Harry nhanh chóng từ trong phòng ngủ đi ra.
Cho dù cậu hoàn toàn không muốn làm theo mệnh
lệnh của Voldemort thì với tình trạng không có đũa phép bây giờ, cậu cũng không
còn lựa chọn nào khác.
Có chút không quen kéo kéo y phục trên người,
đem câu nói “Không thể đổi sang màu nào khác nhiệt tình hơn à? Tỷ như màu đỏ
vàng chẳng hạn?” nuốt xuống bụng, mấp máy môi, ngồi xuống cạnh bàn, bắt đầu
cắm đầu ăn sáng.
Bữa sáng thật phong phú, vào trong miệng
Harry lại thật vô vị.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Voldemort, cậu có
chút gian nan nuốt đồ ăn, uống thêm một cốc nước rồi mới nói, “Ta có thể trở về
phòng ngủ lấy đũa phép không? Rừng Cấm rất không an toàn.”
“Không cần.”
Voldemort lập tức từ chối.
Để Harry lấy được đũa phép thì hệ số an toàn
của chính hắn sẽ giảm xuống. Khó có thể đảm bảo con sư tử nhỏ này sẽ không trộm
ném cho hắn vài lời nguyền độc ác. Hơn nữa, thả cho Harry về lấy đũa phép, nhỡ
tên nhóc này nhân cơ hội chạy đi tìm Dumbledore thì sao? Nhiều khả năng không
xác định như vậy, hắn lại có đủ tự tin có thể bảo toàn mạng sống cho Harry
trong Rừng Cấm nên căn bản không cần làm điều thừa thãi như là chạy về lấy đũa
phép nữa.
Harry bĩu môi, không thể phản bác.
Nhưng trong đầu cậu đang suy tính mọi cách,
làm thế nào có thể ngáng chân Voldemort trong Rừng Cấm để bản thân trốn thoát.
*****
Draco cảm thấy bản thân gần đây nhất định là
gặp vận hạn đen đủi gì đó rồi.
Nếu không vì sao bản thân chỉ tùy tiện đi dạo
một chút cũng có thể bắt gặp Lord mang theo Cứu thể chủ cùng biến mất trong một
mật đạo?
Hơn nữa, có ai có thể nói cho nó biết bộ áo
choàng 100% phong thái Slytherin trên người Potter là cái gì không?!? Chúa Tể Hắc
Ám trước khi giết chết kẻ địch còn phải bắt đối phương thay bộ quần áo mình yêu
thích sao?!?
Trong đầu Draco không biết thế nào lại hiện
lên một màn Chúa Tể Hắc Ám giống như chơi búp bê, bắt Potter thử những mẫu quần
áo, trang sức hắn yêu thích, sau đó một cái Avada Kedavra tiêu diệt Cứu thế chủ.
Cảnh tượng quỷ dị đó làm nó phát run, thiếu chút nữa ngã khỏi góc tường đang trốn.
Mà cho dù có không ngã ra ngoài, chỉ một ánh
mắt của hồn Lord da Taylor liếc qua cũng đủ làm nó cứng ngắc.
Draco tái mặt đứng im, nhìn Chúa Tể Hắc Ám
mang theo Cứu thế chủ biến mất trong mật đạo, bức tường sau khi hai người đi khỏi
lại biến trở về như cũ.
Voldemort có nhìn thấy Draco hay không?
Tất nhiên là có rồi.
Chẳng qua hắn không tính diệt khẩu, chỉ dùng
ánh mắt cảnh cáo một chút thôi.
Sở dĩ Draco biết giáo sư mới môn Phòng chống
nghệ thuật hắc ám do Voldemort cải trang là vì có người nói cho nó biết.
Người đó chính là Voldemort.
Voldemort không nói cho cha của Draco,
Lucius, cũng không nói cho thủ hạ đắc lực Snape đang ở Hogwarts làm giáo sư môn
Độc dược mà lựa chọn Draco.
Lý do rất đơn giản, Draco đủ đơn thuần.
Hai kẻ kia tâm địa quá gian giảo, Snape thì
không cần phải nói, Voldemort kì thực cũng không quá tín nhiệm lão, còn Lucius,
vị gia chủ của nhà Malfoy am hiểu nhất là bo bo giữ mình, chỉ cần có chút gió
thổi cỏ lay, tên này sẽ lập tức gió chiều nào theo chiều ấy.
Còn Draco thì khác.
Nó tuy rằng cũng là thành viên nhà Malfoy
nhưng tâm tư chưa kín đáo như Lucius. Nó sẽ đơn giản bởi vì nhà chúng ta theo
phe Chúa Tể Hắc Ám, Chúa Tể Hắc Ám rất lợi hại mà muốn gia nhập Tử Thần Thực Tử,
cũng vì việc đó mà đắc ý dạt dào.
Ít nhất, trước khi chân chính gia nhập là như
vậy.
Còn có từ lúc mới bắt đầu tính toán đem giáo
sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám tráo đổi thành mình, Voldemort đã cố ý cho người
dạy Bế quan Bí thuật riêng cho Draco. Cùng lúc Harry học Bế quan Bí thuật từ chỗ
Snape, Draco cũng học, thậm chí còn học được không rồi.
Như vậy là đủ rồi.
Cho dù tính cách của Draco sẽ không thể giúp
hắn giữ bí mật quá lâu nhưng chính Voldemort cũng không có ý định ở lại
Hogwarts thời gian dài, chỉ cần đạt được mục đích xong hắn sẽ lập tức rời đi.
Cho nên vừa rồi biết Draco trốn ngay trong
góc tường nhưng hắn cũng không ngừng động tác mở mật đạo, bởi vì Draco sẽ giữ
kín bí mật này. Mà hắn không gạt bỏ Draco cũng là bởi thằng nhóc này còn có tác
dụng.
*****
Voldemort chú ý tới Draco nhưng Harry thì
không.
Thậm chí giờ phút này đến mặt đường gồ ghề
trong mật đạo cũng không làm cậu chú ý.
Dưới chân là một cái ổ gà, Harry hụt chân một
cái, thiếu chút nữa ngã sấp mặt, may mà Voldemort ở phía sau kéo cậu lại.
Harry lấy lại bình tĩnh, không để đầu óc bay
lung tung, khiến Voldemort nhìn ra manh mối.
Không bao lâu sau, bọn họ tới Rừng Cấm.
Rừng Cấm sở dĩ gọi là Rừng Cấm là bởi vì
trong đó có rất nhiều sinh vật và thực vật nguy hiểm. Trừ bỏ con đường lão
Hagrid thường đi, còn lại đều cây cối um tùm, không có lối đi.
Ấn tượng sâu nhất của Harry về Rừng Cấm là hồi
năm nhất, ở trong này đụng phải Voldemort đang hút máu bạch kì mã. Máu bạch kì
mã có thể kéo dài sinh mệnh nhưng người hút sẽ bị nguyền rủa, vĩnh viễn nửa chết
nửa sống, kéo dài hơi tàn.
Nghĩ đến đây, Harry quay đầu nhìn thoáng qua
Voldemort.
Cậu một chút cũng không cảm thấy cái tên này
đang nửa chết nửa sống!!!
Yên lặng ở trong lòng phun tào.
Chẳng qua Harry không nghĩ lời nguyền đó là
giả, như vậy Voldemort…
Harry nghĩ, lại liếc nhìn Voldemort một cái.
Voldemort chú ý tới ánh mắt của Harry, cũng
liếc mắt nhìn cậu.
Đêm qua, sau khi rời khỏi Khu sách cấm,
Voldemort đã tới Rừng Cấm nghiên cứu địa hình. Người khác sợ những thứ trong rừng
chứ Voldemort thì không để mấy thứ đó vào mắt. Cho nên hiện tại, hắn thành thạo
dẫn Harry đi theo một con đường bí mật, hướng thẳng tới chỗ có thể có “Ly hồn”.
Hoa Ly hồn sinh trưởng ở sâu trong rừng, tính
ưa lạnh. Những hiệu thuốc bên ngoài căn bản không thể bán, ai cần dùng phải tự
mình đi kiếm nhưng loài hoa này chỉ cần được duy trì nhiệt độ, độ ẩm và nguồn
nước liên tục là có thể nở hoa suốt bốn mùa không ngừng.
Bởi vị trí sinh trưởng độc đáo, sau khi thu
thập xong không lập tức sử dụng sẽ héo rũ, cho nên cũng không nhiều người biết
đến loại hoa này. Đến Voldemort cũng tới hôm qua mới lần đầu tiên biết tên hoa
‘Ly hồn’. Hắn căn cứ theo miêu tả về nơi sinh trưởng của Ly hồn trong sách, cảm
thấy trong Rừng Cấm có một chỗ tương tự, vì thế quyết định tới xem một chút. Kết
quả, quả nhiên thấy được Ly hồn.
“Chúng ta vào Rừng Cấm làm gì vậy?”
Càng vào sâu trong rừng, ánh sáng càng tắt dần.
Đại thụ che trời chắn hết ánh nắng bên ngoài, không gian kín mít tạo cảm giác
thực áp lực. Chung quanh thường thường truyền đến một ít tiếng vang kì lạ, đại
khái là vài loại động vật nguy hiểm không biết tên.
Hoàn cảnh như vậy làm Harry nhịn được được muốn
nghe thấy tiếng người.
“Mi có biết vì sao thỉnh thoảng đầu mi sẽ vô
cùng đau đớn không?” Voldemort hỏi ngược lại.
“Không biết”, Harry thành thật trả lời.
“Bởi vì mi là Trường Sinh Linh Giá của ta.”
“Trường Sinh Linh Giá?”
“Đúng vậy,” Voldemort nói, vung tay thi chú
tiêu diệt mấy con động vật nhỏ ý đồ tấn công hai người, “Còn nhớ quyển nhật kí
mi gặp hồi năm thứ hai không? Đó cũng là Trường Sinh Linh Giá của ta.”
Harry hồi tưởng lại một chút, đột nhiên sắc mặt
trắng nhợt, “Ý ngươi là có một mảnh linh hồn của ngươi tồn tại bên trong ta?”
“Không sai,” Voldemort đáp, Ivy chưa nói cho
hắn biết nguyên do Harry trở thành Trường Sinh Linh Giá nhưng hắn phỏng đoán hẳn
là lúc hắn muốn giết chết Harry, kết quả bị lời nguyền của Lily phản ngược lại,
lúc đó một mảnh linh hồn của hắn đã bị tách ra, bám vào người Harry.
“…” Harry trầm mặc một hồi, “Vậy bây giờ
ngươi tính lấy nó ra khỏi thân thể ta sao?”
Trách không được Voldemort trước kia không giết
mình, hóa ra là bởi trong thân thể mình có Trường Sinh Linh Giá của hắn. Có lẽ
nếu mình chết, hắn sẽ không thể lấy lại mảnh Trường Sinh Linh Giá đó.
Harry nghĩ như vậy, không biết tại sao trong
lòng lại có chút hụt hẫng.
“Đúng vậy,” Voldemort nói, lại dùng một bùa cắt,
phạt bớt một bụi cỏ dại có răng cưa.
Sau đó, hai người đều không nói gì nữa.
Thẳng đến khi một trảng hoa màu trắng hiện
lên trước mắt.
Ly hồn xinh đẹp trong suốt, đóa hoa tinh tế
trắng trong như nước, ở trong rừng rậm hôn ám tản ra ánh sáng nhè nhẹ. Harry
không khỏi hít sâu một hơi, loài hoa giống như không tồn tại ở nhân gian này
làm người ta có loại cảm giác không dám mạo phạm.
Nhưng Voldemort không có lấy một chút suýt
xoa, vươn tay vặt ngay một khóm hoa, đưa cho Harry, “Ăn hết.”
“Nếu ta không ăn thì sao?” Harry không nhận
hoa, hỏi ngược lại.
Voldemort không trả lời, cười như không cười
nhìn Harry, trong mắt là ý tứ không thể kháng cự.
Harry bĩu môi, nhận đóa hoa, nuốt xuống.
Cậu không có nhai nhưng vị chua của nhựa hoa
từ chỗ bị bẻ gãy vẫn lưu trong miệng. Harry rũ mắt, chờ đợi dược hiệu phát tác.
Vài giây sau, một cơn đau như muốn xé đôi
thân thể từ trên đầu truyền xuống, Harry nhịn không được ôm chặt đầu, liều mạng
cắn chặt môi, không để bản thân thét ra tiếng kêu thống khổ.
Voldemort thấy thế, lập tức lấy độc dược đã
chuẩn bị ra, dùng sức tách mở miệng Harry, đổ vào.
Harry bị động tác của Voldemort làm cho sặc,
ho khan không ngừng, sắc mặt tái nhợt cuối cùng cũng ửng đỏ lên, mặc dù màu đỏ
kia nhìn rất kì dị.
Voldemort chuẩn bị xong, vất cho Harry một
bùa hóa đá. Trong thời gian dung hợp linh hồn, bản thân hắn sẽ suy yếu, tuy
Harry vào lúc bị rút Trường Sinh Linh Giá cũng sẽ thoát lực nhưng hắn vẫn không
thể không phòng.
Thấy Harry cứng ngắc tại chỗ, Voldemort bắt đầu
chỉ đũa phép vào cậu, tập trung tinh thần bắt đầu niệm chú. Một loạt chú ngữ phức
tạp từ miệng hắn tuôn ra, thanh âm dễ nghe mang theo một loại ảo giác như thôi
miên.
Harry đã đau đến muốn ngã xuống đất nhưng bị
bùa hóa đá làm cho đứng yên tại chỗ.
Cậu nhìn một tia linh hồn trong suốt từ chỗ vết
sẹo trên trán chậm rãi bay ra, theo đũa phép của Voldemort dẫn đường, từ từ tiến
vào thân thể hắn.
Thân thể Voldemort trong nháy mắt thoáng lung
lay rồi ổn định lại, hắn nhắm mắt, làn da vốn đã trắng rồi còn tái nhợt hơn nữa.
Chính là lúc này!
Harry đột nhiên liều lĩnh lao vào người
Voldemort, lực va quá lớn đẩy Voldemort ngã xuống. Cậu đoạt lấy đũa phép trong
tay Voldemort bởi vì tạm thời suy yếu mà buông lỏng, gắt gao nhìn chằm chằm vào
mắt hắn.
Harry cưỡi trên người Voldemort, một tay đè
vai hắn, tay kia chỉ đũa phép vào đối phương.
Voldemort bị sự tình ngoài ý muốn này làm cho
trợn mắt.
Người này chẳng lẽ không có ————
Hắn khẽ nheo mắt, mặt không đổi sắc nhìn
Harry.
================================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét