Thứ Hai, 30 tháng 12, 2019

Giải mê du hí - chương 56

Chương 56: Gián điệp không chịu nổi 

Thời điểm Snape chạy tới, hai người kia đang quay lưng lại phía lão cho nên lão cũng không nhìn thấy bọn họ rốt cuộc đang làm cái gì, chỉ thấy Harry bị dây thừng trói chặt toàn thân, còn kẻ giả trang thành Taylor đang ôm cậu trong ngực, ở trên cổ cậu gặm cắn. Sắc mặt Cứu thế chủ tái nhợt đến đáng sợ, thần sắc kì quái, giống như là đã bị tra tấn một trận dã man.  

Phản ứng đầu tiên của Snape là kẻ Voldemort phái tới là ma cà rồng, cho nên quyết định thật nhanh phóng một chú ngữ tới, ý đồ đánh gãy bữa ăn của đối phương.
Lão đích thực là đã phá “bữa ăn” của Voldemort. 

Giờ phút này, hoàn toàn không cảm thấy bản thân bị uy hiếp, Voldemort nhìn về phía người đàn ông vừa đi ra khỏi bụi cỏ, đuôi lông mày hơn nhướn lên, trong ánh mắt lộ ra không vui. Trên môi hắn vẫn còn dính máu do vừa rồi cắn vai Harry, ngược lại đích xác rất hợp với bộ dáng của ma cà rồng. 

Rút tay khỏi áo Harry, đầu ngón tay còn không biết là vô tình hay cố ý sát qua điểm mẫn cảm trước ngực, kích thích khiến Harry nhỏ giọng ưm một tiếng. 

Trêu chọc của Voldemort bị cắt ngang, Harry cuối cùng cũng có cơ hội thở dốc. 

Cậu nghiêng đầu nhìn về phía người tới cứu mình. 

Nhìn thấy mặt Snape, trong lòng Harry nhất thời vừa cảm kích vừa xấu hổ, trăm mối cảm xúc ngổn ngang. 

Giống như Draco, Harry với Snape từ học kì đầu tiên năm nhất đã nhìn nhau không vừa mắt rồi, giờ đối phương lại cứu cậu, còn là tại loại trường hợp xấu hổ này, làm cậu thật muốn che mặt trốn đi. 

Nhưng hiện tại suy xét mấy cái đó là dư thừa, việc cấp bách là giải quyết triệt để cái người phiền toái bên cạnh này. 

Chính là… cho dù là Snape… cũng không có khả năng đánh thắng được Voldemort đi… 

Harry cân nhắc trong lòng một chút, có chút tức giận với sự vô lực của bản thân hiện giờ. Hiện tại, đừng nói là hỗ trợ, không vướng chân người khác đã là tốt lắm rồi. Nhưng ít nhất, cậu muốn nói cho Snape, Nicky Taylor chính là Voldemort, để cho lão biết đường phòng bị. 

Nghĩ như vậy, Harry há há miệng muốn nói, lại phát hiện yết hầu mình đã tắc chặt, lại là Bùa Langlock. 

Voldemort nhếch môi, ngăn cản Cứu thế chủ để lộ bí mật. 

Cứu thế chủ vẫn đang mềm nhũn nằm úp sấp trong ngực Voldemort khiến cho Snape không thể lập tức công kích hắn. Hắn kéo lại áo choàng đã bị mình xả xuống một mảng lớn của người trong lòng, che lại một mảnh cảnh xuân. 

“Severus Snape?” 

Thanh âm vừa hưởng thụ món ngon càng thêm khàn khàn biếng nhác, người đàn ông chỉ cần đứng nơi đó, khóe miệng hơi cong lên, nhưng khí thế bức người cũng làm cho kẻ khác thấy chùn bước. 

Voldemort không phải là vì sợ bị lộ thân phận mà ngăn Harry mở miệng, hắn chỉ muốn nhân cơ hội thăm dò Snape một chút mà thôi. 

“Ngươi là do Lord phái tới?” Snape vẫn chưa hạ đũa phép, lão nhìn ra đối phương tựa hồ có ý muốn nói chuyện với mình. 

Voldemort từ chối cho ý kiến, cười cười, “Ngươi đã biết, sao còn muốn cản ta? Thằng nhóc này là kẻ địch của chúng ta.” 

“Lord đã nói Potter là con mồi của ngài, ngài muốn tự mình giải quyết,” Snape nói, “Ngươi làm như vậy là vi phạm mệnh lệnh của Lord.” 

Snape nhìn Harry đang không ngừng hướng về phía mình lắc đầu, hình như muốn nói gì đó mà không thể nói được, vẻ mặt của cậu cho Snape một loại dự cảm chẳng lành. Người kia không hề chú ý tới Harry đang không an phận trong lòng mình, bàn tay khoác trên người cậu vừa co lại, trên mặt Potter liền hiện lên thống khổ. 

Chết tiệt! 

Snape thầm mắng trong lòng. 

Cứ tiếp tục tán gẫu nữa, mạng của tiểu quỷ kia cũng xong luôn. 

“Lord chỉ muốn một Cứu thế chủ còn sống chứ không có nói là không thể tra tấn nó.” Voldemort tất nhiên là người hiểu rõ mệnh lệnh của mình hơn bất cứ ai, Snape tuy biểu lộ trung thành với hắn nhưng lại trộm thay đổi ý tứ trong mệnh lệnh của hắn. 

“Hơn nữa…” Voldemort nhếch khóe môi, “Nếu như là lỡ tay giết chết, cho dù là Lord cũng không thể trách ta đâu.” Hắn nói dối không chớp mắt, hừ, nếu thực sự có kẻ dám giết Cứu thế chủ trước hắn, hắn nhất định sẽ bẻ gãy từng đốt xương của kẻ đó rồi mới dùng Avada Kedavra tiễn đưa tên ấy về Tây thiên. 

Snape nhìn đối phương một bộ quyết tâm muốn giết chết Cứu thế chủ tại đây, bàn tay nắm đũa phép buộc chặt hơn, cơ bắp toàn thân đều căng lên, chỉ cần có chút dị động, lão lập tức có thể phóng chú ngữ ra. 

“Ngươi làm như vậy, nhất định sẽ bị Lord tử hình.” 

Snape khẳng định, lão thậm chí đã tính toán muốn diệt khẩu kẻ này ngay tại đây, sau đó hủy thi diệt tích, nói là bị sinh vật nguy hiểm trong Rừng Cấm tấn công, như vậy cho dù Chúa Tể Hắc Ám có muốn truy cứu cũng là chết không đối chứng. 

Chỉ là Potter bị đem ra làm khiên chắn thực sự rất vướng víu, Snape đứng cách một khoảng không dám liều lĩnh công kích. Mà đối phương không biết có phải cũng nhìn thấu điểm đó không, vẻ mặt thản nhiên, không hề lo sợ trước cây đũa phép đang chĩa vào mình. 

. . . Không, không đúng lắm. 

Một suy nghĩ chợt xẹt qua trong đầu Snape. 

Cho dù có Potter làm lá chắn, đối phương cũng không thể bình tĩnh như thế. Phải biết cho dù Potter đã giúp hắn che một phần thân thể nhưng nếu ma chú phóng ra đủ tinh chuẩn vẫn có thể tránh được Potter để tấn công hắn. Hiện tại kẻ kia bình tĩnh như thế, chỉ sợ là bởi hắn cho rằng thực lực của mình cao hơn Snape. 

Snape tuy tinh thông Độc dược nhưng trình độ ma thuật hắc ám của lão cũng là nhất lưu. Một người dám đứng trước lão mà không sợ hãi như thế, chỉ có hai khả năng, một là loại không biết tự lượng sức mình, hai là trình độ thực sự cao hơn lão. Snape cảm thấy đối phương không giống loại thứ nhất, chính là trong thế giới phù thủy, người có trình độ ma pháp cao hơn lão cũng không nhiều. 

Người này là ai? 

Snape đột nhiên sinh ra nghi hoặc đối với thân phận thật sự của đối phương. 

“Ngươi không tất yếu phải trung tâm với hắn như vậy, mà ngươi cũng không có, không phải sao?” Voldemort nghiền ngẫm cười nói. 

Đối với cảnh cáo của Snape, Voldemort đương nhiên không để vào mắt. Hắn thậm chí còn đã phát giác ý định thực sự của Snape là muốn cứu Harry chứ không chỉ đơn giản là muốn giữ một Potter còn sống cho Chúa Tể Hắc Ám tiêu diệt. 

“Vậy lý do của ngươi… là Dumbledore, hay là…. Lily Evans?” 

Lily? 

Snape khiếp sợ đến mức trên mặt lão cũng hiện ra thần sắc dao động. Phải biết Snape là một bậc thầy Bế quan bí thuật, từ sau khi luyện thành, lão rất ít khi bị dao động cảm xúc mạnh như vậy. 

Kẻ này rốt cuộc là ai? 

Biết lão thích Lily, trình độ còn cao hơn lão… 

Trên thế giới này chỉ có hai người, trừ bỏ Dumbledore thì còn lại một… 

Trong đầu Snape nháy mắt hiện lên một cái tên —— Voldemort! 

“… Lord?” 

Cho dù không dám tin, Snape vẫn hỏi. 

Mà giống như để trả lời lão, Thuốc đa dịch cũng vừa lúc hết tác dụng, đôi con ngươi màu đen từ từ biến thành màu đỏ, nhìn vẻ khiếp sợ của Snape, ánh mắt hiện lên đùa cợt. 

Voldemort cứ như vậy, ở trước mặt Snape khôi phục diện mạo như cũ. 

Snape chưa từng nhìn thấy gương mặt này của Chúa Tể Hắc Ám nhưng lão biết, đây chính là hắn. 

… Đáng lẽ ra phải uống một lọ Phúc Lạc Dược trước khi ra khỏi cửa mới đúng… 

Hôm nay một đường không thuận, Snape không nhịn được thầm phun một câu như thế trong lòng. 

“Severus, nếu như là vì ta thì hiện tại ngươi không cần phải cứu Harry Potter nữa,” Voldemort nói, “Hay là ngươi vẫn muốn cứu nó?” 

“Không, Harry Potter thuộc về ngài, Lord.” 

Snape thu hồi đũa phép, quỳ xuống. 

Lão nắm nắm bàn tay, ý đồ dựa theo lệ thường, đi qua hôn vạt áo choàng của Chúa Tể Hắc Ám. 

Cho dù đại khái đã đoán ra Voldemort không còn tin tưởng mình nhưng Snape vẫn muốn làm một chút cố gắng cuối cùng. Nếu có thể tạm thời lừa gạt Voldemort, tới được gần hai người họ, vậy tỉ lệ cứu được Potter sẽ tăng lên. 

Chẳng qua Voldemort hiện tại trừ bỏ mảnh linh hồn trong quyển nhật kí đã bị hủy thì có thể coi là một Voldemort đầy đủ, đương nhiên không có hồ đồ, dễ bị lừa đảo như trước. Hắn thậm chí còn không thèm dùng Chiết tâm trí thuật, bởi vì bất cứ suy nghĩ nào trong não Snape hiện tại cũng không còn khiến hắn tin tưởng nữa. 

“A?” Âm cuối giương cao, trong giọng nói tràn ngập nghi ngờ. Voldemort ngăn trở ý đồ muốn tới gần của Snape. Ngay vào lúc Snape nghĩ rằng thân phận gián điệp hai mang của mình sẽ bị vạch trần thì hắn lại bỗng nhiên mỉm cười, “Ngươi vẫn là thuộc hạ trung thành của ta, Severus” 

Những lời này là ngoài dự kiến của cả Harry lẫn Snape. 

Harry hồ nghi liếc nhìn Voldemort, lại nhìn thoáng qua Snape. Lấy lý do thoái thác trước đó của Voldemort, không thể nghi ngờ là hắn đã xác định Snape là người của Dumbledore, hơn nữa lý do tựa hồ là vì mẹ của mình… Chẳng lẽ lại chỉ là thăm dò? 

Harry không quá chắc chắn. 

Cậu hiện tại thậm chí còn chưa rõ Snape rốt cuộc là người của phe nào. 

Sắc mặt Snape thực bình tĩnh, con ngươi sâu hút, trống rỗng, thật sự khiến người khác nhìn không ra lão đang nghĩ gì. Mà Voldemort tuy đang cười nhưng cũng đồng dạng thâm sâu khó dò. 

Harry nhìn một màn này, cảm giác đầu lại đau. 

Snape cũng cảm thấy ngoài ý muốn, tuy rằng lão không thể hiện ra bên ngoài. 

Chúa Tể Hắc Ám cứ như vậy tin lão ngược lại khiến lão cảm giác hắn đang bày mưu gì đó. Nhưng hiện tại lão không có sự lựa chọn, lão vừa rồi nếu đã hướng Voldemort biểu lộ trung tâm thì bây giờ chỉ có thể tiếp tục. Potter đang nằm trong khống chế của Chúa Tể Hắc Ám, lão không nắm chắc bản thân có thể cứu nó ra. Khoảng cách kém quá xa, thằng nhóc kia hiện tại đến tự bảo vệ bản thân còn không nổi, nếu không cẩn thận, sợ là cả hai người họ đều sẽ chết ở nơi này. 

Lão chết thì không sao, dù gì khi Lily mất vào buổi tối của mười mấy năm trước thì lão cũng đã muốn đi tìm chết rồi. Là vì Dumbledore khuyên can lão mới chấp nhận đi làm gián điệp, tiếp tục sống như một cái xác không hồn. 

Chính là Potter không thể chết được… 

Lão muốn tận hết khả năng bảo đảm thằng bé đó an toàn. 

Nhưng cũng may, công việc vừa vất vả vừa nguy hiểm này lão đã làm nhiều năm rồi, làm thêm chút nữa cũng không sao. 

Xóa hết suy nghĩ trong đầu, ý đồ quay về trạng thái bình thường vẫn có khi gặp Voldemort, nhưng đôi mắt khiếp sợ, xấu hổ xen lẫn lo lắng của Potter vừa rồi lại hiện lên trong óc, ánh mắt xanh biếc cực kì giống Lily. Nhất là quang mang trong mắt vì lo lắng mà hơi dao động, giống y như đôi mắt Lily nhìn Snape ngày xưa mỗi khi lão gặp phiền toái. 

Snape nhịn không được muốn thở dài một hơi,cuối cùng vẫn là bởi thói quen ẩn nhẫn đã qua nhiều năm mà cường ngạnh đem tiếng thở dài ấy bóp chết trong cổ họng. 

================================ 

Tác giả tám nhảm: QwQ Tui thật sự không muốn ngược giáo sư, tim tui đang rỉ máu…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét