sao?" Khang Hi trêu tức quay mặt nhìn tiểu gia hỏa nhưng vẫn không hề
lảng tránh nó thân cận.
"Ách, hoàng a mã, người đều đã mắng lâu như
vậy, hơn nữa, người là a mã của ta, người còn không thương Bảo Thành thì còn có
ai thương Bảo Thành. Bảo Thành vừa ra đời đã không có mẫu thân…" Tiểu thái
tử lay lay lại bắt đầu tố khổ, còn cố rặn ra mấy giọt nước mắt.
"Thái tử gia nói xong chưa? Xong rồi thì đứng
tấn đi, đừng ở đây giở trò với trẫm." Khang Hi vô tình đả kích.
Tiểu thái tử mất hứng buông tay khỏi cổ Khang
Hi, lần thần đứng một bên, "Hoàng… a mã", vùng vẫy giãy chết, trên mặt
một hồi đen một hồi trắng. Rất tiếc, mặt nóng dán mông lạnh(3).
Rù rì đi ra đứng trung bình tấn.
"Hạ thấp chân xuống cho trẫm, sư phó dạy
ngươi như vậy sao?" Khang Hi không hài lòng thái tử lười biếng, nhíu mày
nói.
"Hoàng thượng, Nạp Lan đại nhân tới."
Lương Cửu công công nhìn cũng không dám nhìn tiểu thái tử mặt mũi u ám đầy trời,
trực tiếp tiến đến bên Khang Hi nói.
"Cho y vào." Khang Hi thản nhiên nói.
Tiểu thái tử lại u oán nhìn Khang Hi, "Hoàng a mã", muốn Khang Hi
cũng để mắt đến mình.
Khang Hi không phản ứng, tiếp tục phê tấu
chương.
"Vi thần khấu kiến hoàng thượng."
"Đứng lên đi, có tra ra cái gì không?"
"Khởi bẩm hoàng thượng, vi thần tra hỏi hồi
lâu cũng không có gì khả nghi, đồng thời cũng đi tra xét gia thế nhà Vương Quốc
Chính, xác nhận gia thế trong sạch, có lẽ mạo phạm thái tử đúng chỉ là vô
tình." Nạp Lan Dung Nhược khiêm cung nói.
"Hừ, nàng không có vô tình, nàng là cố
ý." Tiểu thái tử bất mãn lẩm bẩm một câu.
Đổi lại cái lườm của Khang Hi, "Đứng im cho
trẫm."
Chọc cho Nạp Lan Dung Nhược đứng bên muốn cười
mà không thể cười.
"Nàng kia hiện tại thế nào rồi?"
"Theo vi thần thấy, tối thiểu cũng mất nửa
cái mạng."
"Sao lại nghiêm trọng như vậy?" Khang
Hi nghi ngờ hỏi, tiểu thái tử cũng kì quái nhìn qua.
Đối mặt với ánh mắt vô tội của hai cha con nhà
kia, Nạp Lan Dung Nhược á khẩu. Là hoàng thượng ngài dưới cơn thịnh nộ ra lệnh,
chúng nô tài chỉ có thể chấp hành, ai dám nhẹ tay? Hai mươi trượng, đến nam tử
còn chịu không nổi nữa là một cô gái yếu ớt. Chỉ việc nàng vẫn còn sống đã đủ để
Nạp Lan Dung Nhược bội phục không thôi, ý chí sống sót mạnh không phải bình thường
đâu.
"Hoàng thượng, hai mươi trượng…" Nạp
Lan Dung Nhược nói một chút liền ngừng lại.
"Khụ khụ… Trẫm đã biết. Cho phép nàng vào
hành cung nghỉ ngơi mấy ngày rồi trả về cho Vương Quốc Chính, nói hắn giáo dục
lại con gái mình đi." Khang Hi cố ra vẻ hào khí nói.
Tiểu thái tử lại không hài lòng hừ một tiếng, đổi
lại một cái trừng mắt của Khang Hi, ý là ngươi có thể yên tĩnh một chút được
không. Tiểu thái tử cũng không chút yếu thế trừng lại, ý là KHÔNG!
Hỏa khí bắn tới bắn lui làm Nạp Lan Dung Nhược rất
phiền muộn. Hai người kia thật sự là hoàng đế cùng thái tử cao cao tại thượng
sao? Sao nhìn thế nào cũng thấy giống hai đứa trẻ con đang gây gổ?
"Khanh gia khổ cực rồi, mau lui xuống nghỉ
ngơi đi." Khang Hi hạ lệnh đuổi người.
Nạp Lan Dung Nhược chỉ có thể cảm thán một câu,
hoàng gia quả nhiên vô tình, với tình cảnh của Vương tiểu thư bây giờ mà trở về
còn có thể sống một ngày tốt lành sao? Về sau có người dám lấy nàng mới là lạ.
Cả đời này, xem như chỉ vì một câu của Khang Hi mà bị hủy rồi.
"Thế nào, trên mặt còn đau không?"
Khang Hi bất đắc dĩ vuốt khẽ bên má tiểu thái tử, đau lòng hỏi.
"Không đau mới là lạ." Tiểu thái tử bất
mãn phàn nàn.
"Được rồi, được rồi, đi nghỉ đi."
Khang Hi thương tiếc nhẹ giọng.
"Đi không nổi nữa…"
"Ngươi…" (Lại) bất đắc dĩ, chỉ có thể
ôm lấy nó.
… … …
Mấy ngày sau.
"Ngũ thúc, ta cần thuốc xổ." Tiểu thái
tử nổi giận đùng đùng chặn đường Thường Ninh.
"Ngươi cần cái đó làm gì?" Thường Ninh
nghi hoặc nhìn nó.
"Ngươi tìm cho ta là được rồi…" Tiểu
thái tử khí thế nói.
"Không nói không cho…" Thường Ninh
không hợp tác.
"Là Tiểu Hà tử, hắn gần đây, gần đây dạ dày
không tốt, ta là hỏi cho hắn…" Tiểu thái tử ngữ khí rất không chắc chắn.
"Là hắn hay là thái tử gia đang kiêng ăn
ngài…" Thường Ninh buồn cười nhìn tên nhóc kia.
"Là hắn…"
"Thứ này, con nít con nôi không thể dùng loạn,
không thoải mái thì tới gặp thái y, ngũ thúc mang ngươi đi." Thường Ninh
quan tâm nhìn nó.
"Ngươi, hừ…" Tiểu thái tử phất tay áo
bỏ đi.
Mẹ ơi, đến chương này mới phát hiện ra Hà nhi là thái giám chứ không phải
cung nữ *thiện tai, thiện tai…* Từ chương này ta sửa cho ẻm thành Tiểu Hà tử nha.
Chú thích:
(1) Lệ khí
: Sự u ám, ác độc
(2) Tên tự:
Người xưa thường có tên húy và tên tự. Tên húy là tên khai sinh do cha mẹ đặt,
thường thì chỉ có trưởng bối trong nhà hoặc người rất thân thiết gọi, như gia
đình hoàng thất thì chỉ có cha mẹ trở lên được gọi (Bảo Thành), tên tự là tên
dùng gọi để tránh tên húy (Dận Nhưng)
(3) Mặt
nóng dán mông lạnh: Làm việc vô ích, không có kết quả.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét