Thứ Hai, 5 tháng 11, 2018

Giải mê du hí - chương 20

Chương 20: Malfoy khẩn trương 

Voldemort không dám đánh thức Harry.

Đúng vậy, Chúa Tể Hắc Ám hiện tại một chút biện pháp đối phó với Cậu bé cứu thế cũng không có.

Đánh thức Harry, cậu mà tiếp tục náo loạn thì Voldemort không có tự tin bản thân mỗi lần vật lộn đều có thể thắng con sư tử nhỏ sức lực tràn đầy này. Không đánh thức Harry, tiến trình đi tìm lời giải lại hoàn toàn không có cách nào tiến triển.

Dù sao cũng không thể bảo hắn vác tên nhóc này đi tiếp.

Voldemort đau đầu.

Nếu ánh mắt có thể giết người thì Harry đã sớm bị chọc thành tổ ong. Mà hiện tại Cậu bé cứu thế đã say khướt lại hoàn toàn không hề hay biết có một ánh mắt muốn giết người đang nhìn mình, vẫn ngủ ngon lành. Voldemort nhịn không được tức giận vươn tay nhéo mặt Harry, dù sao ở nơi này cũng chẳng có ai biết chuyện hắn làm cái việc chẳng lấy gì làm thanh lịch như thế.

Harry nhăn nhăn mặt, lầu bầu vài tiếng, xoay người ngủ tiếp.

“…” Voldemort trầm mặc nhìn chằm chằm Harry trong chốc lát, cuối cùng quyết định làm việc nên làm trước, kiểm tra lại đường đi.

Từ sáng sớm, Voldemort đã trở lại nhà cũ một chuyến, lấy chiếc nhẫn đã bị mình ếm lời nguyền, dung hợp lại mảnh linh hồn chứa trong đó. Không thể nói là hắn đã suy nghĩ thông suốt, không cần sự bất tử, mà là hắn phát hiện ra linh hồn của mình quá mức suy yếu nên mới tính toán dung hợp lại một mảnh linh hồn trước, đợi linh hồn mình ổn định rồi nghĩ tiếp.

Vốn hắn muốn lấy lại mảnh hồn trong quyển nhật kí ở nhà Malfoy, lại không nghĩ tới tên Lucius ngu xuẩn kia lại đem nhật kí bỏ vào đống sách của con gái nhà Weasley, cuối cùng còn bị tên nhóc trước mặt hủy mất. Tuy nhà Malfoy đã bị trừng phạt nhưng một mảnh linh hồn của hắn cũng vĩnh viễn biến mất.

Vừa nghĩ tới một mảnh linh hồn của mình bị tên nhóc này hủy, Voldemort lại tức giận duỗi tay nhéo thêm một cái.

Sau đó, Voldemort từ trong tàng thư nhà Malfoy tìm được một văn bản, nếu phần linh hồn còn lại đầy đủ hơn hoặc hoàn hảo hơn phần mất đi, có thể dùng loại ma thuật hắc ám này để tiến hành tu bổ linh hồn, khôi phục lại trạng thái ban đầu.

Việc này đối với Voldemort mà nói là một tin vui lớn. Nếu có thể tu bổ linh hồn đầy đủ rồi lại phân tách lại, vậy tương đương với việc mảnh linh hồn bị Harry Potter giết chết trong nhật kí chẳng gây ảnh hưởng gì đến hắn.

Chỉ là việc lấy lại linh hồn đầy đủ sẽ mang đến cho Voldemort biến hóa làm hắn cực kì oán hận. Không sai, chính là bộ dáng hắn sẽ khôi phục trở về ngoại hình tương tự với người cha ruột mà hắn căm ghét. Cho dù ngoại hình ưa nhìn đó lúc trước đã giúp hắn rất nhiều nhưng Voldemort sau khi trở nên cường đại đã từ bỏ nó, bởi vì hắn cảm thấy bản thân chẳng bao giờ cần lợi dụng đến bề ngoài để mê hoặc nhân tâm.

Cơ mà hiện tại, hắn tính toán lợi dụng thời gian dung hợp linh hồn, để bộ dáng hắn căm hận phát huy tác dụng của nó lần cuối cùng.

Tiểu quỷ chết tiệt này phản ứng mãnh liệt với hình dáng hiện tại của hắn như thế, vậy thì hắn sẽ đổi một bộ dáng khác cho nó xem.

Không thể không nói đây là một sự thỏa hiệp nhưng Voldemort cho rằng đây chẳng qua là đem chuyện đã định trước đẩy sớm lên mấy tháng mà thôi.

*****

“Ô …”

Ngày hôm sau, Harry tỉnh dậy từ trong mộng. Cậu lắc lắc đầu, phát hiện bản thân vậy mà lại mơ mơ hồ hồ không nhớ rõ những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.

Đã xảy ra chuyện gì?

Harry lắc lắc đầu, buộc chính mình suy nghĩ. Một lát sau, mặt cậu liền đỏ bừng.

Ơ… ờ…

Hôm qua hình như mình đã say khướt?

Còn tay đấm chân đá với Voldemort một trận?

Còn ra vẻ mỉa mai Voldemort, sống chết không chịu nhớ trong mộng mình với hắn là đồng bọn?

Thật mất mặt…

Harry chôn đầu vào gối, đóng giả làm đà điểu, sống chết không muốn hồi tưởng lại chuyện trong mộng. Nhưng nói đi nói lại, cậu không thể trốn trên giường cả đời, bất đắc dĩ, Harry cố gắng làm đại não mình trống rỗng, trống rỗng, xoay người rời giường.

Hôm nay là chủ nhật, không có lớp học, Harry tính đi dạo trong trường. Bài tập hôm qua ngồi làm cùng Hermione đã hoàn thành xong phân nửa, giúp cậu hôm nay thoải mái hơn rất nhiều. Chẳng qua vừa nghĩ tới còn phải tới chỗ Snape, tâm tình lại tệ đi.

Harry ở trên hành lang chậm rãi đi dạo.

Trải qua mấy năm học làm Harry càng thêm tin tưởng trong Hogwarts có rất nhiều mật thất, đáng giá để mình từ từ thám hiểm. Cả đống cầu thang không ngừng biến hóa cũng làm cho tòa nhà giống như một mê cung. Cho dù Harry hiện tại đã không còn lạc đường đến lớp trễ nhưng ngẫu nhiên chuyển tới một địa phương nào đó mới vẫn khiến cậu cảm thấy ngạc nhiên cùng hưng phấn.

Harry rẽ lung tung, trong lúc lơ đãng đã leo tới tít tầng 8, cậu đang nghĩ xem có nên trở xuống hay không, kết quả tới chỗ rẽ lại đụng trúng một người.

“Đau …”

Hai người đồng thời kêu lên, giọng nói quen thuộc làm Harry lập tức ngẩng đầu nhìn lại.

Quả nhiên là Malfoy!

“Mày lại đang làm chuyện gì xấu hay sao mà vội vàng thế?” Harry ổn định lại bước chân, tiến thêm một bước, làm cho mình có vẻ nguy hiểm hơn một tí, cậu nhìn ra Draco Malfoy lúc này đang cực kì khẩn trương.

Malfoy theo bản năng lùi lại một bước, “… Tao chẳng làm cái gì cả.”

Harry càng thêm hoài nghi nhưng còn chưa kịp mở miệng hỏi tiếp, Malfoy đã phản ứng lại. Nó cũng tiến lên trước một bước, cùng Harry giằng co.

“Hey, đây chẳng phải là Potter sao? Mày làm gì ở đây? Là muốn bị tao trừ điểm hả?” Malfoy ngạo mạn nói.

Nhưng Harry không bị vẻ ngoài của nó dọa, cậu nhìn ra môi Malfoy hơn run, bàn tay thậm chí còn túm tay áo đến nhăn nhúm mà không biết, hành động đó không giống giáo dục quý tộc của nhà Malfoy tí nào.

Cậu càng thêm khẳng định tên này đang làm chuyện gì đó không muốn ai biết.

“Mày đang chột dạ.”

“ …. Tao muốn trừ Gryffindor 10 điểm vì tội mày dám va chạm với huynh trưởng!” Malfoy không trực tiếp trả lời nghi ngờ của Harry mà cố tình lái sang chuyện khác, nhưng Harry thì không bị lừa.

“Hai đứa người hầu của mày đâu? Tao cảnh cáo mày, chỉ cần mày làm chuyện xấu, tao chắc chắn sẽ bắt được mày.” Harry hùng hổ uy hiếp, đúng lúc này, cậu đột nhiên cảm thấy vết sẹo trên trán đau nhói.

“A …”

Cậu ôm trán, đau đến nhắm tịt mắt.

Malfoy thấy Harry như vậy, lập tức đẩy cậu sang một bên, chạy trối chết.

*****

Buổi tối, Harry đem chuyện Malfoy hành động mờ ám kể cho Ron với Hermione nghe. Hai người họ đều đồng ý với suy nghĩ của Harry, Malfoy chắc chắn đang âm mưu gì đó.

Chuyện này vẫn luôn chiếm cứ suy nghĩ của Harry, đến tận khi cậu lên giường đi ngủ.

“Rầm ——”

Đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, Harry ngồi bật dậy.

Bạn chung phòng đều bị cậu dọa sợ, đổ dồn ánh mắt về phía cậu.

“Harry, bồ làm sao đấy?” Ron hỏi, trên đầu còn đang đội cái mũ ngủ mới kì quặc, màu sắc chả liên quan gì đến mái tóc đỏ quạch kia. Nhưng giờ phút này cái mũ đó cũng làm cậu cười không nổi nữa, sắc mặt cực kì mất tự nhiên nói mình không sao.

“Cậu ta tám phần là lại muốn nói gì đó liên quan đến kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, như kiểu trong mộng nhìn thấy hắn chẳng hạn, để nhấn mạnh cậu ta không giống người thường.” Từ sau lần cãi nhau với Harry đến giờ vẫn luôn đối đầu với cậu, Simon âm dương quái khí nói.

“ …” Harry lần này không cãi lại, cậu có chút vô lực nghĩ, “Hờ, bạn tôi ơi, cậu đoán đúng rồi.”

Dưới ánh mắt lo lắng của Ron, Harry một lần nữa nằm xuống giường.

Cậu không ngừng thầm nói với chính mình, Voldemort ở trong mộng chính là đồng đội, là đồng đội của mình, việc trong mộng là ở trong mộng, không cần bị khuôn mặt kia dọa, không cần bị dọa…

Tiếp đó mơ mơ màng màng tiến nhập giấc mộng.

Tỉnh lại trong mộng, Harry lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng, nhức nhối khó chịu, toàn thân cũng đau như bị ai đánh nhưng dưới tác dụng của cồn, tâm trí cậu vẫn không rõ ràng.

Cậu vừa đau vừa choáng ngồi trong cái mê cung này, tựa vào giá rượu. Mùi từ giá rượu truyền đến càng làm cậu thêm chóng mặt.

Voldemort còn chưa đến mà Harry đã cảm thấy mình trụ không nổi…

Quả nhiên, chờ Voldemort đến liền nhìn thấy Cậu bé cứu thế tựa vào giá rượu, ngủ đến bất tỉnh nhân sự. Hắn không đánh thức Harry, bởi vì hắn thật sự không muốn lần thứ hai có bạo động. Cho dù hắn cảm thấy Harry có lẽ là đang muốn ám chỉ hắn đừng có làm gì xằng bậy nhưng chính bản thân hắn cũng không muốn thử.

Bộ dáng hiện tại của hắn vẫn vặn vẹo đến đáng sợ nhưng khí sắc đã tốt hơn bình thường một chút. Đến hiện tại, hắn đã dung hợp xong trường sinh linh giá trong cái nhẫn và trong Nagini. Vương miện đã bảo con trai nhà Malfoy đi lấy, lập tức sẽ về đến tay hắn. Cốc vàng vẫn ở trong Gringotts, hắn đã sai tín đồ điên cuồng của mình, Bellatrix đi thu về. Bản thân hắn thì tự đến sơn động lấy mề đay của Slytherin nhưng lại phát hiện ra cái ở đó là giả, điều này làm cho hắn rất tức giận.

Nhưng không sao, Voldemort tin rằng không mất bao nhiêu thời gian, hắn có thể tìm nó về.

Voldemort biến ra cho mình một cái ghế dựa, ngồi xuống đối diện Harry, ngẩn người nhìn chằm chằm Cậu bé cứu thế. Hắn cũng muốn làm cái gì đó nhưng nguyên tắc của hệ thống khiến hắn không thể đi đâu một mình.

Nhìn tên nhóc đối diện vì lạnh mà cuộn tròn thân thể, kéo chặt áo choàng mỏng trên người, Voldemort thờ ơ, nghĩ thầm, cho tên nhãi này lạnh chết cũng tốt. Nhưng cuối cùng, hắn do dự một chút, biến ra một cái chăn, dùng bùa bay ném lên người Harry. Cái chăn từ trên trời giáng xuống nếu để người khác nhìn thấy, tám phần sẽ cho rằng Voldemort đang muốn dùng chăn đập chết Harry hoặc là muốn bịt chết cậu.

Cơ mà ngay cả Voldemort cũng không tự phát hiện, một giây cuối cùng trước khi cái chăn chạm vào Harry, hắn thả chậm tốc độ, để nó mềm nhẹ phủ lên người cậu.

Tuy không bị cái chăn đập tỉnh nhưng lại bị nó trùm mặt, Harry khó thở dịch dịch chăn, tự giác chui đầu ra ngoài, tay lại kéo chăn bọc lên người, không hề hay biết tiếp tục ngủ.

=======================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét