Thứ Ba, 27 tháng 11, 2018

Giải mê du hí - chương 23

Chương 23: Nhát như thỏ đế 

“Muốn biết bí mật của ta sao? 

Vậy làm ta sống lại đi.” 

Trên tờ giấy trắng là hai câu viết bằng loại chữ bé tẹo. Nét chữ vặn vẹo, không nhiều lắm, lại làm cho người ta có cảm giác líu nhíu, giống như một dúm kiến bị nghiền chết. 

Harry nhìn thoáng qua tờ giấy, liền ném trả Voldemort. 

Cậu chà xát cánh tay mình, cảm thấy hệ thống thật sự rất không có phúc đức, còn không bằng để cậu say rượu tiếp, coi như hết thảy chỗ này là ảo giác còn hơn.
“Ngươi cảm thấy “sống lại” là ý gì?” 

“Tìm pin, lắp vào chỗ trống.” 

Harry đáp, nhìn biểu tình của Voldemort, hiểu được đáp án của hai người lần này trùng nhau. 

“Nhưng mà chỗ này có pin gì đâu…” Harry nói thầm, nhìn quanh gian phòng một lượt, cảm thấy bản thân rất không muốn đi điều tra gì gì đó ở đây. 

Căn phòng này rất lớn, không có cửa sổ. Ngoài con rối giả người Ivy cùng ghế đu ra còn có hai cái sô pha, một bàn trà ở phía đối diện. Vào sâu một chút là lò sưởi âm tường, bên trong còn treo một cái nồi, củi lửa rừng rực không biết đang đun cái gì. Góc bên phải lò sưởi đặt một cây thông Noel phủ đầy mạng nhện cùng tro bụi, dưới gốc là một ít hộp quà lộn xộn. 

Những thứ vốn có thể khiến người ta vui vẻ giờ phút này lại phủ một lớp bụi dày màu xanh thẫm giống như sơn trên cái đầu người giả, từ góc nhìn ngoài cửa nhìn vào, mọi thứ như hòa lẫn thành một khối, chỉ để lại cảm giác quỷ dị. 

Choán một nửa bức tường bên phải căn phòng còn có một loạt tủ chén, cửa tủ bằng thủy tinh màu đen, nhìn không rõ thứ bên trong. 

“Chúng ta đi kiểm tra căn phòng một chút.” Voldemort nói. 

“Ừm.” Harry gật gật đầu. 

Voldemort tiến tới trước một bước. 

Harry cũng tiến theo một bước. 

Voldemort lại bước một bước. 

Harry lại bước theo một bước. 

… 

Voldemort dừng lại. 

Harry không kịp phanh va vào lưng hắn. 

“Ta cảm thấy ——” Voldemort cố ý kéo dài âm điệu, quay đầu nhìn thiếu niên đang xoa trán, nói, “Căn phòng này hơi lớn, chúng ta nên tách ra kiểm tra.” 

“Không sao, làm cùng nhau cũng không tốn hơn bao nhiêu thời gian.” Harry khoát tay áo, lộ ra biểu tình “Ta sẽ không trách ngươi lãng phí thời gian.” 

Khóe miệng Voldemort âm thầm co rụt. 

“Cơ mà ta cảm thấy không đủ hiệu suất.” Hắn cố ý nói tiếp. 

“…” Nội tâm Harry rối rắm một phen, đột nhiên nhãn thần sáng lên, “Ngươi xem, chúng ta cùng làm sẽ giảm tỷ lệ sai lầm của ngươi.” 

“…” 

Voldemort nghe đáp án, trong đầu thoáng trống rỗng một giây, sau đó tặng cho Harry biểu tình cười như không cười. 

Ánh mắt Harry dao động, sờ sờ mũi. 

Tốt lắm, hắn có thể xác định chú sư tử con này hiện tại thực sự sợ phải đi kiểm tra một mình. 

Voldemort có chút sung sướng nghĩ. 

Sau đó hắn nói, “Hóa ra Cậu bé cứu thế lại nhát như thỏ đế.” 

Nói xong còn gật gật đầu, tặc tặc lưỡi. 

Ngươi mới giống con thỏ! Con thỏ mắt đỏ! 

Ai quy định Cậu bé cứu thế không được phép sợ một vài thứ quỷ quái? Ngươi sao? Ngươi sao? NGƯƠI SAO???! Không phải đúng không? Lại nói, cái danh Cậu bé cứu thế đó, không phải là cái mũ ta vừa sinh ra các ngươi đã chụp lên đầu ta sao?!? 

Còn nữa, Voldemort, không phải ngươi đang mượn sức ta sao? Không sợ ta vạch trần trở mặt với ngươi sao? Chẳng lẽ sách lược mượn sức của ngươi là khi mới có một chút kết quả sẽ chọc ta tức điên? 

Vốn đã sợ hết hồn, Harry lúc này bị vạch trần, trí não đột nhiên vỡ vụn trong nháy mắt phun ra một đống kích động, nhưng cuối cùng lại chỉ xù lông hô, “Ta sợ cái gì, ngươi đã không cần ta hỗ trợ, vậy thì, ngươi bên này, ta bên kia!” 

Sư tử nhỏ nhà Gryffindor chỉ chỉ tủ chén, đến phút cuối cùng vẫn còn tìm cho mình một nơi nhìn qua có vẻ an toàn. 

“Ngươi chắc chứ?” Voldemort hỏi. 

“Chắc!” Harry bướng bỉnh nhìn thẳng vào mắt Voldemort, không có một chút ý lùi bước. 

“Vậy như vậy đi.” 

Voldemort lộ ra một nụ cười làm Harry thật muốn đập hắn. 

***** 

Harry trừng trừng nhìn Voldemort vài giây như hạ chiến thư, sau đó khí thế hừng hực chạy tới bên kia phòng. 

Cậu cầm đũa phép gõ gõ lên ngăn tủ, đầu đũa phép thế nhưng lại không sáng. 

“Hửm?” 

Harry nghi hoặc nhìn đũa phép của mình, gõ gõ lần hai, không có phản ứng. 

Đũa phép của mình hỏng rồi hả? 

Cậu có chút lo lắng huy động một bùa Lumos, đầu đũa phép trong nháy mắt xuất hiện ánh sáng, thể hiện rõ nó hoàn hảo không hao tổn gì. 

Làm thế nào giờ? 

Bởi vì vừa mới giận dỗi mà trở nên có chút phiền táo, Harry vò vò mớ tóc lộn xộn trên đầu. Cậu rất muốn đi qua hỏi Voldemort xem chuyện này là thế nào nhưng mà vừa mới bừng bừng khí thế giờ đã chạy về, cho dù là có nguyên nhân hợp lý thì vẫn cảm giác có chút yếu thế. 

Không được! 

Tuyệt đối không đi hỏi hắn. 

Harry hừ một tiếng, tiếp tục gõ. 

Vẫn cứ không có phản ứng. 

Cậu quyết định vất ngăn tủ này lại để kiểm tra cuối cùng. Dần dần tỉnh táo lại, cậu đột nhiên ý thức được cái ngăn tủ này có lẽ còn khó giải quyết hơn con hình nộm bên kia. 

Nhưng nếu bản thân đã đòi phụ trách bên này thì không thể hối hận. 

Mặc kệ Harry tự trấn an mình, trái tim trong lồng ngực vẫn đập đến sắp nhảy ra ngoài. 

Cậu tránh xa khỏi ngăn tủ kia, quay đầu lại xem xét Voldemort, thấy đối phương hoàn toàn không chú ý tới mình bên này, nhẹ nhàng thở phào một hơi. 

Nhưng trong lòng lại ẩn ẩn chút cảm giác hỗn loạn, còn có chút …. thất vọng. 

Trong đầu sư tử nhỏ chỉ một giây liền đem tí ti thất vọng đó xóa sạch sẽ, không cho chút cảm giác kì lạ này ảnh hưởng đến chủ nhân của nó. 

Harry lấy lại bình tĩnh, tính toán đi kiểm tra lò sưởi âm tường. 

Cậu tới đó. 

Mới vừa lại gần, không khí ấm áp đến có chút khô nóng liền ập thẳng vào mặt. Ngọn lửa không ngừng liếm lên đáy nồi, củi cháy lách tách thổi bùng những đốm tro còn mang ánh lửa bay múa trong lò, xinh đẹp như lá khô bay trong gió. 

Cậu nhìn thật kĩ cái lò sưởi này, còn cố ý nhìn thứ trong nồi. Không dám tới quá gần, phải biết hơi nước có khi còn bỏng hơn nước sôi. 

Nhưng mà cảm giác không còn phải lo lắng kính mắt bị hơi nước làm mờ cũng thật tốt, Harry nghĩ. 

Cậu thật cẩn thận thăm dò, chỉ là một nồi nước sôi, không có gì đặc biệt. Nhưng cậu nhíu nhíu mày, cảm giác cái lò sưởi này không đơn giản như vậy. 

Là đám củi kia? 

Harry nghi hoặc hướng ánh mắt tìm tòi trong đám củi đã hóa thành than, đột nhiên ở giữa những khe hở nhìn thấy chút ánh sáng màu bạc lóe lên. 

Là ảo giác sao? 

Không, thứ kia hình như là một cái chìa khóa. 

Harry quyết đoán hướng đống củi phóng một bùa Aguamenti (Bùa rót nước), ngay giây tiếp theo, ngọn lửa bùng lên từ lò sưởi thiếu chút nữa đốt luôn áo choàng của cậu. 

Cậu chật vật ngã ngồi dưới sàn nhà, Voldemort bên kia cuối cùng cũng nhìn qua. 

“Ngươi đang làm cái gì đấy?’ Voldemort có chút kinh ngạc. 

“Ta chỉ phóng một bùa Aguamenti thôi.” Harry khó chịu nói. 

“Ta còn tưởng ngươi phóng Incendio (Bùa tạo lửa)” Voldemort nhìn vết cháy đen chung quanh lò sưởi, trêu chọc nói. 

“Ờ, hay, cho dù ta có phóng Incendio thì cũng sẽ phóng lên người ngươi chứ không phải cái lò sưởi này đâu.” Harry quặc lại. 

Cậu đột nhiên rất muốn cãi nhau với Voldemort mấy câu. Loại cảm giác này ấu trĩ hệt như Dudley hồi tiểu học, khi nó cố ý giật tóc bạn nữ xinh nhất lớp để làm bạn ấy chú ý đến nó. 

Làm Voldemort chú ý? 

Harry cảm thấy mình như bị sét đánh trúng. 

“Nếu ngươi phóng lên người ta, hệ thống cũng sẽ tự động làm nó bắn ngược lại về cho ngươi.” 

“Vậy cứ để nó thiêu chết ta đi!” 

Harry dưới ánh mắt khó hiểu của Voldemort, rên rỉ một câu như thế. 

“Ước gì ngươi trong hiện thực cũng có thể suy nghĩ như vậy.” Hoàn toàn không hiểu ý tứ trong câu kêu rên của Harry, Voldemort cuối cùng dùng một nụ cười giả tạo kết thúc cuộc nói chuyện giữa hai người. 

Hắn nhìn Harry giận dỗi đi về phía tủ chén rồi mới đến kiểm tra con rối kia. Voldemort thử dùng một bùa cắt, nhất thời, một dòng máu loãng đen sì chảy ra, tỏa mùi tanh tưởi. 

Rất thật, Voldemort nghĩ, sau đó lại dùng một bùa Scourgify, xóa sạch những vệt máu đen đó. Hắn nghĩ, nếu để tên nhóc kia thấy cảnh này, khẳng định là lại sợ đến tái mặt. 

Xung quanh con rối cũng không có gì khác lạ, xem ra vẫn phải đi tìm pin lắp vào xong mới có thể biết nó muốn nói cho bọn họ cái gì. 

Vì thế, Voldemort xoay người kiểm tra cây thông Noel trong góc phòng. 

Hắn không có tùy tiện đụng tay vào mà chỉ cẩn thận chú ý tới con nhện bám trên ngôi sao trên ngọn cây, dưới mấy tầng mạng nhện có một con bướm thân màu vàng, cánh màu xanh dương pha trắng. Con bướm dính trên mạng nhện, không ngừng đập cánh, giãy dụa muốn chạy thoát khỏi con nhện đang chuẩn bị vồ tới. 

Voldemort không động, mặc dù hắn đoán con bướm kia là đạo cụ mình đang cần. 

Thu hồi lại những mảnh linh hồn bị xé ra, Voldemort lại khôi phục vẻ lãnh tĩnh, kiên nhẫn trước kia. 

Hắn vẫy đũa phép, biến một đồ trang trí nhỏ cạnh cây thông thành một con thiêu thân. Con thiêu thân chấp chới vài cái liền bị vướng lại trong mạng nhện, tiếp đó, dưới ánh mắt chăm chú của Voldemort, con nhện dùng tốc độ nhanh đến vô lý lao tới cạnh con thiêu thân, chỉ vài phát liền xử lý sạch sẽ con mồi. Sau đó, con nhện quay về chỗ ngôi sao, tiếp tục như hổ rình mồi nhìn chằm chằm con bướm màu lam trắng, tựa hồ chỉ cần có người chạm vào, nó sẽ lập tức phi tới cắn kẻ đó. 

Không đợi Voldemort nghĩ tiếp, sau lưng vang lên “Ruỳnh” một tiếng, ai kia lại ngã sấp mặt, thành công hấp dẫn sự chú ý của hắn. Voldemort, tất nhiên, thuận miệng ban cho Cậu bé cứu thế vài câu châm chọc. Tiếp đó, hai người lại quay về với mục tiêu của mình. 

“A ———— ! ! !” 

Voldemort đột nhiên nghe tiếng Harry hét thảm, hắn vừa nghĩ tên ngu ngốc kia tám phần là lại làm chuyện ngu xuẩn gì rồi, vừa khoan thai quay đầu lại. 

Sau đó —— 

Hắn phát hiện ———— 

—— Harry biến mất rồi! 

=============================================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét