Thứ Hai, 29 tháng 10, 2018

Giải mê du hí - chương 19

Chương 19: Rượu vào gây họa 

Nói thì nói như vậy, hai người họ không thể lập tức đi tới căn phòng cuối hành lang. 

Bởi vì hiện tại cuối hàng lang vẫn là vách tường trơn bóng. 

Bánh bao vẫn luôn đi theo giúp đỡ rất nhiều bị bọn họ để lại sân nhỏ. Không biết có phải do nhiệm vụ đã hoàn thành hay không, Bánh bao tuy luyến tiếc cọ cọ quanh chân Voldemort cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nằm lại trên bãi cỏ vừa phơi nắng vừa ngủ gật.
Ngược lại, Harry lại nhìn Bánh bao, có chút không nỡ, tuy con mèo ngốc này thường thường cào cậu đau điếng nhưng dọc đường vẫn luôn ôm nó, Harry đã coi nó như đồng bọn tạm thời. 

Nhưng cậu cũng rõ ràng, cứ mang theo con mèo này sẽ không có lợi, nó ngược lại có thể cản trở hành động của bọn họ. 

Hai người tuy không có cách nào vào được cửa ngầm cuối hành lang nhưng bọn họ lại dùng chìa khóa có được ở guồng nước trong sân mở ra được căn phòng cuối cùng ở tầng 1. Nơi này thoạt nhìn vẫn là một phòng chứa đồ nhưng lại khác biệt với căn phòng lộn xộn trên tầng 2, cũng không giống căn phòng có mũi tên to đùng đã hãm hại họ một vố đau. 

Mấy căn phòng kia giống nơi chứa đồ để làm thí nghiệm, còn căn phòng này, mới vừa đi vào đã bị mùi rượu nồng nặc đập thẳng vào mặt, thiếu chút nữa làm Harry không tiếp xúc nhiều với rượu ngất luôn tại chỗ. 

“Ôi trời đất ơi!” 

Đầu óc choáng váng, Harry lập tức lui về sau một bước, cửa mở, hơi rượu tán ra, làm cậu chịu không nổi phải tránh sang bên cạnh. 

Voldemort lại chẳng bị làm sao, hắn khí định thần nhàn trêu chọc Harry quả nhiên vẫn là trẻ con, chọc Cậu bé cứu thế tức giận trừng mắt. 

Vì chứng minh mình không phải trẻ con, Harry quyết tâm hít sâu một hơi, dẫn đầu đi vào trong căn phòng. 

Kì thật nơi bình thường để trữ rượu không có khả năng nặng mùi cồn như vậy, mùi rượu đều bay hết ra ngoài thì còn uống cái gì. Cho nên mùi vị nồng nặc hiện tại hẳn là do người thiết kế trò chơi cố tình đưa vào để cản trở bọn họ. Voldemort không bị ảnh hưởng nhiều nhưng nhìn sư tử con phía trước hô hấp gian nan, lắc la lắc lư, hắn cũng không dám chắc có thể thuận lợi vượt qua cửa này hay không. 

Voldemort đi theo Harry vào gian chứa đồ. 

Gian chứa đồ này ngược lại coi như phù hợp làm nơi trữ rượu, nhiệt độ thấp, hơi ẩm ướt, tối như mực, tránh ánh sáng trực tiếp. Nhưng hoàn cảnh này đối với hai người lại không có điểm nào tốt. 

Voldemort nhìn thoáng qua sư tử nhỏ đang kéo chặt áo choàng, bước chân loạng choạng, bắt đầu đánh giá hoàn cảnh chung quanh. 

Sau khi mắt bắt đầu thích ứng, tầm nhìn dần trở nên rõ ràng hơn. 

Xung quanh là những giá rượu cực cao chắn hết tầm nhìn, Voldemort đưa tay lên phóng một bùa nổ nhưng ánh sáng bắn ra từ đầu đũa phép rất nhanh đã bị hệ thống quấy nhiễu, phát ra tiếng “xì xì” rồi tắt ngóm. 

Voldemort có chút tiếc nuối nhưng vẫn phải kiên nhẫn đi tiếp. 

Harry đi phía trước lại bị ánh sáng đột ngột làm hoảng sợ, cậu quay đầu nhìn Voldemort phía sau, mơ màng hỏi, “Ngươi đang làm cái gì đó?” 

“Thử một chút. Nhưng thất bại.” 

“A … Đừng có làm bậy, nếu không muốn chết thêm lần nữa…” 

Thấy không có chuyện gì Harry lại quay đầu về, thân thể khó chịu làm cậu chẳng còn sức đấu võ mồm với Voldemort. Cậu duy trì bùa Lumus (Tỏa sáng!) trong tay, tiếp tục đi tới. 

Tuy rằng hơi cồn làm Harry trì độn đi rất nhiều nhưng cậu giống như Voldemort, cũng đoán được chỗ này là một mê cung nhỏ. Còn giá rượu không thể phá vỡ giống như vách tường, hình thành các loại lối rẽ. 

Đã biết đây là mê cung, Harry cũng ý thức được phỏng chừng không lâu sau sẽ xuất hiện một cái gì đó, lập tức thanh tỉnh rất nhiều, nắm chặt hơn đũa phép trong tay. 

Nhưng cũng chẳng được lâu lắm, ý thức cậu lại trở nên mơ hồ. Cồn lần thứ hai phát huy tác dụng. 

Chẳng qua Harry vẫn cố chống đỡ, không muốn thấy Voldemort chê cười mình. 

Cơ mà cái loại che giấu này vốn không hiệu quả với Voldemort, hắn cũng không tính đi lên giúp Harry, chỉ vui vẻ đứng nhìn cậu cậy mạnh. 

Hai người rẽ trái, rẽ phải, mỗi khi đến một lối rẽ, đầu óc về cơ bản đã không còn dùng được, Harry trực tiếp rẽ theo trực giác. 

Thật không biết có phải vận khí hôm nay của hai người cực tốt hay không, lối đi trên cơ bản đều bị Harry trùng hợp đoán đúng. Voldemort âm thầm ghi nhớ các lối rẽ cùng số lần rẽ, chuẩn bị cho khả năng bị rơi vào truy kích. 

Harry thực ra lúc mới đầu cũng có tính nhưng càng đi sâu vào trong, mùi cồn càng nặng, ý thức của cậu cũng càng ngày càng mơ hồ, đếm đếm một hồi liền quên luôn đã đếm đến đâu, đành phải tặc lưỡi, giao toàn quyền cho Voldemort ghi nhớ. 

… Không biết đã rẽ bao nhiêu lần rồi, Harry một bên oán giận căn phòng rõ nhỏ mà sao đường lại dài đến vậy, một bên theo bản năng rẽ trái. 

Hiển nhiên, lần này cậu đoán sai. 

Trong nháy mắt sờ đến ngõ cụt, Harry quay đầu trở lại, lại vừa lúc đụng phải ngực Voldemort vẫn đi theo sau mình. 

“Đau quá…” 

Mơ mơ màng màng nhăn mặt, Harry ôm đầu dùng sức xoa xoa, sau đó cho Voldemort một nụ cười ngốc nghếch. 

“ … “ Nhìn Harry cười cười, Voldemort cạn lời. 

Hàm lượng cồn trong không khí không đến mức quá cao, tuy người thiết kế trò chơi cố tình tăng mạnh điểm này nhưng Voldemort cũng chỉ có chút khó chịu mà thôi, chuyện này hẳn là do gian phòng đã bị ếm bùa mở rộng ra rất nhiều, khiến cho bọn họ phải ở lại bên trong một thời gian dài tạo thành. 

Người trước mặt tuy rằng còn ý thức nhưng hiển nhiên đã say không nhẹ. 

Không rượu vào quậy loạn đã tốt lắm rồi. 

Ý nghĩ này vừa lóe lên, Harry trước mặt đã lập tức thu hồi nụ cười, cảnh giác nhìn hắn. 

Harry – con ma men – Potter miễn cưỡng xoay đầu, nhất thời phát hiện kẻ đối diện cư nhiên lại là tử địch của mình! Cậu lập tức chỉ đũa phép vào đối phương, cơ mà cả người đều lâng lâng, tay cũng run run rẩy rẩy. 

“Chúng ta bây giờ là một, Harry.” 

Voldemort bất đắc dĩ giải thích, còn cố ý gọi thẳng tên Harry để tăng độ tin cậy. 

Quả nhiên, nghe Voldemort nói như vậy, Harry chần chừ trong chốc lát, nhưng đầu óc bay bay làm cậu chẳng thể suy nghĩ gì mà kêu lên, “Ngươi đang lừa ta! Chúng ta chính là tử địch!” 

Nói xong phóng ra một cái Expelliarmus (Bùa giải giới) 

Voldemort không cả thèm tránh, đứng nhìn bùa chú bị lá chắn của hệ thống ngăn cản, va chạm phát ra ánh sáng trắng chói mắt. Harry trong nháy mắt hoảng hồn, lập tức hét lên, “Ngươi còn nói chúng ta là đồng đội! Quả nhiên là lừa ta! Nhất định là ngươi thiết lập phòng hộ, ngươi xem đi, pháp thuật của ta không thể thương tổn đến ngươi!” 

“Bởi vì chúng ta là đồng đội, chúng ta hiện tại đang ở trong mộng.” Voldemort vẻ mặt u ám giải thích. 

“ … Trong mộng… …” 

Harry lắc lắc đầu, tựa hồ có chút thanh tỉnh. Hình như là thật sự có chuyện này, kí ức trong đầu không quá rõ ràng nhưng khi nhìn cái mặt rắn của Voldemort, cậu nhất thời lại bắt đầu nghi ngờ: “Cho dù đang ở trong mộng, sao ta lại phải ở cùng cái tên xấu đến khủng bố như ngươi chứ?” 

Một - phát - chết - luôn. 

Nhìn con ma men bị rượu làm phát điên kia lại dám lấy mặt mình ra đùa giỡn, Voldemort không chút do dự đi qua, bắt lấy cậu. Hắn đá vào sau đầu gối Harry một phát, thừa dịp cậu nhũn chân quỳ xuống, lập tức dùng đầu gối đè chặt lưng Harry, ngăn không cho cậu đứng lên, một tay ngăn chặn tay Harry, nhanh chóng đoạt lấy đũa phép của cậu. 

“Buông tay! Mau trả đũa phép cho ta!” 

“Xem ngươi còn dám ăn nói xằng bậy không!” 

“Nghĩ cùng đừng nghĩ!” 

Harry phản kháng kịch liệt, nương theo uy lực của cồn, lực đạo của cậu hoàn toàn không bị khống chế, động tác cũng thô lỗ hơn rất nhiều, cho dù có đề phòng, Voldemort cũng bị trúng vài cú. Nhưng cồn cũng là con dao hai lưỡi, hít phải quá nhiều, lực đạo của Harry tuy rằng không bị khống chế nhưng cũng yếu hơn bình thường, giằng co một hồi, Voldemort vẫn thành công chặn cậu lại. 

“Buông tay … Ta sẽ không xằng bậy…” 

Bị đè nặng khó chịu muốn chết, Harry vặn vẹo giãy dụa trong chốc lát, rốt cuộc yên tĩnh trở lại. Voldemort nhất thời thở phào một hơi. 

Nơi này vốn hẹp, bị Harry giãy dụa nửa ngày, Voldemort giờ cũng chật vật muốn chết. Cái loại phương thức đánh nhau kiểu Muggle này hắn đã rất lâu không trải nghiệm lại. Cho dù là hồi nhỏ ở cô nhi viện, hắn cũng lấy trí lực và ma lực làm chủ, đi ức hiếp những đứa trẻ khác, dáng vẻ không giống như hiện tại… 

Hoàn toàn, hoàn – toàn là vật lộn! 

“Buông ra …” 

Thanh âm Harry đã trở nên giống như bị bắt nạt, mang theo chút tủi thân, mềm mềm mại mại chứ không còn gay gắt như vừa rồi. Rượu làm vẻ thành thục ngụy trang thường ngày bị tan biến đi không ít. Voldemort cũng không rảnh đi so đo với một đứa trẻ con, lên tiếng trả lời rồi buông lỏng tay. 

Ai biết tay vừa buông lỏng, Harry liền đánh tới, may mà Voldemort còn có một chút phòng bị mới không bị hành động đột ngột của Harry triệt để phản kích. 

Lại một trận vật lộn, hai người lâm vào tình trạng kiệt sức mới chịu dừng lại. 

Voldemort vừa nhìn chằm chằm Harry, chuẩn bị đối phó với mọi động tác của đối phương, vừa điều chỉnh hô hấp của bản thân, làm mình khôi phục lại. Nào biết, một lát sau, phía Harry không có một chút động tĩnh, hắn gọi vài tiếng, cậu cũng không trả lời. 

Voldemort có chút kinh ngạc, cuối cùng quyết định đi qua xem thử. Ai ngờ đi qua thì thấy con sâu rượu kia đã cuộn tròn ngủ mất. 

Dở khóc dở cười, Voldemort cảm thấy chứng đau nửa đầu chưa từng có giờ cũng sắp phát tác luôn rồi. 

==================== 

Tác giả có lời muốn nói: Xin báo trước một chút, trong vòng mấy chương kế tiếp sẽ có tin vui~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét