Thứ Tư, 12 tháng 9, 2018

Giải mê du hí - chương 10

Chương 10: Chúa Tể Hắc Ám tức giận

Bọn họ lần theo thanh âm đi tới cạnh cánh cửa kia, xoay xoay tay nắm cửa, không ngoài dự liệu, cánh cửa mới được mở chính là cái này.

Đi vào, Harry có chút hoảng nhìn con dao nấu ăn không có ai điều khiển, tự động cắt thứ nguyên liệu gì đó trên thớt, theo từng nhát dao, nguyên liệu nấu ăn bị cắt chảy đầy máu văng khắp nơi, làm người ta buồn nôn. Bên cạnh thớt là một bếp lò đang “xình xịch” đun thứ gì đó, màu sắc quỷ dị nhìn qua không giống đồ ăn mà giống độc dược hơn (Giáo sư Snape nếu biết ý tưởng của mình, chắc chắn sẽ trừ Gryffindor 100 điểm tội vũ nhục độc dược), hương vị kì dị hòa trộn cùng mùi máu tanh khiến ai cũng không muốn tới gần.
Mà trên bàn còn một đống rau củ, nhìn qua như là cà rốt với bắp cải đã hư thối, cũng bị băm sắp nát bét, đám gián chuột chạy khắp nơi, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn kẻ lạ mặt vừa xâm nhập.

“Thật không muốn đi vào.”

Harry bịt mặt lui về phía sau một bước, lại bị Voldemort đang đứng đằng sau đẩy đến suýt ngã sấp mặt về phía trước. Cậu lảo đảo mất mấy bước mới đứng vững, sau đó phẫn nộ gạt gạt đôi giầy bị bẩn vì dẫm phải đám rau củ hư thối, một phát dẫm lên chân Voldemort, vừa lòng nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của hắn.

Hành vi trẻ con cùng biểu tình đắc ý dào dạt của Harry làm Voldemort cảm thấy mới lạ. Thông cảm chút đi, một người từ nhỏ đã bị bắt nạt, sau khi lớn lên lại đáng sợ đến mức không ai dám tiếp cận, lần đầu tiên tiếp nhận kiểu “trả thù” giống như bạn bè trêu đùa nhau, dĩ nhiên sẽ cảm thấy không quen.

“Chúng ta tách ra kiểm tra một chút đi.”

Harry bởi vì đang bịt mũi mà tiếng nói trở nên eo éo, cậu chỉ chỉ cái thớt đằng xa, đi trước một bước phân chia địa bàn kiểm tra.

Voldemort cũng không muốn đến gần thứ quỷ dị kia nhưng bởi vì còn bị ảnh hưởng bởi cảm giác mới lạ vừa rồi làm hắn tạm thời xem nhẹ những cái đó, cho đến khi đi đến bên cạnh cái thớt đầy máu, hắn mới kịp phản ứng.

Hắn gõ thớt, ánh sáng xanh, nhưng lại nhìn không ra đầu mối, hắn lại đi vào bên trong một chút, đi kiểm tra thứ đang nấu trong nồi. Lúc này, hắn phát hiện bản thân tựa hồ bị cái gì đó chặn lại. Hắn vươn tay đẩy nhẹ, chợt một thanh âm vang lên bên tai hai người.

“A … Ta đã rất lâu không thấy có người tới đây . . . Ta rất muốn vì các ngươi tổ chức một … yến hội . . . Đáng tiếc … Đồ ăn . . . ở chỗ này . . . không quá phù hợp với khẩu vị của các ngươi . . . Tuy nhiên vẫn phải nhờ các ngươi … giúp ta chuẩn bị một ít nguyên liệu nấu ăn . . . Ta đang bận . . . chuẩn bị cơm tối … cho chủ nhân của ta …”

Giọng nói khàn khàn âm trầm, nghe kiểu gì cũng thấy không phải âm thanh thuộc về con người. Trên thực tế, Harry cùng Voldemort cũng không biết cái thứ vô hình đó có phải con người hay không nữa.

“Nguyên liệu nấu ăn ở chỗ nào?” Harry thắc mắc.

“Có lẽ chúng ta có thể dùng thử đĩa cá nướng vừa rồi.” Voldemort lấy đĩa cá từ trong túi trữ vật ra, ngoài ý muốn không có cảm giác bị mỡ dính đầy tay, hắn thở phào một hơi.

“Ta … không cần . . . đồ đã . . . chín …”

Khi Voldemort thử đưa đĩa cá cho sinh vật kia, chợt nghe giọng nói âm trầm cất lên.

“Đừng bảo là đống rau củ nát bét này nhá?” Harry không thể tin nói, Voldemort lắc lắc đầu, mới từ bỏ ý tưởng này, cậu lại đột nhiên có một ý tưởng khác, “Ngươi nói, có thể nào là đám gián với chuột này không?”

Voldemort chán ghét bĩu môi, nhưng hắn tỏ vẻ đồng ý. Phải biết lúc trước, bị Lily Potter phản chú khi cố tấn công Harry rồi không thể không ngủ đông trong rừng rậm, hắn chính là ăn đám bò sát với chuột này sống qua ngày.

“Trời ạ! Còn phải đi bắt chuột!”

Harry oán giận một câu rồi mới động thủ, Voldemort đứng một bên, nhìn tiểu sư tử đuổi theo lũ chuột. Cũng không lâu lắm, Harry bắt được vài con, cũng đưa cho sinh vật đầu bếp không rõ kia, lại không nghĩ tới nghe thấy nó trả lời ——

“Chủ nhân của ta … không thể . . . ăn . . . thứ . . . dơ bẩn như vậy … Chỉ có kẻ đê tiện …. Mới có thể . . . coi đây là thức ăn …”

Lời này vừa nói ra, mặt Voldemort đều tái mét.

Harry ở bên cạnh cổ quái nhìn hắn, lại nhìn nhìn về phía đầu bếp, đành phải đem mấy con chuột trong tay ném lại xuống nền nhà. Cậu đi đến bồn rửa, mở vòi tính rửa tay, lại không nghĩ đến trong vòi chảy ra toàn máu loãng, Harry sợ tới mức nhảy dựng về phía sau, vẻ mặt ảo não nhìn tay mình.

“Hừ, đáng chết, nên làm cái gì bây giờ?”

“Scourgify!”

Voldemort gõ gõ lên hai tay Harry, hai bàn tay tức thì sạch sẽ trở lại.

“Nhưng mà trên tay vẫn còn cái cảm giác ghê ghê đó …” Harry ngửi ngửi tay, không còn mùi máu tươi nhưng cậu vẫn cảm thấy có chút không thoải mái.

“Đến thế rồi còn không đúng, chúng ta nên làm gì bây giờ?’

Harry vẩy vẩy tay, ngẩng đầu nhìn Voldemort.

Voldemort trả lời, “Chúng ta đi ra ngoài xem thử.”

Hai người định trở về phòng ăn, mở cánh cửa thông ra hành lang, không ngờ vừa mở cửa đã bị thứ gì đó giết luôn. Bị bắt luân hồi thêm một vòng, Harry buồn bực nói, “Ta đã bảo là đống rau củ kia mà.”

“ … “ Voldemort im lặng, đi theo Harry vào trong bếp, nhìn Harry không tình nguyện cầm một đống rau củ ghê tởm đi đến trước mặt u linh.

“Hừ … Các ngươi ngu đến mức làm ta giận sôi máu … Ta đã bảo là . . . chủ nhân . . . cao quý của ta … sẽ không ăn … mấy thứ ghê tởm đó …”

Cái giọng khàn khàn kia làm Voldemort nổi điên muốn quăng ra một cái Avada Kedavra, kết quả bị Harry lao tới đè chặt xuống, đống đồ dơ bẩn kia liền bôi đầy lên áo hắn.

“Chết tiệt!”

Đẩy con sư tử nhỏ đang ôm chặt không cho mình phóng Avada Kedavra, hắn nhanh chóng cho hai người một bùa Scourgify, sau đó mặt hằm hằm kéo Harry vào.

“Nếu đã không ra ngoài được thì tìm trong phòng vậy.”

“Được.” Harry trả lời.

Hai người tiếp tục kiểm tra trong phòng, cuối cùng đồng thời đứng trước cái lò sưởi âm tường. Harry dùng đũa phép gõ, đầu đũa phép hiện ánh sáng xanh.

“Trong này có cái gì đó.” Harry hưng phấn, cuối cùng cũng tìm được manh mối. Cậu trực tiếp thò tay vào sờ soạng, Voldemort ở bên cạnh nhìn mà trong lòng run lên —— hắn còn cho rằng bọn họ sẽ bị hệ thống ám toán thêm một lần nữa —— Con sư tử nhỏ Gryffindor này vĩnh viễn không biết hai chữ “Cẩn thận” viết như thế nào.

May mà chuyện gì cũng không xảy ra, mà Harry cũng mò được thứ trong lò sưởi.

“Có một cái thang.” Harry nói xong liền chui đầu vào, lập tức hít phải một đống bụi tích cóp lâu ngày, cậu ho khan rụt cổ về, cả khuôn mặt đều đen sì, vô cùng thê thảm.

Voldemort cười nhạo một tiếng, nhịn không được cho cậu một cái Scourgify thứ ba trong ngày, thuận tay cũng cho lò sưởi một cái.

“Cảm ơn.”

Harry thẳng thắn tỏ vẻ cảm tạ, đồng thời lần thứ hai chui vào trong lò sưởi. Thông đạo bên trong có chút hẹp, hai người lao lực không ít mới bò lên được hết cái thang, vào trong một căn phòng bé xíu tối đen.

Voldemort huy động một bùa Lumos (Bùa phát sáng), giúp bọn họ thấy rõ căn phòng.

Chỉ có một cái bàn học, còn lại trống trơn, trên bàn có một quyển sổ vô cùng quen mắt, viết “Bốn”.

Là phần nhật kí thứ tư.

Harry cùng Voldemort đi qua, lật xem quyển nhật kí này, bên trong chỉ có một câu.

——— Ta biết bọn họ sắp đến đây, ta sẽ chiêu đãi bọn chúng tử tế.

Những lời này làm Harry nổi da gà, cậu xoa xoa tay, cảm giác có chút âm trầm rét lạnh.

“Ngươi thấy thế nào?” Harry cảm giác rõ ràng giọng mình hơi run rẩy, quay đầu nhìn Voldemort, lại không nghĩ đến ánh sáng hôn ám chiếu ngược lên cái mặt rắn của hắn, dọa cậu sợ nhảy dựng lên, “A ! ! !”

Harry lui về sau một bước, sau đó mới kịp phản ứng, đó là đồng đội của mình.

“Làm ta sợ muốn chết…” Harry sợ hãi vỗ vỗ ngực. Ánh sáng mờ cùng câu nói kia cộng với cái mặt của Voldemort hình thành lực sát thương quá lớn, Harry âm thầm gào thét trong lòng.

Voldemort không bị câu nói kia dọa sợ, lại bị tiếng thét của Harry làm giật mình, hắn theo bản năng nhìn thoáng qua sau lưng, không thấy gì. Hắn lập tức ý thức được, Harry là bị mặt hắn dọa sợ.

Sắc mặt Voldemort trở nên âm u, hắn nghiến răng nói, “Mặt ta khủng bố đến như vậy hả?”

“Ngươi chẳng lẽ không tự ý thức được sao?” Harry trả lời.

Voldemort: “ …”

Voldemort quyết định không nhìn Harry nữa, tiểu quỷ chết tiệt này làm hắn hận không thể quăng cho nó một cái Avada Kedavra cho nó câm miệng. Nhưng đối phương vẫn cứ lải nhải, giống như không tính buông tha đề tài này.

“Ta lần đầu tiên cảm thấy mặt của ngươi thực sự đáng sợ, tuy rằng ta vẫn luôn cảm thấy tử địch của mình thật khó coi nhưng không nghĩ đến sẽ khó coi như vậy, đã muốn tiến tới phạm trù không phải nhân loại …”

“Mặt của ngươi biến thành như vậy, thủ hạ của ngươi nhất định cảm thấy cực kì không tốt đi? Mỗi ngày đều phải nhìn thấy cái bộ mặt này của ngươi, ta cảm giác quả thực sẽ tổn thọ…”

“Đến Muggle còn biết ngoại hình xinh đẹp có lợi lớn đến thế nào, không nghĩ tới ngươi còn không bằng Muggle…”

“Hì hì, ta nghĩ ngươi nhất định sẽ thất bại, bởi vì làm gì có ai hi vọng mỗi ngày có một người bộ dạng đáng sợ như ngươi xuất hiện trước mặt mình …”

“Harry Potter!”

Chúa Tể Hắc Ám giận dữ hét.

Không nên đùa quá trớn, Harry ỷ vào hệ thống mà không thèm sợ hãi cuối cùng ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Còn vô tội nhìn Voldemort chớp chớp mắt.

====================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét