Thứ Hai, 8 tháng 10, 2018

Giải mê du hí - chương 16

Chương 16: Chúa Tể Hắc Ám và mèo 


Vừa dứt lời, Harry đã bị vuốt mèo công kích.

Mèo nhỏ lông xám trắng ôm lấy tay Harry cào một cái, sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống đất, vênh mặt, lộ ra vẻ mặt, “Đừng có coi thường mèo, bổn đại gia chính là manh mối quan trọng, ngươi dám nghi ngờ sao?”. Harry vô lực.

Cậu lui sang một bên, cào cào mớ tóc lộn xộn không khác gì tổ chim hai cái, khôi phục nó về trạng thái coi như bình thường, sờ sờ miệng vết thương, cầm đũa phép cẩn thận thi triển thần chú chữa lành.

Thật độc ác!

Cào đến chảy máu tay …

Harry vuốt miệng vết thương đã khép lại, làn da tuy đã khôi phục như cũ nhưng dư âm đau đớn vẫn khiến cậu chết lặng. Nếu không phải con mèo này là manh mối thì cậu đã hi vọng ném nó cho con chó mực kia, cho nó ăn một bữa đau khổ rồi mới đi thu phục con chó.

“Được rồi … Ta tin tưởng nó là đạo cụ. Giờ chúng ta nên làm gì?” Harry kì thật không hiểu Voldemort cho con mèo ăn cá là có ý đồ gì nên quay đầu hỏi hắn.

“Nếu ta đoán không sai, đạt thành yêu cầu của hệ thống xong, con mèo này sẽ đi theo chúng ta.” Tầm mắt của hắn lưu lại một chút trên khuôn mặt còn hiện vết cào của Harry, trực tiếp giơ tay, cho vết thương một bùa chữa lành. Hắn xem nhẹ cảm giác có chút không tự nhiên trong lòng, đứng lên vỗ vỗ áo choàng, đi lại vài bước.

Quả nhiên, con mèo nhỏ mới vừa rồi còn cao ngạo muốn chết, giờ phút này lại ngoan ngoãn quấn bên chân Voldemort.

“Ờ… Cảm ơn …”

Thấy đũa phép Voldemort đưa qua, cậu vậy mà lại không trốn. Ngay tại lúc cậu còn đang ảo não bản thân không nên ỷ vào trò chơi mà thả lỏng cảnh giác với kẻ đối địch thì nơi nào đó trên mặt đột nhiên truyền đến hơi ấm. Harry lập tức phản ứng rồi lại nhận ra Voldemort đang thi triển bùa chữa lành cho mình, cậu sờ sờ miệng vết thương đã lành, không tự nhiên biểu đạt lòng cảm ơn.

Giây tiếp theo, Harry nhìn hình ảnh trước mắt nở nụ cười.

Con mèo nhỏ kia hình như thực thích Voldemort (không biết có phải bởi Voldemort cho nó ăn cá hay không), không ngừng ở bên chân Voldemort cọ đến cọ đi, còn meo meo làm nũng, ngẫu nhiên còn đứng thẳng trên hai chân sau, hai chân trước một bên ôm chân hắn, một bên khều khều, cố bắt lấy vạt áo trường bào phất phơ, hoàn toàn không để ý đến khí lạnh hắn phát ra.

“ … Khụ, nó hình như rất thích ngươi … Phì …” Voldemort mặt rắn phối cùng mèo nhỏ đáng yêu, hình ảnh này làm cậu thực muốn mượn một cái máy ảnh chụp lại. Nếu để mọi người trong thế giới phép thuật nhìn thấy, cảm giác khủng bố của Chúa Tể Hắc Ám khẳng định sẽ lập tức giảm xuống không ít.

Cậu cúi đầu, cười đến run vai.

Không thể đá văng con mèo kia ra hoặc cho nó một cái Avada Kedavra, sự quấn quýt của con mèo đối với Voldemort mà nói quả thực là sự tồn tại của một lời nguyền độc ác.

“Giúp ta đi.”

Không hiểu phải ứng phó với động vật nhỏ bằng thái độ gì, Voldemort khó có được cầu cứu, ánh mắt nhìn con mèo đang dán lấy mình có chút bất đắc dĩ.

“Nhưng mà nó thực thích ngươi.” Khóe miệng Harry không nhịn được kéo cao hơn, cậu dùng ngữ khí có chút run run vì nhịn cười nói, giống như cậu cỡ nào nhân từ muốn thỏa mãn nguyện vọng của bé mèo kia.

“Nhanh lên.” Voldemort phát ra tiếng xì xì cảnh báo, Harry lúc này mới đi qua, định kéo bé mèo từ trên đùi Voldemort xuống.

Đáng tiếc, bé mèo lại không nghĩ muốn buông, Harry mất rất nhiều khí lực, thiếu chút nữa vuốt mèo xé một ra một cái lỗ trên quần Voldemort mới ôm được nó vào ngực mình. Ngay sau đó, con mèo ngoảnh lại nhìn tên ác nhân chia tách mình với người mình thích, vuốt mèo quyết đoán cho cậu một cái cào.

“A!”

Bị đau, Harry lập tức buông lỏng tay, con mèo thuận thế nhảy lên người Voldemort cách đó không xa, loạn cọ loạn dụi, quần áo sạch sẽ nhất thời bị con mèo quần cho nhăn nhúm.

Vẻ mặt Voldemort như không còn gì để nói, còn Harry sau khi hồi thần thì vui sướng khi người gặp họa.

“Ta bó tay rồi nhé.”

Harry xoa tay, tỏ vẻ bản thân vô tội.

Cuối cùng, không còn cách nào khác, Voldemort chỉ có thể tự mình mang theo con mèo, chính là hắn càng cố đặt nó xuống, nó lại càng trèo lên. Sự xua đuổi của Voldemort làm bé mèo có chút mất mát cụp lỗ tai nhưng rất nhanh liền khôi phục khí thế một tấc cũng không rời leo lên người hắn, còn Harry chỉ cần đến gần Voldemort một bước, nó sẽ lập tức hung ác “Méo” một tiếng, nhe nanh múa vuốt với cậu.

Trời ạ, có cần đến mức đấy hay không?

Tao không có đi giành Voldemort với mày đâu!


Cậu bé cứu thế ở trong lòng gào thét.

*****

Con mèo, sau đó được Harry gọi là “Bánh bao”, rốt cục vẫn có chút tác dụng. Ít nhất, nó giúp Harry cùng Voldemort hoàn toàn không biết xử lý guồng nước như thế nào hoàn thành nhiệm vụ, không tốn chút sức nào lấy được chìa khóa, sau đó còn dẫn đường giúp bọn họ tìm ra cái thang giấu trong núi cỏ.

Theo cái thang, hai người đi xuống một cái giếng cổ hoàn toàn chẳng ăn nhập gì với phong cảnh trong sân nhỏ.

Đáy giếng không có nước nhưng không khí vẫn ẩm thấp, làm da có cảm giác dinh dính không thoải mái. Voldemort huy động một bùa Lumos (Phát Quang), còn con mèo cũng đã sớm nhảy lên người “người hầu” Harry Potter, để tránh làm bẩn bộ lông khô ráo chỉnh tề của nó.

Hai người đi không bao lâu liền tới trước một cửa sắt rất nặng. Đang nghĩ tới có phải dùng cái chìa khóa tìm thấy vừa rồi không thì chợt nghe “Meo” một tiếng, con mèo vươn chân ấn lên một cái hõm trên vách tường bên cạnh.

Cửa nhẹ nhàng mở ra.

Voldemort liếc mắt nhìn cái hõm trên tường, vậy mà lại là hình chân mèo.

“Làm không tồi.” Voldemort vươn tay xoa xoa đầu mèo nhỏ như khen thưởng, ánh mắt hiện vẻ hài lòng.

“Vào thôi.”

Nói xong, hai người đồng thời bước chân vào gian phòng bí mật.

Nơi này nhìn như một địa lao, trừ bỏ con đường thẳng tắp tương đối rộng không biết thông đến đâu ở giữa, hai bên cứ đi vài chục bước sẽ có hai lối rẽ đối xứng hai bên trái phải, phân biệt hướng tới hai gian phòng giam bị khóa.

Lúc này, Harry tinh mắt thấy bên vách tường có một cái nút màu xanh lục. Voldemort vừa định kêu đừng có ấn, Harry nhanh tay lẹ mắt đã đè tay xuống.

May mắn, không có gì phát sinh.

“Ngươi có thể động não một chút hay không? Nhỡ trong này có bẫy thì sao?” Voldemort nhịn không được nói, thật là, trong ngực bế một con mèo cũng không thể cản tay người này.

“Không có chuyện gì xảy ra mà …” Harry chống chế, đương nhiên cũng ý thức được bản thân hơi lỗ mãng, ngại ngùng sờ sờ mũi.

Quên đi …

Voldemort nhìn Harry biết hối lỗi cũng không truy cứu nữa, “Cái nút này hẳn đã mở ra thứ gì đó, cẩn thận một chút.”

“Biết biết, ta sẽ không liên lụy đến ngươi cùng chết.” Harry đáp.

Hai người cùng kiểm tra nhà tù hai bên, hình như bởi vì cái nút kia, cửa hai gian đều mở ra. Kiểm tra gian bên trái, trống không, chuyển qua gian bên phải.

Bên trong gian này có một bộ xương khô, trên đùi để một tấm ván gỗ, phía trên viết một ít kí tự hai người xem không hiểu, tay phải bộ xương cầm một cái bút, đầu gục xuống, nhìn qua như đang viết chữ.

“Nhìn qua như thể trước khi chết vẫn còn cố viết chữ.” Harry nói.

Nhưng Voldemort lắc đầu, “Nếu vậy thì tấm ván này đã mục hết rồi.” Hơn nữa, cũng không có khả năng duy trì tư thế ngồi, hẳn là phải rụng thành một đống xương vung vãi mới đúng. Ngồi nguyên thành tư thế này, rõ ràng là tác giả trò chơi cố ý làm, cũng không biết là có dụng ý gì. Là chữ trên tấm ván sao?

Voldemort chần chừ, tuy bọn họ đọc không hiểu nhưng khó có thể nói đây không phải manh mối để tìm lời giải.

“Cũng phải,” Harry nghĩ nghĩ liền hiểu được chỗ kì lạ, “Vậy giờ chúng ta làm gì?”

“Trước để đây đã, tiếp tục tới phía trước xem sao.”

Hai người tiếp tục đi, lại vào vài gian phòng giam như vậy nhưng không có thu hoạch gì. Mắt thấy sắp tới gian địa lao cuối cùng, Harry thuận tay ấn xuống cái nút xanh lục trên tường giống hệt đống nút đã ấn trước đó.

Nhưng bọn họ không nghĩ tới, trong nháy mắt Harry nhấn nút, hai bên cửa lao đột nhiên truyền tới tiếng loảng xoảng, hai người lập tức biết có biến, đáng tiếc, đã quá muộn, chỉ trong khoảnh khắc, đã bị hai con chó dữ xông ra xé thành mảnh nhỏ.

“Ta cảm thấy ta sắp bị ám ảnh tâm lý với chó đen.” Sống lại, Harry ấn chặt thái dương đau đớn, bất đắc dĩ nói, hy vọng lần sau lúc gặp Sirius, mình không cần theo bản năng bỏ chạy là tốt rồi. Voldemort bên cạnh mặc dù không tỏ thái độ nhưng hắn giờ phút này cũng có cảm giác như thế.

Con mèo lúc bọn họ bị chó dữ tập kích nhanh chóng chạy biến bây giờ lại xuất hiện bên cạnh, nhìn Voldemort “meo meo” vài tiếng, như biểu đạt thông cảm với Voldemort bị Harry hại chết chung.

“Ừ, tao biết sai rồi.”

Nhìn Bánh bao quay đầu nhe nanh nhìn mình, Harry giơ hai tay đầu hàng, cậu cũng không muốn bị con mèo này cào thêm phát nữa.

Bánh bao lúc này mới bỏ qua, vênh cái mặt nữ vương nhảy vào lòng Harry, tìm vị trí thoải mái nằm cuộn tròn.

Mất mạng một lần, hai người họ quay về điểm xuất phát. Vì đã có kinh nghiệm đau thương, hai người đi mở tất cả những chốt phòng bên trên, chỉ không chạm tới cái cuối cùng. Bởi vì là lần thứ hai, bọn họ rất nhanh liền tới cánh cửa cuối cùng, lúc này, bên cạnh cửa dán một tờ giấy, hấp dẫn sự chú ý của hai người.

=====================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình

Meo meo ~ >▽< (Chào mọi người ~)

Meo meo meo meo meo ~ (chương tiếp theo sẽ viết bằng ngôn ngữ của mèo nha ~)

Meo! (Mới là lạ đó!)

P/S: Team Mèo tỏ vẻ viết chương này rất vui = w =

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét