Chương 17: Dao nhỏ không thể tránh
——— Khi ngươi đối mặt trực diện với tử vong, ngươi sẽ lựa chọn thế nào?
Trên tờ giấy chỉ có một câu đơn giản như vậy.
Nhưng Voldemort và Harry không thực sự hiểu ý đồ của tác giả trò chơi.
“ … “ Harry quay đầu nhìn Voldemort, ý muốn hỏi, nhưng Voldemort tựa hồ đang suy ngẫm cái gì, một lát sau mới chú ý tới ánh mắt của cậu. “Đi vào là biết.”
“Được.” Harry đáp, cũng không chần chừ, cậu nghĩ, cùng lắm thì chết thêm một lần.
Hai người tiến vào bên trong, trước mắt xuất hiện một hành lang mờ tối. Trên vách tường xung quanh không có cái gì, đến ánh sáng tái nhợt mỏng manh cũng phiếm màu đen.
Cả hai đồng thời bước vào, hành lang này đủ rộng cho 4 người cùng đi nhưng hai người họ chỉ đi theo đường thẳng. Tuy Harry thiên về phái hành động nhưng cậu cũng không ngốc, hiển nhiên đều nắm chắc gợi ý “Trực diện” trên tờ giấy kia. Nhưng kế tiếp sẽ phát sinh cái gì, họ đều không biết.
——— Viu!
Tiếng vang rất nhỏ trong không khí khiến hai người chú ý. Đang lúc nghi hoặc, chỉ thấy phía trước chợt lóe sáng, hai hàng dao nhỏ thẳng tắp phi tới trước mặt. Voldemort nhanh tay phóng một bùa Reducto (Nổ tung). Dao nhỏ trước mặt hắn lập tức vỡ tung, còn Harry đối mặt với dao bay đến, dùng thần kinh phản xạ cực tốt nhảy tránh sang bên cạnh.
Tiêu rồi…
Harry nhảy xong mới ý thức được không đúng, quả nhiên, giây tiếp theo cậu đã cùng Voldemort trở về căn phòng đầu tiên.
“Thật xin lỗi.” Harry nói, “Ta không nên tránh sang bên cạnh.”
“Tiếp tục.”
Voldemort chỉ nói thế.
Hai người lần thứ hai bước vào hành lang, nhưng vẫn thất bại. Lần này, Harry vào lúc Voldemort sử dụng Reducto cũng phóng một chú ngữ giống vậy. Dao nhỏ quả thật vỡ tung rơi xuống nhưng sau đó, hai người lại giống như bị một con dao vô hình đâm trúng, không thể tránh né mà chết thêm một lần.
“Thế này là thế nào?!”
Lần này Harry không ngay lập tức tiến vào hành lang, cậu có chút kinh ngạc hỏi.
Voldemort kinh ngạc cũng không kém gì Harry nhưng hắn lại ngay lập tức hiểu được người thiết kế trò chơi muốn đáp án gì, “Đi thẳng về trước, đừng sử dụng bất kì thần chú gì, không cần lo những con dao đó.”
Chỉ sợ đây mới là đáp án tác giả trò chơi muốn.
——— Để đạt được mục đích mà chấp nhận đối mặt tử vong, đây là điều hắn chưa từng làm.
Ngu xuẩn.
Trong lòng Voldemort đưa ra kết luận, đáp án này quả thực đi ngược với mọi việc hắn làm từ trước đến giờ: chế tạo Trường sinh linh giá, trốn khỏi Tử thần.
Vì trường sinh bất tử, không từ thủ đoạn, gặp thần giết thần, gặp phật sát phật, Voldemort giờ phút này cảm thấy đề mục trò chơi đưa ra chính là một truyện cười, nhưng hắn lại không muốn thừa nhận, bản thân đôi khi cũng lóe lên suy nghĩ: Có lẽ việc mình muốn lợi dụng Trường sinh linh giá để đạt tới cuộc sống vĩnh hằng, trong mắt một số người chẳng qua cũng là một trò cười.
Voldemort không phải không có cảm giác, tính cách chính mình càng ngày càng vặn vẹo, càng ngày càng nóng nảy, phân tách linh hồn khiến thể chất hắn so với trước kia yếu hơn rất nhiều, sức phán đoán cũng giảm xuống không ít, mà thủ hạ của hắn cũng từ ban đầu sùng kính, ngưỡng mộ biến thành hiện tại rụt rè, sợ hãi.
Đại khái, trừ bỏ Bellatrix vẫn cuồng nhiệt, kẻ chân chính trung thành với hắn cơ hồ đã không còn ai.
Ngay cả chủ nhân trang viên Malfoy, nơi hắn ở hiện tại, chỉ sợ cũng là vì thấy hắn có khả năng mang đến ích lợi, cộng với e ngại hắn tàn nhẫn, mới có thể cam nguyện cúi mình phục tùng hắn.
Mấy vấn đề này, Voldemort không phải không ý thức được, chỉ là hắn vẫn luôn coi thường lý luận “Yêu” nực cười của Dumbledore, cho nên vẫn luôn cố thù đi theo tư tưởng của mình mà thôi.
“Hey!”
Harry bên cạnh thấy Voldemort hơi ngẩn người, liền vươn tay quơ quơ trước mặt hắn, thấy Voldemort sắc mặt tối tăm nhìn mình, trong lòng cậu lại càng thấp thỏm.
“Ừm … Ý của ngươi là, đáp án của đề mục này là bảo chúng ta đối đầu thẳng với tử vong cũng không lùi bước?”
“Chỉ sợ là vậy.” Voldemort lộ ra nụ cười châm chọc.
“Được, được rồi … “ Harry lắp bắp.
Trong lòng Harry có chút sợ hãi không thể nói rõ, biết rất rõ đây chẳng qua là một trò chơi, mà ở trong này cậu cũng chết qua nhiều lần rồi, nhưng thật sự bảo cậu đối mặt với dao phóng tới, quyết định đối mặt với cái chết gì gì đó, trong lòng cậu vẫn không nguyện ý tiếp thu. Cậu quý trọng sinh mệnh của mình, cho dù trước đây đã cùng Voldemort chết mấy lần, cậu cũng không muốn mình cứ như vậy chết đi.
Tuy trong lòng đang trào sóng nhưng ngoài mặt coi như bình tĩnh, Cậu bé cứu thế hiển nhiên còn chưa giác ngộ được mình đang đồng vu quy tận cùng Voldemort.
Không có người nào không sợ chết, chỉ là đôi khi vì một mục đích mà không thể không chịu một chút hi sinh, cho dù là sinh mệnh.
Mà lúc này, Harry không muốn nghĩ ngợi quá nhiều.
Chỉ là trò chơi thôi!
Không phải sợ, Harry!
Harry ở trong lòng tự cổ vũ chính mình nhưng Voldemort bên cạnh vẫn nhìn ra cậu bé bên cạnh hơi hơi run rẩy. Hắn không có mở miệng cười nhạo Harry, bởi vì loại cảm giác đối đầu trực diện với tử vong này, chính hắn cũng hiểu không phải việc dễ chịu gì.
Đặc biệt là khi loại đáp án này đã mạnh mẽ đánh sâu vào quan niệm của hắn.
Hai người dừng trước cửa một chút, liền bước vào.
Trong lòng bất an làm Harry rất muốn nắm lấy cái gì đó.
Nếu bên cạnh là Ron hay Hermione thì tốt rồi. Cậu nghĩ như vậy, như vậy ít nhất bọn họ có thể nắm tay nhau, cho đồng bọn một chút dũng khí.
Nhưng hiện tại …
Harry dùng dư quang khóe mắt nhìn nhìn Voldemort, triệt để đánh tan ý tưởng này.
Hai người thẳng tắp đi tới, rất nhanh nghe thấy thanh âm vun vút cắt ngang không khí. Harry nhắm hai mắt, tiếp tục đi về phía trước. Cậu thậm chí có thể cảm giác được luồng gió khi con dao vút qua, khiến bước chân hơi mất cân bằng, nhưng kế tiếp, cái gì cũng không phát sinh. Hary hơi hơi hé mắt, phát hiện trước mặt đã không còn con dao nào.
Cậu thở phào một hơi, vừa muốn mở miệng nói cái gì đó thì nhìn thấy không gian phía trước mặt cơ hồ che kín toàn dao là dao. Cậu theo bản năng muốn lùi về phía sau một bước nhưng người bên cạnh còn phản ứng nhanh hơn, lập tức vươn tay đẩy Harry lên. Một bước lùi ra sau biến thành hai bước lao tới trước, cậu trợn tròn mắt nhìn chính mình sắp bị một đống dao cắm thành con nhím.
Merlin ơi …..
Harry thậm chí còn không kịp nhắm mắt lại, cứ thế mắt mở trừng trừng nhìn những con dao nhỏ đó xuyên qua thân thể mình, tiếp đó không gây ra chút thương tổn mà biến mất sau lưng hai người.
“Này … Là ảo giác?”
“Ừ.”
Từ đầu tới đuôi không hề nhắm mắt, Voldemort khẳng định đáp án này.
*****
Kế tiếp không còn xảy ra chuyện gì, hai người cứ thế đi thẳng, thẳng tới một cánh cửa.
Khóa.
Harry nhìn Voldemort, Voldemort lấy chìa khóa từ trong túi trữ đồ ra. Chỗ này có hai chìa, một cái lấy được trong sân nhỏ, cái kia đã bị hai người quên béng mất từ lâu, là chìa khóa dưới đáy nồi u linh đầu bếp ném cho họ.
Voldemort tra chìa thử, phát hiện chìa khóa lấy được ở phòng bếp vậy mà lại chính xác.
Lúc này, Harry bên cạnh đã vượt qua cơn sợ hãi, nhất thời sắc mặt u ám.
“Bây giờ nhớ lại cái nồi kia vẫn còn nổi da gà.” Harry lầu bầu, còn Voldemort bên cạnh từ khi đọc được tờ giấy trên tường liền im lặng, cho nên lần này hắn không đáp lời Harry.
“Ngươi … Không sao chứ?”
Thấy Voldemort không phản ứng gì, Harry chần chừ hỏi.
“Quan tâm địch nhân của mình, thói quen này cũng không tồi.”
Đáp lại cậu, Voldemort đã khôi phục bình thường cười nhạo châm chọc.
“ … “
Bị Voldemort nói cho nghẹn lời, Harry chỉ có thể trừng mắt lườm hắn. Sau một lát, cậu rốt cuộc nhớ đến cái gì đó, quay đầu lại cho Voldemort một tươi cười vi diệu, “Ta chỉ là sợ ngươi liên lụy đến ta thôi.”
Khóe miệng Voldemort co rút, sao câu này nghe quen tai thế …
Voldemort làm bộ ho khan, không để ý đến Harry nữa, dẫn đầu tiến vào trong phòng. Harry nhanh chóng đi theo, nhưng vừa mới bước một bước vào cửa đã “bụp” một cái đâm phải lưng Voldemort.
“Này, ngươi đột nhiên dừng lại làm cái gì?” Harry xoa xoa trán, oán giận nói.
Voldemort tránh người sang bên cạnh, ý bảo Harry tự mình nhìn.
Harry nhìn qua, chỉ nhìn thấy một cái khe sâu không thấy đáy chắn trước mặt bọn họ.
“Cái này vượt quá một sải chân rồi.”
Harry áng chừng độ rộng cái khe nói, Voldemort bên cạnh gật gật đầu.
“Nhưng ngươi xem nơi đó.” Voldemort chỉ tay về phía bên kia cái khe.
Bên kia có một gian nhà tù, so với những gian bên ngoài, hiển nhiên gian này càng bí mật hơn, điều kiện cũng tốt hơn một chút. Khóa cửa đã rỉ sét rơi một bên, cửa lao không đóng. Chân tường đối diện cửa có một bộ xương khô, trên cổ bộ xương còn có một chuỗi vòng cổ sáng lấp lánh.
“Ngươi cảm thấy đó là đạo cụ?” Harry nhìn theo hướng Voldemort chỉ, “Nhưng mà chúng ta không qua được.”
“Có nó đây rồi.”
Voldemort lại sớm đã tính toán xong, hắn chỉ chỉ bé mèo không biết đã ngủ khì từ lúc nào trong lòng Harry nói.
“Đúng rồi!”
Harry cũng vui vẻ, lập tức đánh thức Bánh bao trong lòng. Bánh bao lười biếng duỗi thắt lưng, thuận tiện cào Harry một phát.
May mắn, lần này nó không nặng tay.
Lần thứ hai gặp bất hạnh, Harry ở tròng lòng tự an ủi mình.
“Mèo, có thể giúp bọn ta lấy cái vòng cổ kia không?”
Voldemort sờ sờ cục lông nói.
Bánh bao nghe vậy quay đầu nhìn nhìn bên kia khe, đột nhiên lại sợ hãi co rụt lại vào trong lòng Harry. Hai người đều bị phản ứng của nó làm cho sửng sốt.
“Nó hình như không muốn đâu …” Nếu như bình thường, Harry rất muốn nhìn Voldemort mất hiệu lực hấp dẫn đối với con mèo này, để nó cũng đến cào Voldemort một cái. Chỉ là hiện tại, đúng lúc cần nhờ đến thì thái độ của nó lại như vậy, ngược lại khiến bọn họ gặp phiền toái.
“Đừng sợ, mày có thể nhảy qua đó mà.” Harry cổ vũ nhưng Bánh bao chỉ không ngừng lạnh run chui sâu hơn vào trong lòng cậu, hoàn toàn không còn kiêu ngạo lúc trước.
“Này … phải làm sao đây?” Harry hỏi.
Voldemort nhìn bé mèo như vậy, cũng chưa thể nghĩ ngay ra chủ ý gì.
===============================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét