Thứ Bảy, 8 tháng 9, 2018

Giải mê du hí - chương 9

Chương 9: Cậu bé cứu thế tức giận

Harry quyết định tối hôm đó đi ngủ sớm, tiến vào trong mộng.

Sau đó …

Sau đó cậu dài cổ đợi Voldemort gần 2 tiếng!
Voldemort vừa xuất hiện đã mạc danh kì diệu(1)  thấy Harry đang tức giận trừng mình, hắn suy tư một chút, mình tựa hồ không làm cái gì mà, sau đó thẳng thắn vô tư nói, “Chúng ta tiếp tục tìm lời giải đi.”

Tìm cái đầu ngươi!

Ta ở trong này tâm tình thấp thỏm đợi lâu như vậy, suy nghĩ đến N phương thức để gợi chuyện với ngươi, ngươi lại làm như ta đang vô công rỗi nghề …

Trước ngươi không phải muốn mượn sức ta sao? Mượn sức đâu? Mượn sức đâu???


Nhìn Voldemort giống như cái gì cũng chưa phát sinh, một chữ cũng không đề cập tới, lời nói Harry đã sắp xếp cả đêm cuối cùng phun không ra, nuốt cũng không trôi, khó chịu khỏi phải bàn. Harry tức nghẹn nhìn chằm chằm Voldemort hồi lâu, cuối cùng nhịn không được thăm dò hỏi hắn: “… Ngươi không có gì muốn nói với ta à?”

“Hả?”

Voldemort tỏ vẻ không hiểu, Harry thăm dò thất bại.

*****

Harry tức giận từ chối nói chuyện với Voldemort, hai người trầm mặc tiếp tục hành trình trốn xuống tầng dưới, lần này cuối cùng tìm được một căn phòng mà con gấu không vào được.

Đây là phòng ăn.

Một phòng ăn loạn thất bát tao.

Trừ bỏ cái bàn dài giữa phòng còn coi như đúng vị trí, những đồ đạc còn lại trong phòng đều bị vất lộn xộn. Nguyên liệu nấu ăn vất tứ tung đây một thứ, kia một thứ, ghế dựa xô mỗi nơi một cái, tranh vẽ cũng treo lung tung, càng miễn bàn đến đồ ăn bừa bộn trên bàn —— mặc dù đống đồ ăn đó nhìn ngon chết đi được.

Nhìn không nổi, Voldemort lập tức giơ tay tính đem đống đồ trong phòng sắp xếp lại một phen, lại bị Harry nắm chặt đũa phép lắc đầu ngăn lại.

Harry bĩu môi giơ đũa phép chỉa chỉa một bên tường, trên đó có một tờ giấy.

Voldemort có chút buồn cười nhìn Harry đang giận dỗi. Cậu bé cứu thế mắt xanh lục từ khi hắn giả ngu liền vẫn luôn giận dỗi như con mèo ngạo kiều, giống như chỉ cần kéo cái đuôi một chút sẽ triệt để xù lông, đáng tiếc, đáng tiếc, cái đuôi đó lại không tồn tại.

Hắn đương nhiên biết Harry muốn chỉ chuyện gì, hắn cho rằng Harry sẽ tránh né chuyện này, hoặc là kiên quyết từ chối, lại không nghĩ đến lần này gặp, đối phương cư nhiên lại có một chút bộ dáng chờ mong. Điều này làm cho hắn có chút tụt hứng. Hơn nữa hắn cảm thấy, quyết định nhanh như vậy, ngược lại càng giống một cái bẫy.

Tuy hắn không cảm thấy chỉ số thông minh của tên nhóc này có thể cao đến mức đấy nhưng cũng không thể phủ nhận bất luận kẻ nào cũng có một chút ít tham vọng.

Hắn đã từng thử dùng Chiết tâm trí thuật với Harry nhưng bị hệ thống cấm. Điều này làm cho hắn cảm thấy có hơi đáng tiếc, cơ mà dù sao hắn sống hơn đối phương nhiều năm như vậy, rất nhiều chuyện, loại người trường kì chơi trò mưu kế như hắn chỉ cần liếc mắt một cái là biết người kia nghĩ gì …

Nếu hắn đoán không sai, tên nhóc này ước chừng là muốn tương kế tựu kế, muốn moi tin từ hắn.

Quá khờ dại, quá ngây thơ rồi.

Nếu thương lượng cùng với Dumbledore, có lẽ lão ta sẽ ngăn tên nhóc này làm như vậy. Nhưng mà gần đây Severus Snape truyền tin về, hình như Dumbledore đã lâu không lộ ra tin tức gì cho Harry. Hành động này làm Voldemort hơi khó hiểu, lão cáo già kia chỉ sợ đã đoán ra cái gì đó.

… …



“Trên giấy viết cái gì?”

Voldemort cố ý hỏi. Harry không nói một lời định kéo tờ giấy xuống cho Voldemort nhìn, lại phát hiện kéo kiểu gì cũng không ra, cậu nhíu nhíu mày, vỗ vỗ lên vách tường, ý bảo Voldemort tự đến mà xem. Voldemort không chịu đi qua, đứng đó chờ Harry mở miệng.

Thấy Voldemort không có động tĩnh, Harry tức đến nghiến răng. Cậu không thèm để ý đến hắn, tự đi tới bên cạnh cái bàn dựng một cái ghế dựa lên.

Xác nhận Harry thực sự muốn mình phải tự đi đọc tờ giấy chứ chết cũng không chịu mở miệng, Voldemort lúc này mới hít một hơi, chậm rì rì đi đến chỗ tờ giấy dán trên tường, nhìn dòng chữ viết trên đó.

——— Đây là một căn phòng gương, hãy hoàn thành nó!
Vậy là phải đem đồ đạc trong phòng xếp thành đôi?

Voldemort chỉ đũa phép vào một cái ghế dựa cách đó không xa, dùng thần chú “Wingardium Leviosa!” (thần chú nhẹ bẫng) , tính dùng phép thuật để hoàn thành nhiệm vụ.

Thần chú vô tác dụng.

Voldemort kinh ngạc dùng lại một lần.

Vẫn không có kết quả.

Hay lắm, xem ra bọn họ phải tự mình động thủ.

Hắn đi đến bên cạnh Harry, hỗ trợ sắp xếp đồ trên mặt bàn. Lúc này Harry đã xếp xong đống ghế dựa, đang chỉnh lại đồ trên bàn, trên tay cậu cầm một con dao nhỏ, tính đặt nó về đúng chỗ, động tác vươn người khiến bàn tay lộ ra khỏi ống tay áo choàng thùng thình, Voldemort ở bên cạnh liền thấy rõ vết thương trên bàn tay.

“Tôi không được nói dối, hửm?”

Harry nghe thấy Voldemort nói, động tác trên tay dừng một chút, cậu kéo tay áo xuống, ném cho Voldemort một cái nhìn “Không liên quan tới ngươi”.

“Ta nghĩ ngươi hẳn là sẽ không nhàm chán đến độ tự khắc chữ lên tay mình, như vậy, là phép thuật hắc ám?” Voldemort không ngăn cản động tác che tay của Harry. Hắn gần đây có hạ lệnh cho Lucius, bảo con trai gã báo cáo lại mọi nhất cử nhất động cùng tình huống gần đây của Harry Potter cho hắn, vậy nên hắn có thể đoán ra đây là chuyện tốt mụ Umbridge kia làm.

Cơ mà có một chuyện làm hắn cảm thấy ngoài ý muốn.

Thay đổi của thân thể ngoài hiện thực cũng đi theo luôn vào trong mộng sao?

Nhưng nếu là như vậy, tại sao lần trước hắn phái người đi bắt Harry khiến nó bị thương, sau đó ở trong mộng lại không thấy có một chút suy yếu, rõ ràng lúc ấy bọn thủ hạ của hắn báo cáo lại, tiểu quỷ này bị thương không nhẹ.

Voldemort phỏng đoán chuyện này với hệ thống có quan hệ nhưng không nghĩ ra là quan hệ như thế nào, tạm thời cứ để qua một bên đã.

Harry vì đề phòng Voldemort hỏi lần thứ hai, không tình nguyện gật gật đầu, cậu cầm dao đi sang bên cạnh, định để xuống, ai ngờ lại trượt chân, cả người nhào về phía Voldemort.

“Cẩn thận!”

Nhưng đã quá muộn, Harry trợn to mắt nhìn Voldemort cách mình càng ngày càng gần, con dao nhỏ trong tay hoàn toàn cắm vào trong người đối phương. Voldemort kêu lên một tiếng đau đớn, vừa định nói cái gì, hai người đã đồng thời rơi vào bóng tối.

… …



“Chết tiệt! Phép thuật không có hiệu quả, công kích vật lý vậy mà lại có…”

Sau khi sống lại, Harry đứng dậy khỏi người Voldemort, lầu bầu, nếu đã mở miệng rồi, cậu cũng không thèm im nữa. Nhìn thoáng qua bàn ăn đã khôi phục nguyên trạng, Harry thở dài.

“Được lắm, còn phải bắt đầu lại từ đầu.”

Cậu lặp lại động tác lúc trước, xếp lại ghế dựa, bày lại dao nĩa. Lúc cầm con dao nhỏ trong tay, ý tưởng “Dùng cái này giết chết Voldemort” chợt lóe lên trong đầu, ngay sau đó lập tức bị cậu gạt bỏ.

Giết hắn chẳng có tác dụng gì, còn liên lụy đến chính mình.

Huống hồ cảm giác trên tay đầy máu tươi thật không tốt chút nào.

Cậu bĩu môi, đem ý tưởng nho nhỏ trong lòng ném qua một bên.

“Nhiều thêm một đĩa cá này.”

Đúng lúc này, Harry nghe tiếng Voldemort, cậu ngẩng đầu nhìn theo hướng Voldemort chỉ, trên bàn nhiều thêm một đĩa cá nướng.

“Hẳn không phải là để cho chúng ta ăn đi? Có thể cất nó vào trong túi trữ đồ không?” Harry hỏi.

“Có thể.” Vốn tính ăn luôn nó, Voldemort đang định nếm thử đổi ý đem đĩa cá bỏ vào trong túi trữ đồ, tuy rằng hắn cảm thấy sau này lúc lục những thứ khác, hẳn sẽ bị dính mỡ đầy tay.

Hai người tốn không ít thời gian mới sắp xếp xong hết căn phòng, sau đó ... Không có gì xảy ra.

“Chúng ta xếp sai sao?”

Harry cẩn thận quan sát mọi thứ, cảm thấy bọn họ không có quên cái gì.

“Hẳn là không,” Voldemort cũng cảm thấy vậy, hắn đi đến chỗ tờ giấy đọc lại, nói, “Chẳng lẽ chúng ta hiểu sai?”

“Căn phòng gương mà, là đối xứng chứ còn là cái gì?’ Harry cau mày tự hỏi một chút, trả lời. Cậu đi đến bên cạnh Voldemort, thuận tay kéo tờ giấy trên tường. Cái tờ giấy lúc trước kéo thế nào cũng không được giờ lại bị cậu dễ dàng kéo xuống, Harry kinh ngạc một chút, chợt nghe “cạch” một tiếng, là tiếng khóa cửa mở.

Đồng thời từ cánh cửa bên kia hành lang truyền đến tiếng dao chặt vào thớt “phập, phập, phập, phập”.

Chú thích:

(1) Mạc danh kì diệu = chả hiểu ra làm sao, không biết tại sao.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét