Chương 41 (Phiên ngoại)
(Chương
này là về tương lai, khi Dận Nhưng đã lớn nên xưng hô sẽ thay đổi nha)
Ngày nào đó, tháng nào đó, năm nào đó
Thái tử gia mặc một bộ đồ trắng tựa trên giường, vạt áo nửa mở, lộ ra cơ
bắp cường tráng. Một tay cầm quyển sách, bìa là "Kinh lễ", kì thực nội
dung là dâm thư, một tay cầm táo cắn, con mắt đều cười híp thành sợi chỉ, xem đến
say mê, một bộ vui cười tự đắc.
Bên kia, Khang Hi xử lý xong chính sự, nổi giận đùng đùng muốn đi tìm
thái tử gia tính sổ, vừa vào cửa đã nhìn thấy vẻ tà mị của người kia, thiếu
chút nữa nước miếng chảy đầy đất, quên béng mất luôn mình đến để làm gì. (quỷ háo sắc =))
Xấu hổ ho khan vài tiếng, "Bảo Thành, đang làm gì vậy?"
". . . Nhi thần, đang… đang đọc. . . đọc sách…" Thái tử gia có
chút xấu hổ cúi đầu, ánh mắt lại một mực liếc quyển sách bởi vì bị Khang Hi dọa
giật mình mà đánh rơi trên đất.
Khang Hi lại ý tứ sâu xa nhìn y, "Vậy sao?"
Khang Hi vừa thấy bộ dáng luống cuống kia đã biết có điều khuất tất,
xoay người muốn nhặt sách lên, thái tử gia thấy thế, vọt nhảy tới, giấu sách
sau lưng, "Hoàng a mã, ngài đến lâu như vậy còn chưa có uống trà, để nhi
thần đi pha trà cho ngài."
Nói xong quay người muốn chuồn, Khang Hi lại lạnh lùng gằn giọng,
"Trở lại đây, trẫm đã thật lâu không kiểm tra việc học hành của Bảo Thành rồi,
lấy quyển sách kia ra, trẫm muốn xem thái tử gia đọc sách gì đọc mà si mê đến
như vậy." Nói rồi hung ác lườm thái tử, cứng rắn đoạt lấy. Không nhìn
không sao, nhìn rồi, sắc mặt Khang Hi liền tối sầm như trời tháng ba.
"Giỏi lắm, rất có tiền đồ. "Kinh lễ" từ lúc nào lại biến
thành cái loại đức hạnh này mà trẫm cũng không biết. Thái tử của trẫm quả nhiên
không giống người thường." Khang Hi mặt ngoài như vui vẻ nói, kì thực
trong thanh âm lại ẩn chứa tức giận.
Thái tử vừa thấy bộ dạng không chút hảo ý kia liền quay người muốn chạy,
nuốt một ngụm nước bọt, "Cái kia… Nhi thần biết… biết sai rồi, về sau nhất
định đọc sách tử tế. Hoàng a mã, sắc trời đã tối, các đại thần đều đang đợi người
đến nghị sự đó. Ngài mau đi đi." Thái tử gia đột nhiên nghĩ đến cái gì,
như bừng tỉnh đại ngộ nói.
Khang Hi có thâm ý theo dõi y, trời bên ngoài còn sáng trưng, lừa quỷ à,
"Không vội, Bảo Thành nếu đã biết sai, vậy phải làm gì đây?"
Thái tử gia vừa thấy bộ dáng kia của Khang Hi, liền nghĩ đến những lần bị
hắn tàn phá đến mấy ngày cũng không dám vào triều.
Quay người muốn chạy. Khang Hi tựa hồ đã đoán trước được y muốn làm gì,
nắm chặt cổ tay y, thái tử gia liều mạng muốn trốn nhưng khí lực Khang Hi quá lớn,
trốn không nổi. Trong ánh mắt trêu tức của Khang Hi còn mang theo một tia nhu
ý, áp lên môi thái tử, một tay chặn đầu, không cho y trốn, cường thế hôn lên. Đầu
lưỡi gian nan cạy mở khớp hàm đối phương, rất nhanh luồn vào. Hai mắt lại vẫn mở
to chống lại ánh mắt tức giận của thái tử. Thái tử gia không cam lòng cứ như vậy
thỏa hiệp, hung hăng giẫm Khang Hi một cước làm hắn đau đến lông mày đều nhíu lại
nhưng nụ hôn không có giảm mà chỉ càng mạnh mẽ hơn.
Thẳng đến khi thái tử gia thở không nổi nữa mới buông ra, liếm liếm môi.
Chậm chạp cởi bỏ lớp áo mỏng duy nhất trên người thái tử, đè y xuống giường.
Thái tử gia chỉ cảm thấy hai má nóng lên, trên người trở nên mẫn cảm
hơn, bị Khang Hi kích thích, hô hấp càng ngày càng dồn dập. Y vẫn rất thẹn
thùng.
Khang Hi nhào tới thái tử gia, mang theo vui vẻ hôn lên vị trí xương
quai xanh trêu đùa.
"Không.. . .không. . . muốn." Đó là chỗ nhạy cảm của Dận Nhưng,
Khang Hi khẽ hôn làm cho y ngứa ngáy, rất không thoải mái, bất giác có chút run
rẩy kêu lên.
Khang Hi đương nhiên là lờ đi lời này, ngược lại cảm thấy thái tử gia
như vậy rất đáng yêu, hạ xuống một đống dấu hôn trùng trùng điệp điệp.
"Hoàng. . . Hoàng… a mã… Ta, ta, ta sáng…mai còn… còn phải thượng
triều." Thái tử gia nhẹ giọng cự tuyệt Khang Hi tiến vào.
Khang Hi lại chỉ chuyên chú chiếm lấy người dưới thân, "Không sao,
trẫm ngày mai cho ngươi nghỉ…"
Thừa dịp y không để ý, Khang Hi rất nhanh đi vào, thái tử gia đau đến
thét lên, "Ah…" Đôi mắt sáng trong lập tức ngập một tầng hơi nước,
nén giận trừng Khang Hi.
Nghĩ tới quyển sách vừa xem, thái tử gia không cam lòng yếu thế túm lấy Khang
Hi, ở dưới thân hắn nhích tới nhích lui tìm cách phản công.
Luôn một mực áp chế chính mình, Khang Hi rốt cuộc chịu không nổi thái tử
gia hết khiêu khích lại khiêu khích, hung hăng đè y xuống. Thái tử gia khóc
không ra nước mắt, phiền muộn không thôi, chính mình thế nào mỗi lần đều bị Khang
Hi ăn sạch không còn một mẩu.
Ngày hôm sau, khi thái tử gia tỉnh lại, Khang Hi sớm đã chuồn mất rồi.
Oán hận chịu đựng cái lưng đau, thoáng động một phát là thống khổ không thôi.
Rõ ràng là giữa mùa hè mà phải mặc quần áo thu đông, tất cả là tại Khang Hi ở
trên xương quai xanh của y lưu lại một đống dấu hôn. Vừa xấu hổ vừa giận giữ, y
mấy ngày liền đều không chịu gặp Khang Hi, khiến Khang Hi tâm lại ngứa.
Chương nào cũng ngắn thế này có phải tốt không cơ chứ *thở dài...*
Chương nào cũng ngắn thế này có phải tốt không cơ chứ *thở dài...*
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét