Chương 15 : Nếu như có cơ hội
Nhưng hết thảy chỉ là ảo giác.
Bốn con bướm căn bản không hề động, chỉ là bị sức mạnh không biết tên dính hợp lại, biến thành bốn con bướm nguyên vẹn, dấu vết vỡ vụn trước đó giống như chưa từng tồn tại.
Harry vò mớ tóc tổ chim, quay đầu hỏi Voldemort: “Chúng ta làm cái gì tiếp bây giờ?’
“Đều mang đi.”
Mí mắt Voldemort còn không thèm nâng lên, cứ như vậy ra lệnh. Harry nghe được, lập tức lấy bốn con bướm, nhưng cầm được con thứ nhất, con thứ hai liền làm thế nào cũng không nhấc ra được, như là có cái gì đang cản trở cậu. Harry lại kéo thêm cái nữa, chỉ cảm thấy một luồng điện truyền tới đầu ngón tay, đau đớn đột ngột làm cậu rụt tay lại.
“Xem ra chỉ có thể lấy một con.” Harry lắc lắc bàn tay bị điện giật đến có chút run rẩy, nhìn kĩ, bảo đảm tay mình không sao mới nhẹ nhàng thở ra.
“Vậy đem con đã lấy thả lại, đợi tìm được manh mối khác rồi tính tiếp.”
Voldemort nói, ánh mắt đồng thời lén lút liếc qua tay Harry một cái, thấy cậu không việc gì, liền lập tức quay đi kiểm tra những thứ khác trong phòng. Nếu bốn con bướm kia không phải manh mối thông tới trò chơi tiếp theo, vậy trong gian phòng này khẳng định còn có thứ bọn họ chưa tìm ra.
Harry thật cẩn thận thả con bướm về, chỉ sợ làm vỡ cánh nó, sau đó cùng Voldemort tiếp tục tìm kiếm.
Cuối cùng, bọn họ ở trong đống sách cạnh cái hòm tìm thấy một quyển khác với những quyển còn lại. Các trang sách cùng bìa sách đều bị dính chặt vào nhau, Harry dùng miếng sắt lúc trước, thật cẩn thận tách các trang sách từ giữa ra, ngoài ý muốn phát hiện chính giữa quyển sách bị người khoét một cái hõm, bên trong là một cái nút màu đỏ.
Harry lấy cái nút ra, ấn lên bức tranh treo trên tường phòng thí nghiệm. Bức tranh này nhìn qua là biết của trẻ con vẽ, hoa nở, cỏ xanh, đại thụ, trời xanh mây trắng, còn có một vòng tròn màu đỏ làm mặt trời. Kích cỡ cái nút vừa khít với mặt trời, Harry ấn xuống một cái, trên hành lang truyền đến tiếng “cạch”, cửa mở.
Thành công tìm ra lời giải, Harry đắc ý dạt dào nhìn Voldemort, Voldemort trả lại cho cậu một nụ cười giả lả.
Câu đố này hắn đích xác không đoán ra, nhưng hắn cũng không ngại làm bộ như mình sớm đã đoán ra.
*****
Hai người trở lại hành lang, tìm một chút, phát hiện cửa thông với sân trong đã được mở ra.
Harry mới vừa bước qua cửa, liền cảm giác trước mắt có một bóng trắng lủi qua, tiếp đó mặt mình như bị cái gì đá vào, cậu vội vàng che mặt lui về phía sau một bước, lúc mở mắt lại, lại nhìn thấy một con chó mực đang chạy về phía mình.
Phản ứng đầu tiên của Harry là ‘Sirius?!’ , vô thức bước lên trước muốn tiếp lấy con chó bự đang lao tới nhưng ngay giây tiếp theo, cậu đã bị Voldemort bên cạnh nhanh chóng kéo đi.
“Chạy!”
Voldemort chỉ quẳng cho cậu một chữ này.
“Gì?”
Harry không rõ, nhưng khi cậu lần nữa quay đầu nhìn con chó mực to bự kia, nhất thời liền hiểu ý của Voldemort. Từ trong ánh mắt sáng quắc của con chó kia hiện ra ý muốn xé hai người bọn họ thành mảnh nhỏ.
CỨU MẠNGGGG !!!!!
Harry ở trong lòng gào thét.
Cứ như vậy, hai người bọn họ, một Cậu bé cứu thế của thế giới phép thuật, một Chúa Tể Hắc Ám của thế giới ma pháp bị một con chó đuổi chạy chối chết.
Ai bảo hệ thống quy định mọi thần chú đều không có hiệu quả ở đây cơ.
Chạy hết vài vòng quanh sân, Harry đột nhiên nghĩ ra một chủ ý, cậu thở hổn hển, gian nan nói với Voldemort, “Ngươi xem, căn phòng đằng kia không có khóa, chúng ta hẳn là có thể dẫn con chó này vào đó.”
“Ngươi đi.”
Voldemort ngắn gọn, rõ ràng trả lời. Nói thật, cái loại vận động thi chạy với chó này không thích hợp với hắn, hắn thậm chí cảm giác mình có chút chịu không nổi. Phải biết hạng mục thể dục thể thao của phù thủy chỉ có mỗi Quidditch thôi, mà Voldemort ngay cả cái đó cũng không thích lắm, càng không nói tới hắn trường kì sử dụng ma thuật hắc ám, lại từng loại bỏ hết dòng máu thuộc về người cha Muggle trong mình, đối thân thể có tổn thương nhất định.
Harry nhìn thoáng qua Voldemort sắc mặt không tốt, lập tức hạ quyết định: “Chúng ta trước tách ra, để nó đuổi ngươi, ta đi xem xét một chút, lại để nó đuổi ta, ngươi liền đừng động.”
Harry tận khả năng nói ngắn gọn kế sách cho Voldemort, dù sao trên đường chạy trốn mà nói quá nhiều sẽ làm cậu hô hấp không thông.
Ngay sau đó, hai người lập tức chia làm hai đường chạy đi.
Con chó chọn đuổi theo Voldemort nhưng Harry cũng không dám khinh thường. Cậu trước đi kiểm tra căn phòng trong sân trước xem có thể mở ra được hay không. Không khóa. Xác nhận xong, lại chạy đến bên cạnh hồ nước nhỏ trong sân nhặt ba hòn đá, cậu không dám dừng lại lâu, vội vàng lê thân thể mệt mỏi chạy về. Harry chạy đến cách gian phòng không xa, tính khoảng cách đủ để tấn công con chó. Cậu ném hòn đá trong tay. Phát thứ nhất … không trúng, phát thứ hai … Trúng!
Harry thấy con chó kia buông tha Voldemort, chạy về phía mình, cậu lập tức vất hòn đá còn lại trong tay, dụ con chó kia chạy vào phòng.
Không quá vài giây, con chó mực kia đã xuất hiện trong tầm mắt Harry, may mắn trong gian phòng này có một ít tạp vật có thể giúp Harry dẫn con chó kia đi vòng vèo. Đồng thời ngay trong lúc chạy, cậu nhanh chóng gõ đũa phép lên đống tạp vật trong phòng, tất cả đều là ánh sáng đỏ, có thể yên tâm rồi, không cần vào lại căn phòng này lần thứ hai nữa.
Con chó mực tiến vào phòng, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Harry vài giây, tiếp đó chồm tới, Harry nhanh nhẹn lăn một vòng sang bên cạnh, nắm vật cứng bên tay ném đi. Con chó bị ném trúng ăng ẳng một tiếng, tiếp đó trong cổ họng nó liền phát ra tiếng gầm gừ tức giận.
Harry nhanh chóng đứng dậy, lại đem toàn bộ những thứ có thể với tới xung quanh ném về phía con chó, nhưng cho dù như vậy, con chó kia vẫn tránh những vật nguy hiểm kia, lao tới. Tuy nhiên thần kinh vận động của Harry không phải để nói chơi, trong vài giây né được con chó, cậu nhanh chóng vọt ra khỏi cửa. Voldemort đứng ngoài tiếp ứng lập tức đóng cửa, khóa lại.
——— Rầm!
——— Rầm!
Con chó mực bên trong vẫn chưa từ bỏ ý định lao rầm rầm vào cửa, gầm gừ sủa âm lên một cách đáng sợ, nhưng Voldemort cùng Harry cảm thấy tạm thời bọn họ hẳn là an toàn.
Quả nhiên, một lát sau, tiếng động bên trong liền ngừng lại.
Hai người nhất thời thở phào một hơi.
“Trời ạ! Rốt cuộc thu phục được nó!”
Harry hoàn toàn không để ý hình tượng nằm lăn ra đất, trong sân nhỏ phủ kín cỏ non, mềm mại như một tấm thảm. Cậu híp mắt, vươn một bàn tay che bớt ánh nắng sáng lạn.
Cả tháng loanh quanh trong đống phòng tối tăm, âm trầm, bên ngoài ngược lại thời tiết rất sáng sủa.
“ … “ Voldemort mệt đến không muốn đáp lời Harry, hắn hơi hơi bình ổn nhịp tim bởi vì chạy nhiều mà đập gia tốc rồi mới ngồi xuống bên cạnh cậu.
… Mà Harry đối với cái người dù mệt đến chết còn muốn bảo trì phong thái tao nhã kia thật không còn gì để nói.
Hai người khó có được bình tĩnh mà nhàn nhã phơi nắng một lát. Không khí bình thản giống như thể hai người là bạn bè quan hệ tốt đẹp.
Không biết là phơi nắng đến mê sảng hay là bị không khí quá mức ấm áp làm mê hoặc, Harry đột nhiên nói một câu, “Nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ kéo ngươi đi vận động, thể lực của ngươi thực sự quá kém.”
Giây tiếp theo, bất kể là người nói ra những lời này hay là người nghe đều nhất thời sửng sốt.
Bởi vì bọn họ chợt nhớ tới, trừ quan hệ hợp tác trong mộng, ngoài hiện thực, bọn họ là tử địch.
“ … Coi như ta chưa nói gì đi.”
Lặng im một lát, Harry thì thào phun ra những lời này.
… …
…
Hai người lẳng lặng nghỉ ngơi một lát, tận cho đến khi một tiếng mèo kêu yếu ớt khiến họ chú ý. Cả hai, một người nhấc người dậy, một người quay đầu, cùng nhìn về vật thể màu xám trắng cách đó không xa.
Còn cái vật màu xám trắng kia, hoàn toàn không thèm để ý đến ánh mắt của Cậu bé cứu thế cùng Chúa Tể Hắc Ám, thản nhiên tự đắc liếm liếm chân, vuốt vuốt lông, ngẫu nhiên vung vẩy cái đuôi, đánh cái ngáp, lộ ra cái lưỡi phấn phấn nộn nộn.
Một con mèo.
Một Cậu bé cứu thế vừa bị một con chó mực đuổi chạy gần chết.
Một con mèo bộ dáng ra oai “Ta là đại gia”.
Harry vẻ mặt xám xịt đứng lên, lấy một loại tư thái cố gắng không dọa nó chạy, chậm rãi tiếp cận con mèo kia. Ai biết cậu làm như vậy ngược lại còn nhận được ánh mắt khinh bỉ của con mèo làm quà đáp lễ. Sư tử nhỏ mắt xanh phẫn nộ đến mức thiếu chút nữa trực tiếp nhào tới kéo đuôi con mèo to gan lớn mật kia.
Harry đi đến ngồi xổm xuống cạnh con mèo xám trắng, đại nhân không chấp tiểu nhân vươn tay nhẹ nhẹ gãi cằm nó, mèo ta bộ dáng hưởng thụ hơi hơi ngẩng đầu, cái đuôi lắc lắc.
Lúc này Voldemort cũng đi tới. Hắn không có nhã hứng nhàn hạ chơi đùa với mèo, chỉ muốn xác nhận xem con mèo này có manh mối bọn họ cần không. Dưới ánh mắt cảnh giác của con mèo, đầu đũa phép chạm vào thân thể, ánh sáng xanh.
Harry có chút kinh ngạc, “Vật sống cũng là đạo cụ? Hẳn là không phải cất vào túi trữ vật đi?”
Voldemort không phủ nhận khả năng Harry nói nhưng hắn nghĩ tới một biện pháp khả thi hơn. Hắn lấy đĩa cá nướng trong túi trữ vật, đặt trước mặt con mèo.
Ngửi được mùi cá nướng, con mèo xoay đầu, né tránh bàn tay đang quấy rầy cằm mình, hướng mũi sang bên cạnh ngửi ngửi. Sau đó vươn đầu lưỡi cẩn thận liếm liếm, xác nhận hương vị không có vấn đề gì, rốt cục ngoan ngoãn ăn cá.
“Ngươi nói, có khi nào hệ thống dùng con mèo này để lừa lấy cá của chúng ta, kéo đến không thể hoàn thành nhiệm vụ tiếp theo không?”
Harry nhìn con mèo nhỏ, đột nhiên nghĩ tới một khả năng.
===========================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét