Thứ Hai, 23 tháng 9, 2019

Giải mê du hí - chương 54

Chương 54: Nói dối

“Mi không có trúng bùa hóa đá.”

Thật lâu sau, Voldemort nhẹ giọng nói, ngữ khí mười phần chắc chắn.

Lông mi Harry run rẩy, tận lực ép thanh âm của mình bình tĩnh lại, “Đúng vậy.”

Cậu đích xác không trúng bùa hóa đá.
Vào lúc chú ngữ của Voldemort phóng tới, cho dù đang đau đầu đến không còn nghĩ nổi cái gì, Harry vẫn theo bản năng tránh sang bên cạnh một chút. Chú ngữ xuyên qua áo choàng, không có trúng phải thân thể cậu, áo choàng rộng thùng thình vừa vặn che mắt Voldemort, làm hắn không chú ý tới. Vì thế Harry tương kế tựu kế, nhịn xuống cơn đau mãnh liệt, giả bộ mình bị hóa đá.

Giữa chừng, cơn đau không ngừng bùng phát làm cậu nhiều lúc cảm thấy gần như không thể nhịn nổi nữa, thân thể run rẩy muốn ngã xuống. Cơ bắp toàn thân đều kêu gào muốn đình chỉ hoạt động, xụi lơ trên mặt đất luôn cũng được, nhưng Harry biết cậu không thể làm như vậy, làm như vậy sẽ bị Voldemort phát hiện ra manh mối.

Cậu nhớ tới tra tấn mình phải chịu mấy ngày nay, cắn răng kiên trì.

Nếu muốn tình thế hiện tại đổi chiều, lần này nhất định phải thành công.

Harry chớp chớp mắt, cơn đau khiến mồ hôi lạnh lẫn nước mắt sinh lý túa ra làm mờ tầm mắt, mồ hôi mặn chát còn khiến hai mắt cậu phát xót. Lại chớp chớp mấy cái, hy vọng tầm mắt rõ ràng hơn một chút.

Cơn đau trên người vẫn không hề giảm bớt.

Bàn tay cầm đũa phép run rẩy chỉ vào yết hầu Voldemort, chỗ làn da bị đầu đũa chạm vào hơi lõm xuống, bây giờ cho dù Harry có dùng chú ngữ gì thì tuyệt đối cũng không có đường trật.

Khóa ngồi trên người Voldemort, hai chân Harry vì gắng sức quá lâu mà có chút vô lực, cậu bây giờ thật muốn đem toàn bộ trọng lượng thân thể đặt lên người Voldemort, đem hắn đè chết luôn thì càng tốt. Nhưng để phòng biến cố có thể phát sinh, chân của cậu không dám thả lỏng, đủ để chỉ cần Voldemort hơi có ý muốn đào thoát, cậu có thể phản ứng lại ngay lập tức.

Chống một tay lên vai Voldemort, tự cho mình một điểm chống đỡ, cũng hy vọng bằng này có thể đủ để ngăn chặn Voldemort.

Harry cảm thấy mình đã chiếm được thế thượng phong lớn nhất có thể rồi, chính là Voldemort đang bị cậu đè dưới đất lại đột nhiên cong môi, nhìn qua không có một chút kích động.

“Ngươi….” Harry cảm thấy yết hầu mình thắt lại, “Chẳng lẽ còn chừa lại đường lui nào sao?”

“Không có.” Voldemort đáp.

Nhưng khóe môi cong lên không hề có dấu hiệu hạ xuống, Voldemort nhìn Harry đang ngồi trên người mình, loại góc độ này hắn chưa từng nhìn qua.

Tuy ánh sáng nơi này hôn ám đến mức hắn căn bản không có khả năng nảy sinh ý tưởng thấy đối phương giống như thiên sứ tỏa sáng hay gì gì đó nhưng đôi mắt tràn ngập các loại mâu thuẫn cùng tình cảm mãnh liệt nổi bật dưới quang mang của ‘Ly hồn’ lại đoạt lấy mọi sự chú ý của hắn. Ánh mắt nặng nề giống như một đầm lầy phủ kín rong rêu, chỉ cần du khách hơi vô ý sẽ bị nó kéo xuống nước, quấn quanh toàn thân, rốt cuộc vô pháp thoát ra.

Trong độc dược Voldemort ép Harry uống có bỏ thêm vài thứ. Dược hiệu không có gì gây hại, cũng không phải thuốc độc gì, chỉ là nó sẽ làm cơn đau bị phóng đại lên, đây là tầng phòng vệ duy nhất Voldemort chuẩn bị cho mình lần này. Harry có thể nhịn đau, thậm chí đẩy ngã hắn, còn nhân cơ hội đoạt đũa phép chỉ vào hắn, đích thực là chuyện ngoài dự kiến.

Nhưng thể lực tiêu hao, cơn đau sẽ bị loại dược này kích thích khiến cho càng phóng đại nhiều hơn.
Giờ phút này, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu từ thái dương Harry chảy xuống, thậm chí còn rơi xuống áo choàng của Voldemort, ướt hẳn một mảng lớn. Hô hấp của cậu cũng không bình ổn, hơi thở dồn dập vì đau đớn như có như không phất qua má Voldemort.

Harry tất nhiên cũng ý thức được loại đau đớn này sẽ làm cậu tiêu hao rất nhiều thể lực, nếu tiếp tục, cậu sẽ không còn sức khống chế Voldemort. Harry lấy lại bình tĩnh, môi run rẩy, muốn niệm chú.
Voldemort bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt cậu, như cũ không phản ứng gì.

Voldemort làm sao vậy?

Harry không khỏi tự hỏi, phản ứng của đối phương làm cậu có dự cảm xấu, ngón tay nắm đũa phép co chặt hơn một chút.

Kệ, không nên suy nghĩ nhiều, chỉ cần xử lý hắn xong thì chuyện gì cũng ổn tất!

“Gâu gâu ————”

“Harry!”

Thanh âm quen thuộc đột nhiên truyền đến làm động tác của Harry thoáng khựng lại. Mà đã khôi phục không ít thể lực, Voldemort nhân cơ hội này vùng dậy, bóp chặt cổ tay đang cầm đũa phép của Harry, xoay người đè cậu xuống. Hắn dùng đầu gối ép chặt chân đối phương, nhanh chóng đoạt đũa phép cho Harry một bùa Brachiabindo (Bùa trói)

Voldemort điều chỉnh một chút vẻ mặt của mình, quay đầu nhìn Hagrid không biết nhảy từ đâu ra mỉm cười, “Cảm ơn anh nhiều.”

“Giáo sư Taylor! Thầy với Harry đây là…”

Lão Hagrid thực ra là đang đuổi theo một con “Thú cưng” mình mới thu dưỡng gần đây. Nơi này lão chưa từng đặt chân tới, thật không ngờ lại bắt gặp Harry luôn thân thiết với mình cùng với vị giáo sư mới tới Hogwarts, Taylor.

“Harry, trò ấy…”

“Hagrid, bác đừng nghe hắn, hắn là Voldemort!”

Harry đột nhiên hô to làm lão Hagrid vốn còn đang nghiêm túc nghe Voldemort nói chuyện nhất thời cả kinh.

Trong mắt lão xuất hiện sát khí, móc cây dù màu hồng quen thuộc ra khỏi túi áo. Lão vẫn còn nhớ rõ, hồi còn là học sinh Hogwarts, chính Voldemort đã thả con xà quái trong căn hầm bí mật ra giết Myrtle, còn giá họa cho lão với Aragog, khiến lão bị Hogwarts đuổi học!

Nếu không có giáo sư Dumbledore, hiện giờ lão cũng không thể có mặt ở đây!

Lão Hagrid hùng hổ tiến về phía Voldemort nhưng Harry biết, lão căn bản sẽ không làm được gì.

Cậu gấp đến đỏ mắt, “Đừng tới đây, bác Hagrid! Mau đi báo cho thầy Dumbledore!”

“Chạy mau!!!”

Một tiếng này cơ hồ đã tiêu hao hết toàn bộ khí lực còn lại của cậu.

Voldemort nhíu mày, lập tức cấp tốc phóng một chú ngữ ngăn cản lão Hagrid tiến tới, thân thể cao lớn của lão bị dừng lại, Voldemort mới mở miệng.

Hắn nói, “Anh Hagrid, bình tĩnh một chút, Harry hiện tại đang bị ảo giác, đừng nghe trò ấy.” Vừa nói vừa trộm cho Harry một bùa khóa lưỡi.

“Ta còn lâu mới tin đồ khốn nhà mi!” Chúa Tể Hắc Ám giỏi nhất là nói dối.

Hagrid hiển nhiên là sẽ tin lời cậu bé luôn chơi thân với mình hơn.

“Anh hãy nghe tôi nói,” Voldemort ở trong lòng đảo mắt xem thường, vừa rồi hắn chính vì phát hiện cây cối xung quanh rung động theo biên độ lớn hơn, đoán phỏng chừng là người giữ chìa khóa Hagrid, tuy không biết sao người này lại tới đây nhưng vừa lúc có thể giúp hắn tạm thời tránh được một kiếp, cho nên hắn mới bình tĩnh như vậy, “Anh đã từng thấy loại hoa này bao giờ chưa?”

Hagrid thành thực lắc đầu, “Chưa.”

“Loài hoa này là một loại dược liệu hiếm nhưng phấn hoa của nó có thể gây ảo giác. Harry nói muốn tìm hiểu về loài hoa này nên tôi mới dẫn trò ấy đến đây, lại không nghĩ trò ấy mới hít phải một hơi đã sinh ảo giác, còn nhìn tôi thành kẻ địch.”

“Loại hoa này tuy nguy hiểm nhưng anh biết rồi đấy, tôi rất quý Harry cho nên mới dẫn trò ấy đi.”

Voldemort không để ý Harry kháng cự, sờ sờ mớ tóc hỗn độn của cậu, trong mắt lộ ra lo lắng.

Khác với Dumbledore, đối mặt Hagrid, càng biểu lộ tình cảm trực tiếp, rõ ràng thì càng dễ được lão tín nhiệm.

“Vậy thì sao Harry lại nhận ra ta, không phải đang bị ảo giác sao?” Hagrid hiển nhiên đã tin tưởng hơn phân nửa, lão cũng từ chỗ các học sinh nghe nói về một màn của Harry với giáo sư mới tới trong đại sảnh. Nhưng ước chừng là đối với cái tên Voldemort quá mẫn cảm nên lão vẫn khó có khi lo lắng nhiều ít.

“Có lẽ là bởi trò ấy thân thiết với anh hơn, dù sao hai người cũng biết nhau lâu như vậy, còn tôi thì mới chỉ có vài ngày.”

Voldemort giải thích, hắn nhìn đôi mắt đen láy như bọ cánh cứng của Hagrid lộ ra lo lắng, biết đối phương đã bắt đầu tin tưởng lời nói của mình.

Harry không thể phát ra âm thanh, Voldemort thì hoàn toàn đổi trắng thay đen, lão Hagrid còn cứ như vậy tin tưởng hắn, cậu tức đến mức muốn thổ huyết ngay tại chỗ.

Lúc này, Voldemort trộm hủy bùa khóa lưỡi của Harry, cậu cảm giác được yết hầu buông lỏng, lập tức lại hô to, “Hagrid, bác tin cháu, hắn thật sự là Voldemort!”

Nhưng đã bị Voldemort thuyết phục, ánh mắt Hagrid nhìn Harry giờ phút này chỉ còn lại lo lắng, sát khí trước đó hoàn toàn biến mất sạch sẽ, miệng lẩm bẩm, “Ôi, Harry đáng thương…”

Harry: “……”

“Không cần lo lắng, tôi sẽ chữa khỏi cho trò ấy.” Voldemort đúng lúc mở miệng nói.

Hắn khóa lưỡi Harry là để thuận lợi lừa Hagrid, sau đó cho cậu mở miệng là để lão không sinh nghi, hai điểm này đều đạt hiệu quả như mong muốn, làm Voldemort cực kì hài lòng.

“A… Cảm ơn thầy, giáo sư Taylor, thầy thật là một người tốt.”

Hagrid nói, hoàn toàn quên người kia vừa rồi còn thi triển chú ngữ với mình.

“Đây là chuyện tôi phải làm,” Đã không còn sự uy hiếp, Voldemort mỉm cười, hóa giải chú ngữ trên người Hagrid.

Hagrid vội vàng chạy tới, quỳ xuống đất, ôm chầm lấy Harry đang bị trói chặt, cái ôm của lão người lai khổng lồ khiến Harry thở không nổi.

“Bác Hagrid, buông tay…” Harry đứt quãng nói, xương cốt toàn thân như thể đều bị cái ôm của Hagrid làm cho kêu răng rắc. Cậu đã từ bỏ ý tưởng thuyết phục lão rồi, vào một khắc Voldemort hủy bỏ chú ngữ cho lão, Harry chỉ biết, sự tình lần này đại khái là kết cục đã định.

“Ối, thực xin lỗi, Harry.” Hagrid buông lỏng Harry, Voldemort thuận thế nhận lấy cậu, ôm ngang trong lòng.

Bàn tay hắn, tại góc độ lão không nhìn thấy làm vài động tác nhỏ, ngăn trở Harry giãy dụa.

“Hagrid, hiện tại tôi cần đưa Harry đi trị liệu, anh về nhà trước đi, rời bỏ nhiệm vụ quá lâu, nhỡ để xảy ra chuyện gì, anh làm sao ăn nói với hiệu trưởng Dumbledore.” Voldemort nói thêm.

Hagrid nhìn hắn gật gật đầu, môi mấp máy như muốn nói gì đó.

Voldemort nhìn thấu ý nghĩ của lão, lại bổ sung, “Chờ Harry khỏe lại, tôi sẽ dẫn trò ấy tới thăm anh.”

Lần này Hagrid rốt cuộc yên tâm, dưới ánh mắt tạm biệt của Voldemort, biến mất trước mặt hai người.

=========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét