Thứ Ba, 18 tháng 9, 2018

Giải mê du hí - chương 12

Chương 12: Chú ngữ không tiếng động
Ngày hôm sau, Harry đúng giờ từ trong mộng tỉnh lại.

Trước khi tỉnh, cậu còn đang tìm dở bàn học trong phòng ngủ thiếu nữ kia.

Harry mơ mơ màng màng đứng dậy, mặc quần áo, vào nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân, đi theo Ron tới đại sảnh. Cậu xoa xoa hai mắt, lại không cẩn thận đụng phải mắt kính, mắt kính dính vân tay lại càng mờ, Harry lúc này mới ý thức được mình không phải đang ở trong mộng, trong hiện thực mình có đeo kính. Kính mắt thật là phiền phức …

Cậu lầu bầu, tháo kính xuống, dùng áo choàng lau, đeo lên, rốt cục có thể nhìn rõ.

Harry không yên lòng cắn một miếng bánh nhân thịt, uống một hơi nước bí đỏ, trong đầu hồi tưởng lại câu đố đêm qua. Nhưng nghĩ mãi không ra, lại nhớ tới Voldemort chỉ nghĩ nghĩ một chút đã ra đáp án, lắc lắc đầu, quyết định từ giờ đem hết mấy câu đố ném cho hắn nghĩ, nhiều nhất, nhiều nhất thì mình tự động thủ, để hắn động não là được …

Không biết từ khi nào đã từ bỏ việc so khả năng tìm lời giải với Chúa Tể Hắc Ám, Cậu bé cứu thế không hề xấu hổ nghĩ.

Harry nuốt đồ ăn trong miệng, lại cắn thêm một miếng, chậm rãi nhai nuốt. Đêm qua bận rộn như vậy, kế hoạch nhân cơ hội tra xét bí mật của Voldemort coi như đổ bể. Nói cậu cam lòng là nói dối, cậu vốn tưởng rằng mình so với người khác sẽ biết nhiều về Voldemort hơn. Tỷ như Chúa Tể Hắc Ám ngẫu nhiên sẽ giật mình, Chúa Tể Hắc Ám đụng chuyện gì cũng theo bản năng phóng Avada Kedavra, Chúa Tể Hắc Ám sẽ giả cười cùng cậu châm chọc lẫn nhau, Chúa Tể Hắc Ám sẽ ngẫu nhiên ôn nhu chiếu cố cậu dù không biết mục đích là gì …

Stop, stop!!!

Harry thiếu chút nữa bị chính mình làm nghẹn chết.

Mình vậy mà có lúc sẽ cảm thấy Voldemort ôn nhu? Quả nhiên là chưa tỉnh ngủ!!!

“Harry … Bồ không sao chứ?”

Nhìn Harry trừng mắt, bộ dạng như thấy quỷ, Hermione bên cạnh cho rằng cậu bị nghẹn, vội vàng đưa cho cậu cốc nước bí đỏ. Harry uống một hơi, tự an ủi bản thân, nhỏ giọng cảm ơn Hermione.

“Harry, bồ tám phần là ngủ không ngon …” Ron ở một bên vỗ vỗ vai Harry, nhìn mặt Harry hết xanh lại trắng nói, “Bồ gần đây tinh thần vẫn luôn hoảng hốt, không phải là ngày nào cũng thấy ác mộng chứ?”

Xét về mặt nào đó, Ron xem như đã đoán đúng.

Harry không thể nói ra sự thực nên gật đầu bừa, có chút hàm hồ nói, “Ừ, gần đây vẫn luôn gặp ác mộng liên tục.”

Mỗi ngày đều gặp Chúa Tể Hắc Ám trong mộng, đối với Ron và đại đa số mọi người mà nói tuyệt đối là ác mộng lớn nhất. Thậm chí đối với chính Harry cách đây không lâu đó còn là chuyện không thoải mái nhất, chẳng qua bây giờ cậu đã quen rồi thôi. Người ta nói, việc lặp lại qua 30 ngày có thể dưỡng thành thói quen, như vậy cậu cùng Chúa Tể Hắc Ám đi tìm lời giải đã hơn 30 ngày, từ sáng tới tối đều thấy mặt hắn, đã sớm biến thành thói quen của cậu.

Tại thời điểm cơ hồ tất cả mọi người đều trốn tránh cậu, có thêm một người chịu nghe cậu lải nhải cũng không phải là chuyện tồi tệ lắm, mặc kệ việc người kia là bắt buộc phải làm vậy.

“Trời, bồ thật thảm.” Ron thương cảm tặc lưỡi, trong đầu tưởng tượng mình bị một con nhện khổng lồ rượt đuổi trong mơ, không khỏi rùng mình, “Có lẽ nếu bồ viết cái này trong bài tập môn Tiên tri, giáo sư Trelawney sẽ thích lắm đấy.”

“Có thể thử xem.”

Harry ở trong lòng trở mình xem thường, nếu thực sự là ác mộng, cậu mới không tự nguyền rủa mình như vậy.

*****

Bé ngoan Harry ngoan ngoãn học một ngày, chỉ là vừa nghĩ tới buổi cấm túc một tuần liên tục cùng Umbridge, cậu đã cảm thấy trời đất tối sầm. Nhất là vào một buổi chiều thứ sáu, buổi tập Quidditch của cậu xem như phải bỏ, con cóc hồng chết tiệt!

Buổi tối, như cũ đi tới chỗ Umbridge. Mụ dơi già cũng chẳng nghĩ ra trò gì mới hay hơn, vẫn bắt cậu dùng cây bút đã ếm phép thuật hắc ám viết đi viết lại một dòng “Tôi không được nói dối” lên giấy. Harry cắn răng viết, máu từ trên mu bàn tay không ngừng chảy xuống, thấm thành vệt trên tấm da dê.

Umbridge nhìn máu không ngừng chảy, có vẻ hết sức hài lòng, mụ không có hảo ý nói với Harry: “Ngài Potter, chú ý đừng để máu ngài nhỏ lên tấm da dê, nếu chữ viết bị nhòe là phải viết lại đấy.”

“Vâng, thưa giáo sư.”

Harry cắn răng nói, cố gắng không để câu chửi rủa thốt ra khỏi miệng.

Cậu tin tưởng không bao lâu nữa, dòng chữ này sẽ biến thành vết sẹo vĩnh viễn trên tay mình. Cậu nhớ tới lần trước vô tình bị Voldemort nhìn thấy, Voldemort hình như là biết loại ma pháp này, cũng đúng, với độ tàn nhẫn của Chúa Tể Hắc Ám mà nói, còn có loại thủ đoạn tra tấn nào mà hắn không biết.

Harry có chút thất thần nghĩ, nhưng không bao lâu đã bị giọng nói của Umbridge đánh tỉnh, cậu lắc lắc đầu, miễn cưỡng làm bộ như đã hối lỗi, dùng để lừa gạt cái bút chết dẫm kia.

… …



Lúc xuất hiện trong mộng, Voldemort vẫn chưa tới.

Bởi vì mất không ít máu, cả người Harry đều mơ mơ màng màng. Cậu đi đến chỗ bàn học, kéo ghế dựa ngồi xuống, mặc dù rất muốn nằm lên giường nhưng nhìn cái giường sặc mùi thiếu nữ, Harry cuối cùng lựa chọn từ bỏ.

Chờ đến lúc Harry sắp ngủ gật, Voldemort mới xuất hiện, sắc mặt lại có chút mất tự nhiên.

Harry hồ nghi nhìn hắn, đem nghi vấn sắp sửa thốt ra miệng nuốt xuống. Cậu lắc lắc đầu, muốn ép mình tỉnh táo một chút.

Voldemort gần như ngay lập tức phát hiện ra sắc mặt Harry tái nhợt, không nói đến vấn đề lâu dài, gần đây mỗi ngày đều như một cặp sinh đôi ở cùng Harry 6, 7 tiếng, đồng đội không còn sức lực sẽ liên lụy đến hắn. Voldemort cau mày đi đến bên cạnh Harry, không để ý cậu ngăn cản kéo bàn tay cậu ra khỏi ống tay áo rộng thùng thình.

Tôi không được nói dối” , dòng chữ so với lần trước rõ ràng đã sâu hơn rất nhiều, miệng vết thương thậm chí vẫn còn đang rỉ máu tươi. Voldemort dùng thử một bùa chữa lành nhưng không có tác dụng, có lẽ là vì phép thuật không có tác dụng với bản thể ở trong mộng.

Harry rút tay lại, để địch nhân nhìn thấy cảnh chật vật của mình thật sự rất xấu hổ. Cậu gần như thẹn quá thành giận gào thét với Voldemort, “Ta lần trước đã nói rồi, chuyện này không liên quan tới ngươi!”

“Nhưng nếu ngươi cứ ở trong trạng thái không tốt sẽ liên lụy tới ta.”

Voldemort đâm trúng mục tiêu, lại bị Harry phản bác, “Ta không nghĩ là ta sẽ liên lụy đến ngươi, chỉ là một vết thương nhỏ, so với vết thương Tử thần thực tử ngươi phái đến lần trước gây ra nhẹ hơn nhiều.”

“Nhưng thương tổn lần trước không theo ngươi vào trong mộng.”

“Vậy lần này sao lại có?”

Voldemort nhìn ánh mắt nghi hoặc của Harry, nói ra nguyên nhân hắn đoán, “Ta nghĩ là như thế này. Hôm qua lúc phát hiện dấu vết trên tay ngươi, ta đã triệu tập những Tử thần thực tử lần trước tới hỏi, ta phát hiện bởi mệnh lệnh ta ra từ trước, bọn họ không sử dụng phép thuật hắc ám với ngươi. Cho nên ta đoán chỉ thương tổn phép thuật hắc ám gây ra mới đi theo vào đây.”

“Thì sao nào? A, đúng rồi, như vậy thì ngươi hoàn toàn có thể dùng phép thuật phổ thông, thậm chí là công kích vật lí đánh cho ta hấp hối, làm ta luôn ngủ say, để ngươi tùy thời tùy chỗ chỉ cần đi vào đây là sẽ nhìn thấy ta, như vậy có thể nhanh chóng giải xong trò chơi, cho ngươi có thể sớm một ngày giết chết ta!”

Lời tuôn ra hết khỏi miệng, Harry nhất thời im lặng.

Cậu có chút kinh hoảng nhìn Voldemort mặt không đổi sắc.

Voldemort quả thật mạc danh kì diệu nhìn Harry đột nhiên tức giận. Tuy rằng bản thân hắn vẫn luôn bị người khác định nghĩa là hỉ nộ vô thường nhưng bị một người ầm ầm quát mắng một trận trong khi bản thân không biết mình đã làm gì sai, đây là lần đầu tiên.

Sắc mặt Voldemort nhất thời âm u, chuyện ban ngày hắn đi lật tìm vài cuốn sách mới tìm được một thần chú có thể ức chế thương tổn phép thuật hắc ám Umbridge hạ cũng trở nên khó nói.

Đây thực ra vốn chỉ là một kế sách nho nhỏ trong kế hoạch mượn sức Harry của Voldemort thôi, nhưng Chúa Tể Hắc Ám cho tới bây giờ luôn nói dối không chớp mắt, hư tình giả ý như cơm bữa lại vì việc nên nói hay không nói câu chú ngữ này mà do dự nửa ngày, nghĩ đến lúc đó sư tử nhỏ này có lẽ sẽ dùng một loại ánh mắt “kì quái” để nhìn mình, Voldemort liền sinh ra một loại cảm giác vi diệu. Bản thân hắn cũng không biết mình sao lại thấp thỏm, có chút không thể an tâm đi vào giấc ngủ, cuối cùng mới biến thành trễ như vậy mới tới đây.

Mà hiện tại, Voldemort sâu sắc cảm thấy, sinh ra cái loại cảm giác kia, tuyệt đối là đầu óc mình có vấn đề.

“Tùy ngươi nghĩ sao thì nghĩ.”

Bỏ lại một câu này, Voldemort liền biến mất khỏi mộng.

Nhìn phương hướng Voldemort biến mất, Harry buồn bã thất vọng ngồi lại xuống ghế dựa trước bàn học.

Cậu tuyệt không hiểu được, rõ ràng đối phương là tử địch của cậu, cậu sao lại vì lời nói của hắn mà khó chịu y như lúc nhìn Ron với Hermione cãi nhau.

=====================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét