Thứ Sáu, 18 tháng 10, 2019

Giải mê du hí - chương 55

Chương 55: Tác dụng phụ 

Chờ Hagrid biến mất khỏi tầm mắt, Voldemort lập tức khôi phục biểu tình cười như không cười cúi đầu nhìn Harry vẫn đang bị trói gô. Harry giờ phút này vẫn còn đang duy trì tư thế từ lúc được Hagrid “giải cứu” đến khi tựa vào trong ngực hắn. 

Tư thế này khiến hơi thở của Voldemort như có như không lướt qua cổ cậu. Ngứa. Vừa làm người chán ghét lại vừa làm tâm ngứa ngáy như lông mèo cọ qua. 
Harry vừa rồi đã bị cơn đau tra tấn đến mất hết khí lực, tóc mai trên trán ướt nhẹp mồ hôi, dán chặt lên làn da tái nhợt. Dư quang khóe mắt nhìn thấy biểu tình chọc cậu tức đến nghiến răng của Voldemort, cuối cùng cắn cắn môi, quay mặt đi. 

Không động thì thôi, vừa quay mặt đi, hai má liền cọ lên áo choàng của người đang ôm mình. Tơ lụa vừa lành lạnh vừa mềm mại làm Harry cảm giác mặt mình lại nóng hơn. Dừng động tác một chút, lần thứ hai lắc lắc đầu để mặt mình không còn dán lên áo đối phương. Nhưng Voldemort chú ý tới động tác này, cánh tay co chặt lại một chút, mặt Harry liền áp hẳn lên ngực hắn. 

Harry bị loại tình huống này chọc giận, cơn giận cũ chưa tan lại bị đùa giỡn của Voldemort làm như lửa cháy bị đổ thêm dầu, vì thế cậu quyết định không nhúc nhích nữa. 

Cậu nói, “Ngươi hiện tại có thể giết ta, dù sao Trường Sinh Linh Giá của ngươi cũng không còn ở trên người ta nữa.” 

Mất Trường Sinh Linh Giá, năng lực Xà ngữ hẳn là cũng sẽ mất theo. Năng lực này vốn là Voldemort cho cậu, thứ hại cậu hồi năm 2 bị người hiểu lầm rồi lại giúp cậu có thể tiến vào căn hầm bí mật cứu Ginny, đã biến mất. 

Trừ bỏ trò chơi trong mộng, đây là điểm chung nho nhỏ duy nhất giữa cậu và Voldemort. 

Giờ phút này, thứ năng lực đó theo Trường Sinh Linh Giá rời đi, có phải hay không cũng đại biểu cho cậu và Voldemort cuối cùng đã đến lúc chấm dứt… 

Harry nghĩ như vậy, cảm giác chua xót trong lòng không ngừng cuồn cuộn trào lên, làm cậu sau khi nói xong câu kia thì không thể mở miệng thêm nữa. Harry im lặng, chờ đợi Voldemort vừa mới thiếu chút nữa bị mình giết chết trực tiếp cho cậu một cái Avada Kedavra, chấm dứt tính mạng của cậu. 

Voldemort đương nhiên không có làm như vậy. 

Nếu không, Chúa Tể Hắc Ám chưa từng biết hối hận là gì trong tương lai nhất định sẽ hối hận đến chết. 

Một khắc mảnh linh hồn quay trở về thân thể, Voldemort liền biết sự hấp dẫn của Harry đối với hắn không xuất phát từ Trường Sinh Linh Giá. Thậm chí mảnh Trường Sinh Linh Giá ở trong cơ thể Harry đã lâu, lây dính rất nhiều khí tức của cậu, khiến hắn ngược lại còn cảm thấy yêu thích của mình đối với cậu lại nhiều thêm vài phần. 

Loại biến hóa này cho dù là Chúa Tể Hắc Ám cũng phải cảm khái thế sự thật vô thường. 

Mà nếu muốn giết Harry thật thì hắn đã chẳng cần tốn công tìm cách an toàn lấy Trường Sinh Linh Giá ra làm gì. 

Giống như bị Trường Sinh Linh Giá mới gia nhập dẫn đường, Voldemort xem xét Harry bởi xoay mặt đi mà để lộ ra cần cổ trắng nõn, đột nhiên cúi đầu cắn một cái. 

“Oái…” 

Một cắn này trực tiếp cắn ra máu, Harry đau đến hít một hơi khí lạnh. 

Vị rỉ sắt tinh ngọt từ răng chảy vào miệng, hương thơm đặc biệt thuộc về thiếu niên quanh quẩn nơi cánh mũi khiến Voldemort nhịn không được liếm liếm. Mùi máu tươi càng đậm tiến vào khoang miệng, Voldemort cảm thấy bản thân thậm chí có thể bắt đầu lý giải sở thích hút máu của mấy tên ma cà rồng. 

Miệng vết thương chạm vào đầu lưỡi mang đến chỉ có đau đớn nhưng triền miên một hồi, cơn đau từ từ được trấn an, chuyển hoán thành cảm giác hơi tê dại. 

Lông mi Harry run rẩy, đến thanh âm cũng có chút run run, “…. Ngươi…làm gì?!” 

Cậu muốn động đậy nhưng chú ngữ chưa hết hiệu lực khiến thân thể không thể nhúc nhích, cậu hoàn toàn không rõ Voldemort đang làm cái gì. 

Avada Kedavra đâu? Lột da rút gân đâu? 

Một cái đều không có!!! 

Cắn một cái là làm cái gì??? 

Trong nháy mắt, mấy câu phía trên cứ không ngừng chạy trong đầu Harry, cậu thực hoài nghi có khi nào “Ly hồn” có khả năng gây ảo giác thật không, chỉ là người trúng không phải cậu mà là Voldemort. 

Voldemort không trả lời Harry, chỉ không ngừng khẽ cắn mút vết thương. Rất nhanh, trên miệng vết thương không chỉ có dấu răng thật sâu mà làn da chung quanh cũng bị chà đạp đến sưng đỏ yêu diễm. Voldemort rốt cục rời môi khỏi vị trí ban đầu, dừng lại thưởng thức kiệt tác của chính mình. 

Thực đẹp, thực hoàn mỹ. 

Voldemort cong môi, sau đó vẫn không ngừng lại. Hắn giống như bị cảnh tượng trước mắt mê hoặc, một tay kéo vai áo choàng Harry xuống một chút, lần thứ hai cắn lên xương quai xanh trẵng nõn của thiếu niên. 

Cái này…. Harry cuối cùng cũng biết hắn đang định làm cái gì. 

Tên này muốn làm nhục cậu rồi mới giết! 

Đây là quyết định cuối cùng của hắn sao? 

Nhưng thực ra Harry hoàn toàn hiểu nhầm rồi, hành vi hiện giờ của Voldemort kì thực cũng là bị-hãm-hại. 

Dung hợp với mảnh linh hồn đã ở trong thân thể Harry quá lâu cố nhiên sẽ khiến yêu thích của hắn đối với cậu tăng thêm 1 tầng nhưng ngần đó cũng chưa đủ để khiến Voldemort, ở đây, trong hoàn cảnh vẫn chưa hoàn toàn loại trừ hết nguy hiểm, lại giống như tinh trùng thượng não muốn giải quyết Cứu thể chủ ở ngay chỗ này. 

Chính là, Chúa Tể Hắc Ám không biết, trong quyển sách cấm kia còn một việc không ghi rõ, sau khi dùng xong “Ly hồn”, nếu người dùng ở lại nơi hoa nở quá lâu, sẽ đối với người vốn có ý với người đó, lại hít phải quá nhiều phấn hoa, sinh ra lực hấp dẫn khó hiểu. 

Có thể nói, tuy mấy lời Voldemort nói trước đó đều là bịa ra để lừa Hagrid nhưng cũng có chỗ đúng, chỉ khác cái người bị ảo giác không phải Harry mà là chính hắn. 

Nếu biết trước ‘Ly hồn’ còn có loại công hiệu này, Voldemort nhất định sẽ không cùng Harry lưu lại lâu ở đây, thậm chí còn có thể bày ra vài biện pháp để phòng ngừa việc này phát sinh. Đáng tiếc, hắn không biết, hay phải nói là đến người viết ra quyển sách kia cũng không biết. Cho nên Chúa Tể Hắc Ám không hề phòng bị, cứ như vậy hít vào một lượng lớn phấn hoa, trong thời gian ngắn khiến tình cảm vốn đã gia tăng lại phồng lớn lên mấy lần. 

Giờ phút này, làn da trên xương quai xanh với xung quanh cổ của Harry đều đã bị Voldemort tra tấn đến đỏ ửng, cảm giác vừa đau đớn vừa tê dại làm cậu không nhịn được muốn kêu rên thành tiếng. 

“Ngươi… giết ra đi!” 

Cậu vừa mở miệng liền phát hiện giọng mình đã bắt đầu khàn khàn. 

Voldemort vẫn không để ý tới Harry, tiếp tục chăm chú vào động tác trong miệng. 

Bàn tay kia lần thứ hai kéo thấp vạt áo, sau đó luồn vào trong áo choàng. Tại vì bùa trói, đại bộ phận áo choàng đã bị dây thừng cột chặt, khó có thể lôi kéo, nhưng điểm này đối với Voldemort mà nói cũng không tính là cái gì. 

Ngón tay đụng phải điểm nhỏ trước ngực đã bởi khẩn trương cùng trêu chọc của hắn mà cứng lên, ngay lúc này, một tia sáng bắn tới, phi thẳng về phía Voldemort. 

Voldemort hơi nghiêng đầu, tránh thoát ma chú phóng đến. 

Con ngươi đen nhìn người đàn ông đang bước ra khỏi bụi cỏ. 

***** 

Sau khi Voldemort dẫn theo Harry vào Rừng Cấm không lâu, Snape mới từ đám sư tử nhỏ đang tụm đầu thì thầm ở hành lang biết được Harry đến bây giờ vẫn còn chưa trở lại từ chỗ giáo sư ‘Taylor’. 

Lão lúc này mới giật mình, cảm thấy có gì đó không ổn. 

Snape vội vàng liên hệ với cụ Dumbledore đang không ở trong trường, chính là Dumbledore lại đột nhiên biến mất tăm mất tích, hoàn toàn không có hồi âm. 

Dumbledore từ rạng sáng đã vội vã rời khỏi trường học, Snape biết, nhất định lại là chuyện liên quan đến người “Bạn tốt” kia của ông. Lão nhìn ra được, cho dù Dumbledore đã cố hết sức che dấu nhưng chỉ cần người kia có chuyện gì thì thầy hiệu trưởng trường Hogwarts vẫn sẽ luôn lập tức lao đến. 

Mà hiện tại, đến liên lạc cũng không được luôn. 

Chết tiệt, ông ta rốt cuộc đang làm cái gì vậy?! 

Ổng không biết tình huống hiện tại khẩn cấp đến mức nào sao? 

Snape tặc lưỡi, khóe miệng vặn vẹo. 

Lưu lại một tin nhắn, lão bắt đầu tìm kiếm Harry trong tòa lâu đài. 

Trên đường, lão đụng phải Draco nhưng trông nó có vẻ rất vội vàng, bị Snape kéo lại hỏi, nó cũng chỉ nói mình không nhìn thấy Potter. 

Draco có gì đó là lạ, Snape cảm nhận thấy điều đó, nhưng hiện giờ còn có việc khác quan trọng hơn cho nên lão cũng chỉ gật gật đầu, ngay lập tức rời đi. 

Tìm tòi khắp một vòng lâu đài đều không phát hiện ra tung tích của Harry! 

Có khi nào Taylor giả kia mang Potter khi gặp Lord rồi không? 

Snape nhíu mày, lão liên hệ với Lucius, lại biết tin ‘Lord vẫn chưa trở về’

Nếu thật là bị mang đi gặp Chúa Tể Hắc Ám thì căn bản là không thể tìm được nữa. 

Snape suy tư một chút, tính toán tới Rừng Cấm thử thời vận một phen. Đây là lựa chọn ít có khả năng nhất nhưng cũng là lựa chọn lúc cùng đường. 

Nhưng lần này lão gặp may thật. 

Snape trên đường đi gặp được Hagrid. 

Hagrid nói cho lão biết Harry hít phải phấn hoa có khả năng gây ảo giác, hiện giờ giáo sư Taylor đang trị liệu cho cậu. 

Snape vừa nghe lông mày đã nhíu lại. 

Lão cũng không nói cho Hagrid rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ hỏi, “Bọn họ hiện tại ở đâu?” 

Hagrid chỉ phương hướng, còn vỗ vỗ vai Snape, bảo lão không cần lo lắng, giáo sư Taylor rất lợi hại. 

Snape bị vỗ đến thiếu chút nữa cho Hagrid một bùa đẩy văng. 

Lão bảo Hagrid mình cũng đi hỗ trợ, cũng thu được ánh mắt ‘Anh thật là tốt’ của Hagrid, khóe miệng lão run rẩy một chút, không dong dài nữa, bảo Hagrid trở lại căn chòi của mình đi, một đường chạy theo hướng Hagrid chỉ. 

Chết tiệt! 

Nếu con trai của Lily xảy ra chuyện gì, lão nhất định sẽ đem hết đống nhện tám mắt trong Rừng Cấm về làm nguyên liệu chế độc dược. 

Snape vừa gào thét trong lòng, vừa chạy đi. 

Chỉ là lão không nghĩ tới mình sẽ nhìn thấy một cảnh như vậy. 

==========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét