Thứ Sáu, 19 tháng 10, 2018

Giải mê du hí - chương 18

Chương 18: Xin giúp đỡ bên ngoài 

Hai người đứng trước khe sâu suy xét nửa ngày, lại không thể nghĩ ra cái gì. 

Cuối cùng chỉ có thể tính toán để ngày mai tiếp tục. 

Vừa cảm giác tỉnh lại khỏi mộng, tư duy của Harry còn chưa thể ngay lập tức thích ứng việc đang từ địa lao tối tăm, ẩm ướt chuyển tới phòng ngủ màu đỏ vàng ấm áp, nhất thời có hơi sững sờ.
Hôm nay là cuối tuần, cậu liền dậy trễ một chút nhưng trong phòng ngủ không còn ai, chỉ sợ đều đã đi chuẩn bị cho trận Quidditch buổi chiều. 

Nghĩ đến trận đấu Quidditch hôm nay, Harry một trận mất mát. 

Chính mình không có cách nào tham gia, thậm chí còn không thể đi xem, ngược lại còn phải ở chung với Snape một khoảng thời gian rất dài. 

Đơn giản xử lý bữa sáng, Harry thấy cách thời gian cấm túc còn lâu, cũng không có nhàn rỗi, tính toán về phòng nghỉ tìm một góc, lấy ra cuộn da dê chậm rãi hoàn thành bài tập cuối tuần. 

Kết quả, vừa đến phòng sinh hoạt chung liền gặp Hermione đi tới từ phía đối diện, hai người đều ngẩn ra. 

“Bồ muốn đi làm bài tập sao?” Harry chỉ chỉ một đống đồ trong tay Hermione. 

“Ừ, mình định tới thư viện, bồ muốn đi cùng không?” 

“Thật tốt quá, tớ còn đang nghĩ sẽ phải đi một mình.” 

“ … Đi thôi.” 

Hermione gặp Harry thì rất vui. Biết Harry không được tham gia trận Quidditch hôm nay, Hermione còn cho rằng cậu sẽ thực khổ sở nhưng nhìn đối phương tựa hồ vẻ mặt cũng không có gì khác thường, cô cũng yên lòng. 

Kết quả, đối phương ngược lại lại lên tiếng trước. 

“Bồ không tới xem bọn Ron tập luyện sao?” 

“Không, có gì hay để xem đâu.” Hermione nói, tuy xem Quidditch làm cô rất phấn khích nhưng chỉ như vậy mà thôi. Đối với Hermione mà nói, vẫn là việc học quan trọng hơn một chút. 

Hai người cùng tới thư viện, an tĩnh làm bài tập, trừ bỏ vài lúc Harry nhỏ giọng hỏi ý kiến ra, hai người hoàn toàn không nói chuyện với nhau quá nhiều. 

Có Hermione giúp đỡ, tốc độ hoàn thành bài tập của Harry nhanh gấp đôi. Lúc này cậu đang duỗi thắt lưng hài lòng nhìn thành quả trên bàn. 

Harry không có chăm chỉ được như Hermione, có thể vùi đầu vào bài tập không cần ngẩng lên. Hoàn thành xong đống bài tập mà trong tưởng tượng của cậu là rất rất nhiều, cậu bắt đầu ngẩn người. Ngây ngốc một hồi, lại nhớ tới giấc mộng đêm qua. 

Harry do dự một chút, đột nhiên mở miệng hỏi, “Hermione, nếu trước mặt bồ có một cái khe thật sâu, bồ không qua được nhưng bên kia khe sâu có một thứ bồ cần lấy, bồ sẽ làm gì?” 

Hermione đối với câu hỏi của Harry cảm thấy kì quái nhưng tự hỏi một chút, nữ phù thủy nhỏ thông minh đáp: “Wingardium Leviosa!” (Bùa bay bổng) 

“A! Tớ sao lại không nghĩ tới nó chứ?” 

“Nhưng mà nếu đồ vật quá lớn, năng lực hiện tại của chúng ta không thể khẳng định là sẽ làm được.” Hermione bổ sung. 

“Không sao, thứ kia rất nhỏ.” 

“Harry, rốt cuộc bồ đang tính toán làm cái gì vậy?” Tiểu thư vạn sự thông hồ nghi nhìn thoáng qua Harry, đối phương lập tức làm bộ như không có gì khoát khoát tay. 

“Đừng suy nghĩ nhiều quá Hermione, đây chỉ là một câu đố tớ đọc được trong một quyển sách thôi.” 

Harry nói thế. 

Cậu đương nhiên không thể nói sự thực cho Hermione biết nhưng điều làm Harry cạn lời chính là cậu, một học sinh năm thứ 5 không nghĩ ra thì không tính, đến cái tên Voldemort kia vậy mà một chú ngữ đơn giản như thế cũng nghĩ không ra, quả nhiên đều là bị hệ thống hãm hại đại não rồi. 

Chẳng qua, vừa nghĩ tới hệ thống, Harry đột nhiên nhíu mày. 

“Hermione, có phương pháp gì của Muggle để lấy đồ vật kia không?” Phòng ngừa vạn nhất, cậu vẫn muốn biết nhiều hơn một đáp án. 

“Có lẽ … Có thể bắc cái gì đó làm cầu, dùng ván gỗ hoặc phiến đá.” Hermione rất nhanh trả lời, “Nhưng nếu như là loại gỗ không đủ chắc chắn thì đại khái chỉ có thể để một người nhẹ cân đi qua thôi.” 

“Cảm ơn bồ, Hermione!” 

Được Hermione nhắc tỉnh, Harry đột nhiên nghĩ tới một chủ ý. 

***** 

Buổi tối, vào trong mộng, chờ Voldemort tới, Harry liền nói cho hắn nghe ý định của mình. Voldemort ngược lại lại cho Harry một trận khinh thường, ý tứ khái quát chính là hắn cảm thấy chỉ số thông minh của Harry không thể nghĩ ra đáp án này. Harry bốc hỏa trừng hắn một cái nhưng cậu không thể không thừa nhận mình đã tìm viện trợ bên ngoài. 

“Là Hermione Granger?” 

“Đúng vậy, ngươi biết bạn ấy sao?” Harry cảm thấy ngoài ý muốn. 

“Ừ, chúng ta trước thử bùa bay đi.” 

Voldemort nhanh chóng dời đề tài. Chuyện hắn phái Draco Malfoy đi giám sát Cậu bé cứu thế không thể để lộ ra sớm như vậy. Tuy rằng việc lén phái người theo dõi tử địch là chuyện bình thường nhưng hắn cứ cảm thấy có chỗ nào đó sai sai. 

Bởi vì phép thuật của Voldemort hiển nhiên tốt hơn nhiều so với Harry, cho nên cậu để hắn thi triển bùa bay. 

Như dự kiến. Thất bại. 

Nhưng Harry không hề cảm thấy nhụt chí, cậu sớm đã biết hệ thống sẽ không thiết kế đơn giản như vậy. 

Hai người lập tức trở về phòng giam có bộ xương khô “viết chữ” kia. Vốn còn tưởng rằng phải đi qua hành lang cũ, ai ngờ vừa mở cửa một cái liền về thẳng tới hành lang tiến tới căn phòng cần đến. Cả tờ giấy dán trên tường cũng đã biến mất, giống như hết thảy chỉ là ảo giác. 

Cơ mà chuyện này không đáng nghĩ nhiều, dù sao trong đống phòng này, chỗ nào cũng có điều cổ quái. 

Hai người đi tới cạnh bộ xương, dùng đũa phép gõ gõ tấm ván gỗ dày. 

Ánh sáng xanh. 

Harry thở phào một hơi, xem ra chính mình đoán không sai. 

Trong nháy mắt tấm ván gỗ bị rút ra, bộ xương khô đột nhiên sụp đổ, xác thực đã làm Harry hoảng sợ. Voldemort bên cạnh lại mặt không đổi sắc đá văng cái đầu lâu lăn tới chân mình. 

Tấm ván gỗ vậy mà lại không thể bỏ vào túi trữ đồ, điều này làm cả hai có chút đau đầu, nhưng may làm sao bùa bay lần này lại có tác dụng, việc di chuyển cũng không tính là phiền toái. Bọn họ đem tấm ván bắc qua khe, tấm ván vừa lúc dài hơn độ rộng của khe một ít, khiến cho cây “cầu” nhìn qua coi như vững chắc. 

Harry đặt bé mèo lên tấm ván. Lần này thì không còn run rẩy sợ hãi, nó dùng móng vuốt thăm dò một chút độ chắc chắn của tấm ván rồi nhẹ nhàng nhảy lên. 

Rất nhanh, bé mèo đã mang cái vòng cổ về. Harry vươn tay tính cầm lấy, lại bị nó trừng cho một cái. 

Tiếp đó, mèo ta giống như tranh công chuyển cái vòng đến cho Voldemort, bó tay, Voldemort đành phải tự mình cầm lấy cái vòng. 

“Vòng cổ này nhìn có chút quen mắt.” 

“A? Để ta xem.” 

Harry ngó qua, nhìn kĩ cái vòng trong tay Voldemort. Cậu đột nhiên kêu lên, “Còn nhớ tấm ảnh ở trong phòng ngủ không? Cô bé trong ảnh đeo cái vòng này.” 

Voldemort hiển nhiên cũng nhớ ra, gật gật đầu. 

Hai người ở lại tìm thêm một vòng, đảm bảo không còn tìm thấy gì thêm rồi mới trở về gian phòng ngủ thiếu nữ kia. Trên bàn học có một khung ảnh, trước kia dùng đũa phép kiểm tra thấy hiện ánh sáng đỏ, hai người liền không để ý nữa, chỉ vì bức ảnh này có chứa thông tin về chủ nhân căn phòng nên mới có chút ấn tượng về nó. 

Giờ hai người xem lại bức ảnh, cầm vòng cổ trong tay so sánh. 

Quả nhiên là giống như đúc. 

Hai người lập tức kết luận. 

Trong bức ảnh này có bốn người, một đôi vợ chồng, một thiếu nữ và một đứa bé còn quấn tã. Trên cổ thiếu nữ chính là chiếc vòng hai người đang cầm. 

Harry nhớ lại bộ xương khô đeo vòng trong địa lao, “Ngươi nói xem … Có khi nào cô bé này chính là bộ xương kia không…” 

“Ta cảm thấy vậy.” Voldemort nói. 

“Nhưng còn những phần nhật kí chúng ta đã đọc thì sao? Nếu bọn họ thực sự là chủ nhân của căn nhà này, “ Harry chỉ chỉ ảnh chụp, “Vậy cô bé đã chết kia hẳn là người chúng ta muốn tìm.” 

Voldemort gật đầu. 

“… Vậy thì người chúng ta muốn tìm có lẽ đã chết rồi… …?” Cho ra kết luận này, Harry rùng mình một cái. 

“Chưa chắc, “ Voldemort lắc lắc đầu, “Có lẽ cô bé này bị người thao túng, còn kẻ hạ độc thủ chân chính vẫn đang đứng phía sau màn che.” 

“Đúng rồi, phần nhật kí trước nói cô ấy đang ở căn phòng cuối hành lang chờ chúng ta.” 

“Vậy đi xem đi.” 

================================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét