Chương 44
"Thần, chức tạo Giang Ninh, Tào Dần cung thỉnh hoàng thượng thánh
an, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế…" Thái tử gia không tình nguyện
ghi nhớ kỹ tấu chương các nơi mang đến, mặt mũi tràn đầy không kiên nhẫn.
Khang Hi lại vẻ mặt nghiêm túc, ngồi ngay ngắn, im lặng lắng nghe, bút
trong tay rồng bay phượng múa lướt trên giấy, mặt mũi cũng tràn đầy mệt mỏi.
"Hoàng. . . A. . . Mã. . ." Thái tử gia thật sự chịu không được
nữa, nhìn bên cạnh còn một chồng lớn tấu chương, còn phải đọc tới khi nào Khang
Hi mới bằng lòng thả người đi nha? Liền dài giọng gọi, muốn Khang Hi tha cho
mình.
Khang Hi căn bản không có ngẩng đầu lên nhìn nó, chỉ chuyên chú phê tấu,
nhàn nhạt nói một câu, "Khát rồi? Trên bàn có trà, uống xong trở lại tiếp
tục đọc.
Thái tử gia cảm thấy như đang đánh vào bịch bông, nghẹn không nói nên lời,
giận dỗi ném quyển sớ sang một bên đến "bịch" một cái, cuối cùng kéo
được Khang Hi chú ý.
Khang Hi bất đắc dĩ nhìn nó, nhíu mày, "Làm sao vậy?"
"Ta không đọc nữa, đến đến đi đi đều là nội dung lan man dài dòng,
không có cái gì mới, ta không đọc nữa, ta muốn đi thăm cổ mã ma." Thái tử
gia giận dỗi phàn nàn, trong mắt tràn đầy không kiên nhẫn. Nó cảm thấy mấy quyển
tấu thỉnh an này thật nhàm chán, nguyên một đám nhàn rỗi không biết làm gì, động
một tí là dâng tấu thỉnh an. Hết lần này đến lần khác, a mã nhà mình đều cẩn trọng
trả lời hết, báo bình an, còn đem cả nhà trên dưới đám đại thần ân cần, cẩn thận
hỏi thăm qua một lượt, nó quả thật bội phục, cũng chán đến cực độ. Nhàn rỗi đến
thế thì kiếm việc mà làm đi, có tần ấy câu cũng làm một quyển sớ đưa tới đưa
lui giày vò nhau. Bên này Khang Hi vừa trả lời hết tấu thỉnh an chúc Trung thu
trả về, bên kia đã lại có tấu thỉnh an chúc năm mới gửi đến. Thật là Phiền! Phiền!
Phiền!
Khang Hi thấy cái tính tình kia, trước sau như một không hề có kiên nhẫn,
vừa tức vừa bó tay. Nhìn thái tử gia hờn dỗi nhấc chân muốn đi, lông mày không
vui nhíu lại, lạnh lùng buông bút trong tay quát, "Trở về cho trẫm, thái độ
của ngươi như vậy là sao, có còn biết quy củ hay không?"
Thái tử gia cũng rất bất mãn quay lại, "Nhi thần chính là cái thái
độ đó, ngài không thích thì đừng để ý tới nữa, dù sao con của ngài nhiều như vậy,
thiếu ta cũng chẳng sao. Nếu ngài cần, nhi thần sẽ tới chỗ các a ca, tìm một
nhóm tới chậm rãi đọc tấu chương cho ngài."
Thái tử gia trong lòng rất phẫn hận, bên kia Hiếu Trang thái hoàng thái
hậu bệnh nặng, nó nhanh nhanh chóng chóng học xong sớm để đi thăm bà, ai biết lại
bị Khang Hi xách tới đây, bắt nó đọc đống tấu sớ liên miên bất tận, nhàm chán
muốn chết này. Đã thế, Khang Hi còn không chịu phản ứng lại nó, nhiều lắm chỉ
"Ừ" một tiếng rồi không nói gì nữa, chuyên chú làm việc của mình. Cảm
giác sâu sắc không được Khang Hi để mắt tới, thái tử gia liền tạc mao nổi cáu.
Khang Hi gặp thái tử gia bắt đầu nổi tính bướng bỉnh cũng tức giận không
thôi, trên trán gân xanh bạo phát. Thái tử gia một khi đã lên cơn thì chính là
ngươi không nhận thua, ta càng không nhận thua, trong đầu nó tuyệt đối không có
ý nghĩ cúi đầu, mới không quản Khang Hi muốn cái gì, có tức giận hay không, cứ
nói sướng miệng đã rồi tính sau.
Khang Hi hít thở càng ngày càng dồn dập, rõ ràng tức giận không nhẹ, bàn
tay nắm chặt chỉ thiếu chút nữa đã xông tới cho nó một cái tát, trong lòng đã mắng
không ngừng, "Ngươi cái gì cũng dám nói. Ngươi cùng các a ca khác có thể
đánh đồng sao? Tấu chương này là thứ ai muốn là có thể xem hả?" Lại nhìn
thái tử gia một bộ kiệt ngạo bất tuân (*cương quyết bướng bỉnh), hơi nâng cằm, không chút cố kỵ nhìn chằm chằm
vào mình.
Hỏa khí trong lòng Khang Hi từ từ bốc lên, tên nhóc con không biết phân
biệt này. Chậm chạp nhắm mắt lại, muốn đem cơn giận của mình áp xuống, hắn
đương nhiên biết rõ tính tình thái tử gia, ăn mềm không ăn cứng. Nếu hiện tại hắn
mắng một câu, nhóc con này có thể trả lại hắn mười câu. Rất lâu mới mở mắt ra,
mỏi mệt xoa trán.
"Sớ thỉnh an này cũng không phải đơn giản như thế, bên trong ẩn giấu
rất nhiều Càn Khôn." Khang Hi bất đắc dĩ giải thích.
Thái tử gia lại một bộ khinh thường, "Cái đó thì liên quan gì đến
ta đâu." Bộ dạng vẫn bực bội, nhìn đống sớ thỉnh an kia, mặt mũi tràn đầy
không kiên nhẫn.
"Ngươi…." Khang Hi tức đến tay cũng phát run, vẫn cố nhịn xuống
cơn tức này, giải thích, "Triều thần khi dâng tấu, phàm là có vài chữ sai,
cùng lắm giao cho bộ hình xử lý, phạt chút tiền là xong. Duy chỉ có sớ thỉnh an
này, chỉ cần sai một chữ cũng có thẻ gây ra hậu quả nghiêm trọng, ngươi hiểu
chưa?"
Khuôn mặt thái tử gia khẽ động, nói rõ nó đã hiểu, nhưng mà nhóc con này
đang nổi nóng, căn bản không muốn làm Khang Hi dễ chịu, "Hừ, hiểu thì sao?
Không hiểu thì thế nào?"
Lửa giận trong mắt Khang Hi rõ ràng muốn bùng lên, ngữ khí cũng lạnh đi
không ít, "Hiểu rồi thì tới đọc tiếp cho trẫm."
"Nhi thần mệt mỏi, không muốn đọc, muốn về nghỉ ngơi, hoàng a mã có
nhiều nhi tử như vậy, gọi bọn họ tới đọc là được, nếu không đủ, trong triều còn
có rất nhiều đại thần. Nhi thần cáo lui." Thái tử gia nghe tới còn phải đọc
tiếp, vẻ mặt càng thêm không kiên nhẫn cùng bực bội, bực với Khang Hi. Hiểu thì
hiểu, có làm hay không lại là việc khác. Thái tử gia quay người muốn đi.
Khang Hi triệt để phát hỏa, đứng bật dậy, "Dận Nhưng, ngươi đừng có
không biết tốt xấu, nhẫn nại của trẫm có giới hạn, ngoan ngoãn trở về đọc tấu
chương tiếp cho trẫm, nếu không…"
"Nếu không thì sao?" Thái tử gia khiêu khích nhìn Khang Hi.
"Đồ hỗn trướng, trẫm thấy ngươi là hồ đồ rồi, đã không thanh tỉnh
thì cút ra ngoài cho trẫm, đứng yên đấy, lúc nào thanh tỉnh nói tiếp." Khang
Hi hầm hừ chỉ vào thái tử nói.
Thái tử gia lại vẻ mặt vô vị đi ra ngoài, "Hắt xì…" Hắt xì một
cái thật mạnh, một hồi gió lạnh thổi qua, mặt thái tử gia sắp nứt ra rồi. Trời
đông giá rét, tuyết bay tán loạn, thật sự là chuốc khổ vào người, vô thức muốn
thu hồi một chân chuẩn bị bước ra ngoài đại điện. Xem xét Khang Hi sau lưng
đang không giận tự uy nhìn mình chằm chằm, chờ mình đến nhận sai, có người lại
chết vì sĩ diện, thà chịu khổ còn hơn rồi.
"Hoàng thượng, bên ngoài trời đông giá rét, thái tử gia thể chất
không tốt, nhỡ để nhiễm lạnh sinh bệnh, ngài đau lòng, mà thái hoàng thái hậu đang
bệnh cũng sẽ lo lắng." Lương Cửu công công khuyên giải.
Từ lúc lời tức giận nói ra miệng, Khang Hi đã hối hận. Nếu nhóc con kia
thật sự bị bệnh, người đau lòng là hắn. Bên kia, Hiếu Trang thái hoàng thái hậu
bệnh ngày càng nặng, khả năng không còn chống chọi được bao lâu nữa, Khang Hi đã
dùng hết biện pháp cũng không thể ngăn bệnh tình nặng thêm. Cũng là bất đắc dĩ cộng
thêm đau xót, chỉ cần có chút rảnh rỗi là vùi mình vào đám tấu chương, đợi thái
hoàng thái hậu tỉnh thì tới chỗ bà tận hiếu. Từ lúc trọng sinh đến giờ, đây là
lần đầu tiên hắn cảm nhận cái chết tới gần đến như vậy, làm hắn sợ hãi. Thời khắc
đó, hắn mới tìm thái tử gia tới bên mình, lại quên mất, đứa nhỏ kia cũng là loại
không thể chịu nổi tịch mịch.
"Được rồi, thái tử đã lớn đến như vậy, chẳng lẽ không nhận thức được
đúng sai hay sao? Đừng lo cho nó, có lạnh mới tự biết quay lại." Khang Hi cắt
ngang lời Lương Cửu công công. Một người đang đứng giữa tuyết bay tán loạn
ngoài trời, đợi người bên trong ra dỗ mình, một người ngồi bên trong kiên nhẫn
chờ người bên ngoài vào nhận lỗi. Ai cũng không chịu cúi đầu, giằng co mãi, kết
quả cả hai người đều nôn nóng bất an.
Lương Cửu công công thấy thế cũng bất lực. Hai người này đều quật cường,
nếu không có một bên chịu cúi đầu trước, không biết sẽ định giằng co tới khi
nào, tranh thủ phái người tới Từ Ninh cung. Tiết mục này cũng không biết đã diễn
ra bao nhiêu lần rồi, mỗi lần hai người giằng co, luôn phải nhờ đến Hiếu Trang thái
hoàng thái hậu ra tay.
"Khụ, khụ… Hai người này, đúng là oan gia." Hiếu Trang thái
hoàng thái hậu suy yếu dựa vào đầu giường, lo lắng nói.
"Hoàng thái hậu, ngài đừng suy nghĩ nhiều nữa." Tô ma ma sầu
khổ giúp thái hoàng thái hậu vuốt lưng, muốn làm bà thoải mái một chút.
Thái hoàng thái hậu lại nhìn Tô ma ma yếu ớt cười, "Ta hiểu rõ, thời
hạn của ta đã tới rồi." Trong mắt ánh lên một tia giải thoát cùng u sầu.
"Hoàng thái hậu, ngài sẽ khá hơn mà." Tô ma ma trấn an.
"Được rồi, được rồi, mau tới Càn Thanh cung một chuyến, mang Bảo
Thành tới đây, đứa bé kia cũng rất cứng đầu, một chút cũng không muốn chịu
thua, trời lạnh thế này sẽ bệnh mất, lại đến lượt hoàng thượng đau lòng." Hiếu
Trang thái hoàng thái hậu chậm chạp nói.
Khóe mắt Tô ma ma rõ ràng có chút nước mắt, thay thái hoàng thái hậu đắp
chăn xong liền đi ra ngoài.
Đến bên ngoài Càn Thanh cung, Tô ma ma nhìn thái tử gia đứng dưới tuyết,
thần sắc vẫn bướng bỉnh như cũ. Hàm răng đã bị lạnh đến run lập cập lại vẫn
không chịu thua, từ rất xa đã hướng bà miễn cưỡng cười cười. Bà thật bất đắc dĩ,
thủy chung vẫn đau lòng đứa nhỏ này, cởi áo choàng trên người phủ thêm cho nó, đem
dù che trong tay thị nữ bên cạnh cũng đưa cho nó.
Thái tử gia vừa muốn cự tuyệt, Tô ma ma đã quay người rời đi. Trong mắt
thái tử gia có cảm động, đối với Khang Hi lại càng tức giận. Tốt xấu gì người
ta còn biết quan tâm tới mình, a mã như hắn lại mặc kệ cho mình chết cóng ở
đây, bé con lại lần nữa ủy khuất, hốc mắt đều đỏ lên.
"Hoàng thượng." Tô ma ma đi vào đã thấy Khang Hi đang nôn nóng
bất an đi tới đi lui, chỉ nhẹ giọng gọi.
Khang Hi lúc này mới hồi thần, xấu hổ ho khan vài tiếng, "Hoàng
thái hậu có chuyện gì sao?" Nhìn thấy là người của Từ Ninh cung, trong mắt
nhiều thêm một tia lo lắng.
"Hoàng thái hậu muốn gặp thái tử gia." Tô ma ma nhẹ nhàng nói.
"Trẫm đã biết, chút nữa trẫm sẽ dẫn thái tử tới thăm hoàng thái hậu."
Khang Hi nhận lời, cuối cùng cũng có bậc thang để leo xuống rồi.
"Hoàng thượng, xin thứ cho nô tì nhiều lời, thân thể hoàng thái hậu
từ khi mùa đông bắt đầu càng ngày càng suy yếu, hoàng thượng nếu muốn báo đáp
ân dưỡng dục của hoàng thái hậu thì để người tâm tư thoải mái đi. Thái tử gia
dù sao cũng còn nhỏ, quần áo đơn bạc, nếu bị bệnh, lại làm hoàng thái hậu phí
công lo lắng." Tô ma ma ngữ khí khiêm cung lại mang theo một tia cường thế.
Bà thực sự nhìn hai cha con nhà này giày vò nhau không nổi nữa, hại thái hoàng
thái hậu ngày ngày lo lắng không thôi.
Khang Hi mặt đều đỏ lên, nghe đến thái tử gia y phục đơn bạc, cũng kinh
ngạc cùng đau lòng không thôi, "Lương Cửu công công, thái tử có khoác áo
choàng ra ngoài không?"
"Hoàng thượng, là ngài nói không cho nô tài quản." Lương Cửu
công công khúm núm nói, trán bị dọa đến toát mồ hôi, ông sao lại quên mất,
hoàng thượng dù tức giận đến đâu cũng không nỡ để thái tử sinh bệnh.
"Còn không đưa thái tử về cho trẫm, đứng đấy làm gì, mau đi truyền
thái y." Sắc mặt Khang Hi rõ ràng có hối hận, chính mình thế nào lại quên
mất điều này. Cũng tại tên nhóc kia, cứng đầu sinh hờn dỗi với mình làm gì.
"Nô tì cáo lui." Tô ma ma hành lễ rồi rời đi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét