Thứ Ba, 20 tháng 11, 2018

Giải mê du hí - chương 22

Chương 22: Căn phòng cuối hành lang 

Harry ngồi dưới đất thở hổn hển một lát, Voldemort thuận tay ném cho cậu vài cái “Scourgify!”, giúp cậu vệ sinh khô ráo quần áo bị rượu thấm ướt. 

Đầu cũng không còn đau nhức, phỏng chừng là do hệ thống, Harry cảm thấy tác dụng của cồn trong cơ thể chậm rãi biến mất. Cậu lắc lắc đầu, quay sang Voldemort sau khi vất cho mình vài chú ngữ thì đang nhìn chằm chằm cánh cửa.
Đó là một cánh cửa gỗ phổ thông. 

Có ánh sáng mỏng manh sau khe cửa lọt ra. 

“Trước nghỉ ngơi một lát đã.” 

Voldemort ngăn lại Harry đang giãy dụa muốn đứng lên đi tiếp. 

Hắn biến ra cho mình một cái ghế dựa, ngồi xuống. 

Do dự vài giây, lại biến cho sư tử nhỏ đang ngồi thở dốc trên mặt đất một cái đệm. 

Tiếp đó, hắn nhận được một ánh mắt thụ sủng nhược kinh, làm cho hắn có một loại ý tưởng muốn đem chú ngữ vừa thi triển thu hồi lại. Nhưng tiếp đó, Harry lại mỉm cười nói “Cám ơn!”, Voldemort lại nói với mình, bây giờ còn đang phải mượn sức Cậu bé cứu thế, cư xử thân tình cũng là một trong những kế sách của hắn. 

Harry nào biết trong đầu Voldemort chỉ nháy mắt đã nghĩ được nhiều thứ như vậy, chỉ là sau một thoáng kinh ngạc liền thản nhiên tỏ vẻ cảm tạ của mình. 

Có lẽ một ngày nào đó, đến một chút kinh ngạc này cũng sẽ biến mất… 

Harry ngồi trên đệm lông xù, tay vô thức nhéo nhéo lông trên đệm. 

Thực ra cậu cũng biết, Voldemort ước chừng là đang muốn mượn sức cậu nên mới làm như vậy. Chỉ là từ nhỏ đến lớn vẫn luôn khát vọng quan tâm cùng yêu thương, đối với loại ấm áp giả tạo này cậu cũng không cách nào cự tuyệt, thậm chí còn có một chút mong chờ. Dù sao cả hai người đều không có ý tốt gì, trong lúc dò hỏi địch nhân, lợi dụng một chút ấm áp giả dối này để thỏa mãn bản thân một xíu, vậy cũng không tính là thiếu nợ nhau. 

Chỉ cần lúc nào cũng nhắc nhở chính mình đối phương đang diễn kịch thì chút xíu phóng túng này, hẳn cũng không có vấn đề gì đi? 

Dù sao chờ tới khi trò chơi này kết thúc, mối quan hệ của bọn họ cũng chỉ còn lại là tử địch… 

Harry xem nhẹ chút cảm giác khó chịu dưới đáy lòng, ngẩng đầu nhìn Voldemort đang ngồi trên ghế. Mà đối phương khi phát hiện cậu đang nhìn mình thì nghi hoặc nhíu mày. 

Nhíu mày đó ~ 

Đột nhiên có lông mày nhìn mới quen mắt không cơ chứ! 

Một giây vui vẻ làm Harry, dưới ánh mắt không hiểu ra sao của Voldemort, cười đến tít mắt. 

***** 

Hai người nghỉ ngơi đủ rồi mới nhích người đứng lên. 

Voldemort lúc này bởi vì lời giải thích của Harry mà gương mặt u ám khủng bố, còn Harry bên cạnh mặc kệ gương mặt đẹp trai kia đang sa sầm, thường thường cười trộm một cái. 

“Chúng ta đi vào đi.” 

Giọng nói của Voldemort đã không còn khàn khàn, âm trầm như khi còn mặt rắn nữa nhưng chất giọng bị tức giận làm cho gằn xuống cũng khiến Harry run run. 

“Làm gì mà ghê vậy…” Harry lẩm bẩm, tiếp đó nhìn Voldemort cười giả lả. 

Voldemort nói, “Có những lúc ta thật muốn cho Cậu bé cứu thế của thế giới phép thuật một bùa khóa lưỡi.” 

“…” Trong lòng người này thù hận thâm sâu đến mức nào vậy, Harry lần này không đem suy nghĩ nói thầm ra ngoài nhưng rất nhanh nghĩ tới điều gì đó, nhìn Voldemort cười giả dối, “Ta nhớ rõ, trong trò chơi nghiêm cấm dùng ma pháp công kích nhau.” 

“…” 

Voldemort không muốn cùng Harry nói năng vô sỉ tranh luận cái gì nữa, hắn đi tới cuối hành lang, đẩy cửa. 

Con ngươi Voldemort đột nhiên co rụt lại. 

Chỉ thấy một người đang ngồi trên xích đu, quay lưng về phía bọn họ, thanh âm mơ hồ kì ảo từ bên trong chậm rãi truyền ra, quanh quẩn trong tai hai người. 

Thời gian giống như dừng lại. 

Tận đến khi Harry chần chừ lên tiếng. 

“Xin hỏi… Cô là tiểu thư Ivy sao?” Nhớ tới chữ kí trong quyển nhật kí, cậu ngập ngừng hỏi. Mà đối phương giống như không nghe thấy Harry nói chuyện, tiếng ca mê hoặc nhân tâm vẫn như cũ chậm rãi quanh quẩn trong phòng, không hề dừng lại. 

“Xin hỏi, là tiểu thư Ivy sao?” 

Harry cao giọng hỏi thêm một lần, lần này, tiếng ca im bặt. 

Cậu không nhịn được run rẩy. 

Trong phòng trở nên cực kì im lặng, Harry cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, màng nhĩ vang lên tiếng ong ong, là ảo giác vì quá mức khẩn trương. 

Cậu nuốt nước bọt, theo bản năng kéo kéo tay áo Voldemort bên cạnh, nhìn chằm chằm xích đu không chớp mắt. 

“… Quá … Đến …” 

Giọng nói khàn khàn làm Harry cảm thấy tiếng ca linh hoạt kì ảo vừa rồi không phải từ miệng người kia phát ra. Mà lời của đối phương làm cậu có loại cảm giác muốn lùi về phía sau. 

Voldemort bên cạnh từ lúc bắt đầu vẫn không phát ra một thanh âm nào, Harry đột nhiên có loại ý tưởng đáng sợ: Không phải Voldemort bị đánh tráo rồi chứ? 

Tim nhảy thình thịch, càng lúc càng nhanh, cậu cứng nhắc buông lỏng tay áo mình đang túm lấy ra. 

“V. . . Volde. . . mort?” 

Giọng cậu run run, giống như không còn là của chính mình, cúi đầu nhìn nhìn cánh tay con người cách mình chục phân, thật muốn sờ thử xem có độ ấm của tay người hay không. 

Harry chần chừ vươn tay thăm dò, dùng đầu ngón tay chạm chạm. 

Trong nháy mắt cảm giác được độ ấm, cậu nghe được người bên cạnh lên tiếng, “Hửm?” Người kia cúi đầu, dùng đôi mắt màu đỏ xinh đẹp nghi hoặc nhìn cậu. 

“Không có gì…” 

Phát hiện mình chỉ lo lắng dư thừa, Harry thở phào một hơi, đầu ngón tay chạm Voldemort cũng rụt về. 

Hai người cẩn thận tiến về phía xích đu. 

Khi cách xích đu chưa đến hai thước(1), hai người bước chậm lại. 

Đúng lúc này, lưng xích đu quỷ dị gập xuống, cái đầu tựa trên đó cũng trực tiếp ngửa ật ra trước mặt bọn họ. 

Harry bị dọa đến lui về phía sau một bước, lúc này mới chăm chú nhìn lại. 

Mái tóc uốn lọn màu bạc dính thuốc nhuộm màu xanh lục như tảo bẹ ghê tởm, đồng tử bé xíu hung ác nhìn chằm chằm lại cho người ta cảm giác linh hoạt. Đôi môi vặn vẹo đỏ lòm kéo ra một nụ cười quỷ dị, làn da giống như lớp sơn cũ bong ra từng mảng, bên trong là hỗn hợp vật chất không rõ tên trộn giữa màu đỏ và màu đen, ngẫu nhiên mấp máy một chút, làm cho khuôn mặt này càng thêm khác thường. 

“Khặc, khăc, khặc, khặc …” 

Đôi môi như của quỷ hút máu phát ra tiếng cười như vậy. 

“Này…” 

Harry bị cảnh tượng này làm hết hồn, chỉ phát ra được đúng một âm tiết, phần câu nói còn lại đều bị nghẹn trong họng. Bước chân Voldemort dừng một chút, nhìn gương mặt trắng bệch của Harry, vất cho cậu một ánh mắt ra hiệu “Ngươi ở lại đây!”, rồi mới tiếp tục vòng ra trước cái xích đu. 

Nhưng Harry nào dám ở lại đây một mình nhìn cái mặt kia chứ, Voldemort rời bước đầu tiên cậu liền đi theo. Voldemort quay đầu nhìn Harry một cái, ma xui quỷ khiến thế nào lại vươn tay nhéo nhéo cánh tay Harry, giúp cậu trấn tĩnh lại. 

Hai người vòng tới phía trước ghế đu. 

Người nằm trên ghế không ngẩng đầu lên, cổ uốn thành một đường cong, làm Harry cảm thấy đầu đối phương sắp rụng ra, cái loại ý tưởng này làm trong lòng cậu càng run rẩy. 

Giữa người đối phương dán một tờ giấy, chữ rất nhỏ, không tới gần không đọc được. 

Voldemort một tay nắm chặt đũa phép, cẩn thận tới gần ghế đu. 

Người nằm trên ghế vì cười mà đầu hơi rung rung, Voldemort vọt nhanh tới giật tờ giấy rồi lập tức lui lại khoảng cách an toàn. 

“… Ngươi xem …” 

Harry đột nhiên kêu lên, Voldemort nhìn theo hướng cậu chỉ, chỉ thấy nơi tờ giấy bị bóc ra rõ ràng xuất hiện một cái lỗ. 

Trong lỗ có một linh kiện lắp ráp, bên trong có một viên pin, cạnh đó là một chỗ trống, hiển nhiên là thiếu một viên pin nữa. 

Voldemort và Harry lập tức ý thức được, đây là một hình nộm. 

==================================== 

Chú thích: 

(1) 2 thước anh = 1.83m

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét