Thứ Sáu, 28 tháng 9, 2018

Giải mê du hí - chương 14

Chương 14: Mặt người 

Snape đương nhiên cũng đem chuyện Voldemort chú ý quá nhiều đến Cậu bé cứu thế nói cho Dumbledore, cụ bởi vậy càng thêm khẳng định Voldemort đang thông qua giấc mộng gây ảnh hưởng lên Harry. Chẳng qua cụ chỉ nghĩ đến chuyện Trường sinh linh giá chứ không biết còn tồn tại một trò chơi giải câu đố như vậy. 

Không sai, thầy Dumbledore đã đoán ra Harry chính là một trong những Trường sinh linh giá của Voldemort, cụ vì thế mà cảm thấy đau lòng, khổ sở, cũng nuôi ý định tìm biện pháp cứu vớt đứa bé này.
Nhưng không tìm được. 

Về phần Voldemort dường như có ý đồ cho Snape ngăn cản Umbridge sử dụng ma thuật hắc ám với Harry, cụ Dumbledore đoán có khả năng do việc này gây ảnh hưởng tới việc hắn liên hệ với Harry trong mộng cho nên mới đi ngăn cản. Chẳng qua tính đến điểm này, cụ có chút hổ thẹn. Cụ vậy mà lại bởi gần đây quá mức bận rộn mà không chú ý tới Harry bị trừng phạt như thế, cuối cùng phải nhờ địch nhân nhắc nhở mới phát hiện ra, làm cụ thực sự cảm thấy có lỗi với Harry. 

“Như vậy Harry, về sau, vào thứ hai và thứ tư mỗi tuần, trò sẽ đến chỗ giáo sư Snape học Bế quan Bí thuật, có vấn đề gì không?” Dumbledore thoát khỏi suy nghĩ trong đầu, cho Harry một ánh mắt hỏi ý kiến. Harry bất đắc dĩ lắc đầu, tuy cậu đối với thầy Dumbledore vẫn còn chút giận dỗi nhưng cậu cũng sẽ không cự tuyệt yêu cầu của bạch phù thủy mình sùng kính nhất. 

Chuyện này cứ như vậy quyết định xong. 

“Vậy bắt đầu luôn từ hôm nay đi, vừa lúc còn vài ngày cấm túc.” 

Thầy Dumbledore sau khi quyết định xong, bắt đầu nhấm nháp điểm tâm ngọt mới xuất xưởng của tiệm Công Tước Mật, rồi bị Snape vẻ mặt không kiên nhẫn đuổi về văn phòng hiệu trưởng. 

Dumbledore vừa đi, tầng hầm liền khôi phục yên tĩnh, Snape liếc nhìn Harry một cái, lập tức đi đến tủ của mình tìm kiếm một chút, sau đó lấy ra mấy bình độc dược màu sắc quỷ dị đặt trước mặt cậu. 

“Uống đi.” 

Lão ra lệnh. 

“Đây là cái gì?” 

Bàn tay với ra của Harry chần chừ trong chốc lát, hỏi. 

“Chẳng lẽ quý ngài Potter đây cảm thấy giáo sư độc dược sẽ ở ngay trong trường độc chết học sinh của mình? Thứ này để chữa trị miệng vết thương nho nhỏ của mi, Potter.” Snape trào phúng một phen nhưng vẫn nói ra đáp án. 

Nghe xong câu trả lời, Harry thở phào một hơi, mở nắp bình, uống một hơi cạn sạch mấy bình độc dược. 

Gần như ngay lập tức, mặt cậu nhăn tít lại, như bị đập một phát thật mạnh vào đầu. 

Đây chắc chắn là thuốc độc! 

Lão dơi già trời đánh! 

Harry thống khổ muốn tìm nước để làm trôi mùi vị kinh tởm trong miệng nhưng Snape tất nhiên không tốt bụng đến thế. Vì vậy cậu chỉ có thể bịt miệng, bức bách chính mình nuốt nốt ngụm độc dược trong miệng thay vì nhổ ra. 

“Tốt lắm Potter, giơ tay ra.” 

Lúc này, một giọng nói có chút không kiên nhẫn truyền tới, Harry nghe lời giơ tay, sau đó nghe được Snape cười nhạo, “Tôi không được nói dối? Thật sự là một câu thích hợp cho Potter tự đại.” 

Harry tức đến nghiến răng, muốn rút tay về. Snape so với cậu nhanh hơn, lão lập tức nắm chặt tay Harry, rút đũa phép chỉ vào, niệm một câu thần chú phức tạp. Harry không biết đó là cái gì nhưng dấu vết trên tay cậu dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được từ từ khép lại rồi biến mất, cuối cùng khôi phục như ban đầu. 

Gần như ngay khi vết thương khép lại, Snape nhanh chóng buông tay Harry, bộ dáng chán ghét, như thể trên người cậu có vi khuẩn dễ lây lan gì đó. 

Harry không chút khách khí trừng lão một cái. 

Nhưng ngay lập tức, cậu bày ra nụ cười cứng ngắc, có chút lấy lòng hỏi, “Giáo sư Snape, nếu lịch cấm túc đều đã đổi sang chỗ thầy, thầy có thể hủy buổi ngày mai, đổi sang một ngày khác được không?” Buổi chiều ngày mai cậu có một trận đấu Quidditch đó!!! 

Tuy khả năng Snape đồng ý gần như bằng 0, sư tử nhỏ dũng cảm vẫn muốn thử một lần. Quả nhiên câu trả lời vẫn là … 

“Không được.” 

Snape cho Harry một nụ cười giả dối, hiển nhiên đã nhìn thấu ý đồ của tầm thủ nhà Gryffindor. 

Giãy dụa cuối cùng bị áp chế thành công, Cậu bé cứu thế nhất thời suy sụp tinh thần. Mà lúc này, chương trình huấn luyện trí não cũng bắt đầu. Snape giảng giải cho Harry một vài điểm nhất định, ngay vào lúc Harry còn chưa chuẩn bị tinh thần xâm nhập đầu óc cậu. 

Harry trong nháy mắt căng thẳng, cậu sợ Snape sẽ phát hiện ra việc mình và Voldemort trong mộng nhưng cậu rất nhanh thoáng yên lòng, bởi vì trò chơi kia bản thân nó có một lớp bảo vệ. Mặc dù như thế, bị Snape lật xem kí ức cũng không phải chuyện vui vẻ gì, đối với cái này Harry chỉ có thể hết sức ngăn cản, nhưng không có tác dụng. 

Thời điểm từng đoạn kí ức ngắn bị bắt nạt từ nhỏ hiện lên trong đầu, Harry hét lên một tiếng, lấy tốc độ sét đánh phóng về phía Snape một bùa Expelliarmus (Bùa giải giới)

Lực độ cực lớn đẩy Snape lùi về phía sau nửa bước. 

Chiết Tâm Trí Thuật bị cắt đứt. 

“Rất tốt, Potter. Nhưng Bế quan Bí thuật không phải là để cho mi đánh bay địch nhân.” Snape ổn định lại thân thể, nói. Dù cho kí ức của Harry không hoàn toàn hiện ra trước mắt lão nhưng chỉ là mấy đoạn ngắn linh tinh cũng đủ làm Snape hơi kinh sợ. Tuy thời điểm tiểu quỷ này nhập học vừa gầy vừa nhỏ, nhìn qua giống như bị thiếu dinh dưỡng nhưng nếu như có ai nói cho lão, rằng Cậu bé cứu thế của thế giới phép thuật vẫn luôn bị người ngược đãi, lão cũng sẽ không tin. 

Nếu Lily biết chuyện này, nhất định sẽ rất đau lòng. 



Nếu cô ấy không …. 

Tâm Snape như bị ai nhéo vào, trong ánh mắt để lộ một tia đau khổ nhưng rất nhanh bị che giấu. Còn Harry vẫn đang thở dốc, căn bản không để ý đến một chút khác lạ này của Snape. 

“Tiếp tục.” 

Snape tỉnh táo lại, nói với Harry, cũng lần thứ hai sử dụng Chiết Tâm Trí Thuật. 

Quá trình như vậy tổng cộng làm ba lượt, Harry đã có thể hơi ngăn cản Snape xâm nhập nhưng cái này cách mục tiêu cuối cùng còn rất rất xa. Sau khi bị Snape mỉa mai một phen, Harry bị đuổi khỏi tầng hầm, cánh cửa nặng nề đóng sầm ngay trước mũi cậu. 

Harry đối mặt với cánh cửa đen như mực thè lưỡi, trở về phòng ngủ. 

***** 

Buổi tối, tiến vào trong mộng, Harry rốt cuộc gặp được Voldemort. Hai người đều ngậm miệng không nói đến chuyện lần trước, bắt đầu tiếp tục kiểm tra căn phòng. 

Ở trên bàn trang điểm, Voldemort sau khi dùng đũa phép xác nhận vài đồ vật cho ánh sáng xanh, liền đem nó cất vào túi trữ đồ, còn bên kia, Harry sau khi kiểm tra bàn học phát hiện ra phần nhật kí thứ 5. 

Cậu gọi Voldemort, bảo hắn qua đây một chút. Voldemort đi tới bên cạnh cậu, còn chưa đọc đến nội dung trên quyển nhật kí, chợt nghe Harry nhỏ giọng nói một câu, “Thực xin lỗi.” 

Voldemort chỉ gật gật đầu, tỏ vẻ hắn đã biết. 

Harry thấy hắn chỉ có chút phản ứng như vậy, có chút mất mát nhưng nội dung trên bản nhật kí rất nhanh hấp dẫn lực chú ý của cậu. 

“Tới tìm ta, ta ở ngay trong căn phòng cuối hành lang.” 

Harry đọc những lời này, lập tức cảm thấy lạnh gáy, cậu nhớ tới bốn phần nhật kí trước đó. 

“Ngươi nói xem, có khi nào có người giám thị nhất cử nhất động của chúng ta không?” 

Cậu nói ra nghi vấn vẫn luôn ở trong lòng, mà Voldemort thực rõ ràng tỏ vẻ đồng ý. Hắn vẫn luôn cảm thấy nhất định có một kẻ nào đó trốn trong bóng tối thao túng tất thảy nơi này. 

“Địch trong tối, chúng ta ngoài sáng, nghĩ nhiều cũng vô dụng, không bằng làm theo lời cô ta, đến căn phòng cuối hành lang nhìn xem.” Voldemort nói, “Chẳng qua cũng không cần sốt ruột, không giải xong câu đố ở đây thì sợ là chúng ta vào không được chỗ đó.” 

Hắn nhớ rõ cuối hành lang không có căn phòng nào hết, phòng chừng là phải mở ra cửa ngầm gì đó mới được. 

Harry gật đầu, lặng lẽ thở phào một hơi. Tuy Voldemort vẫn là bộ dáng mặt không đổi sắc nhưng khí tràng quanh thân tựa hồ không còn đáng sợ như vừa rồi. 

Cậu chủ động tự đi kiểm tra tủ quần áo. Là ánh sáng đỏ, mà Voldemort cũng kiểm tra lại bàn học lần nữa, xác nhận không còn manh mối nào khác mới cùng Harry rời khỏi căn phòng này. 

Tuy Voldemort nói như vậy nhưng cẩn tắc vô áy náy, bọn họ vẫn đến cuối hành lang kiểm tra vách tường một chút, cũng tìm tòi xung quanh một phen, xác định không có cái gì có thể mở ra, mới cùng quay về phòng thí nghiệm. 

Bởi vì một loạt biến cố trước đó, Harry cũng không biết Voldemort ở căn phòng kia đã lấy được chìa khóa và đạo cụ. Giờ phút này nhìn Voldemort từ trong túi trữ đồ lấy ra mấy thứ, sắc mặt cậu nháy mắt trở nên cổ quái. 

“Miệng, son môi?” 

Voldemort làm bộ không phát hiện ánh mắt kinh ngạc của Harry, cầm lấy cái hòm kia, mở thỏi son, tô lên cái rãnh miệng trên hòm, trong nháy mắt sau khi rãnh miệng hoàn toàn phủ một lớp son, mặt người trên cái hòm liền động đậy. 

Ánh mắt mơ màng thong thả chuyển động chung quanh, cuối cùng ngừng lại trên người Voldemort và Harry, tiếp đó rãnh miệng đỏ tươi kéo ra một nụ cười quỷ dị, phát ra thanh âm “Khanh khách”. Harry run run, chỉ thấy cái mặt người kia như bị chém làm hai nửa, không gian ở giữa bị xé rách, mở ra. 

Voldemort thong thả từ trong hòm lấy ra một cuộn da dê. 

Mở ra, bên trên vẽ bốn loài chim khác nhau, sắc thái bất đồng, màu sắc xinh đẹp. 

Hắn gật gật đầu, tựa hồ đã sớm đoán được kết quả này, còn Harry sau chút mơ hồ, cũng lập tức hiểu ra. Cậu lấy tấm da dê trên tay Voldemort, chạy tới ngăn tủ bày bươm bướm, đối chiếu với màu sắc trên bức tranh cắm đầu lắp ghép bốn con bướm. 

Thân chim ứng với thân bướm, cánh chim ứng với nửa phần cánh bướm bên trên, chân chim ứng với nửa phần cánh bướm bên dưới. 

Sau khi ghép xong, Harry hoảng hốt cảm thấy cánh bướm giật giật, tựa như muốn bay lên. 

============================ 

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Viết lời giải có một phiền toái cực kì lớn là chỉ cần vài ngày không đọc lại, tui liền hoàn toàn quên các đạo cụ và manh mối trước đó…. Cho dù đã ghi lại bút kí thì vẫn cứ thiếu Q-Q 

Sau đó, tui không cẩn thận tính sai ngày, đành phải đem thời gian đấu Quidditch sửa thành tuần thứ 6 (nếu không tính đến chuyện tui tính 1 tuần có 8 ngày), hy vọng mọi người bỏ qua, cứ thế đọc thôi… dù sao nội dung truyện vẫn cần có Quidditch.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét