Thứ Sáu, 30 tháng 8, 2019

Giải mê du hí - chương 52

Chương 52: Phương thức giao lưu “thích hợp” nhất

Bởi vì ý nghĩ vi diệu không hiểu đâu ra trong lòng, Voldemort bình thường hoạt ngôn nhất thời lại không thể phản bác lời Dumbledore.

Mấy phút sau khi tiễn bước Dumbledore, quý ngài Voldemort nghiến răng, đem hết thảy tội tình quy cho Cứu thế chủ mắt xanh đang ngủ trong phòng mình.

Hắn đi vào phòng ngủ, Harry bị đánh bùa vẫn đang ngủ sâu không nhúc nhích.
Lọn tóc mỏng hỗn độn che đi vết sẹo trên trán, có mấy sợi lòa xòa trên mắt, dưới ánh sáng mờ, lông mi dài phủ bóng khiến quầng đen mệt mỏi trên mắt lại đậm hơn một chút. Khi còn bé trường kì thiếu dinh dưỡng, cho dù hiện tại trường học đã cải thiện rất nhiều, sắc mặt lại vẫn tái nhợt như cũ.
Màu môi cũng rất nhạt, đôi môi cho dù trúng bùa ngủ vẫn cố chấp nhếch lên, bày ra vẻ ngoan cường mà yếu ớt.

Có lẽ ánh sáng thực quá mức hôn ám, Voldemort nhìn Harry như vậy, trong nháy mắt thế nhưng lại sinh ra hoảng hốt, một bụng chướng khí vì thua Dumbledore tựa hồ cũng bị bầu không khí yên tĩnh này làm xẹp xuống.

Hắn bất giác vươn ngón tay, gạt mấy lọn tóc không nghe lời trên trán Harry, thời điểm sắp thu tay lại, lại dừng một chút, đầu ngón tay vén tóc mái trước trán lên.

Vết sẹo hình tia chớp xuất hiện trước mắt hắn.

Lý do hắn tới Hogwarts là để thu hồi mảnh linh hồn của mình nhưng thực ra muốn thu hồi Trường sinh linh giá đâu có đơn giản như vậy.

Vương miện, cốc vàng, mề đay đều là vật chết, hắn chỉ cần rút mảnh linh hồn của mình ra, ngay sau khi rút, những đồ vật đó liền vỡ vụn. Về mảnh trên người Nagini… Hắn biết trong khu sách cấm của Hogwarts có một quyển sách đã phủ bụi rất lâu có ghi lại phương pháp giúp rút linh hồn mà không gây tổn hại đến vật chủ nhưng hắn không có mạo hiểm tiến vào Hogwarts để lấy quyển sách đó.

Trong Hogwarts có hai người cho hắn sai phái nhưng Severus Snape tâm tư quá mức kín đáo, khó bảo toàn lão sẽ không nhìn ra hắn đang làm gì, còn Draco Malfoy, đừng nói mang sách về, đến việc thằng nhóc đó có thể sống sót bước ra khỏi khu sách cấm hay không còn chưa biết được.

Lần trước để tiểu Malfoy đi lấy vòng nguyệt quế của Ravenclaw, chỉ chậm chút nữa là nó đã bị mảnh linh hồn trong cái miện hút hết sinh khí rồi.

Cho nên cuối cùng, cho dù rất thích Nagini, Voldemort cũng chỉ cho Nagini ít bùa phòng hộ rồi rút linh hồn mình ra.

Nagini không chết nhưng lực sinh mệnh lại yếu đi rất nhiều.

Voldemort đã từng cho rằng Nagini chính là vật sống mà hắn đối xử nhân từ nhất, nhưng điểm mấu chốt đó sau cái ngày mà hắn nghe lời nhắn con mèo mang đến, nhất thời não bộ co rút, trực tiếp luân chuyển phần lớn sang cho sư tử nhỏ mắt xanh.

Trong nháy mắt đó, suy nghĩ rút Trường sinh linh giá mà không làm tổn thương đến Harry bắt đầu hình thành. Vì thế, hắn quyết định đích thân vào Hogwarts, vừa lúc có thể tới Rừng cấm thăm dò manh mối Ivy để lại.

Vì thế Voldemort quyết định thật nhanh, thay đổi tính toán đưa một Tử Thần Thực Tử vào làm nội ứng, đổi thành chính mình đi vào.

Voldemort biết mình thích Harry, thậm chí cái thích ấy so với Nagini đã ở cùng hắn nhiều năm còn cao hơn một ít.

Nhưng… cũng chỉ như vậy thôi.

Thậm chí sau khi nhận được lời nhắn của Ivy, hắn còn cảm thấy mình bị Harry hấp dẫn có lẽ phần lớn là do Trường sinh linh giá.

Vì thế, cho rằng đã tìm ra nguyên nhân mình thích Harry, Voldemort hủy bỏ luôn kế hoạch “Khiến Harry vô thức yêu mình” vốn đã bị dao động sau khi ăn một đấm của Harry trong mộng đi, bước chân lên con đường theo đuổi phương thức sai lầm.

Chẳng quá nói cho cùng, Voldemort vẫn không thể xác định lý do chính xác có phải do Trường sinh linh giá hay không. Cho nên dù là hắn, với điều kiện tiên quyết là bản thân chưa từng thích một ai, thời điểm xác nhận tâm ý xong lần đầu tiên thay đổi phương pháp ở chung với Harry, cũng có chút chần chừ.

Nhưng phản ứng của Harry cho hắn cổ vũ.

Chúa Tể Hắc Ám am hiểu sát ngôn quan sắc, tất nhiên cũng nhìn ra được nội tâm giãy dụa của Harry. Lúc mới bắt đầu, trong đầu hắn đúng là có hiện lên một xíu xiu ý nghĩ như vậy, nghĩ mình có phải làm hơi quá rồi không. Loại ý tưởng này chỉ chợt lóe rồi biến mất, bởi vì Voldemort sau đó lập tức cảm thấy Harry thật sự có cảm giác với mình cho nên mới lộ ra loại thần sắc như vậy.

Sự thống khổ cùng giãy dụa đó càng thường xuyên tiếp xúc lại càng rõ ràng. Khi hắn tới gần, vẻ mất tự nhiên cùng hô hấp đột nhiên nhanh hơn của Harry làm cho hắn càng thêm xác nhận tình cảm của Harry đối với hắn không đơn giản.

Harry thích hắn, thậm chí so với tưởng tượng của hắn còn sâu hơn rất nhiều.

Về việc này, mấy ngày gần đây càng tiếp xúc lại hiển lộ càng rõ ràng.

Sau đó, quý ngài Voldemort rốt cục xác nhận, loại phương pháp vừa có thể làm hắn vui vẻ, vừa có thể “làm sâu sắc” hơn tình cảm của Cậu bé cứu thế đối với hắn mới là phương thức giao lưu thích hợp nhất đối với hai người họ.

Nếu như nói trong lúc tiếp xúc lại phát hiện tình cảm của Cứu thế chủ đối với mình là chuyện làm Voldemort có chút vui sướng thì hôm nay, phát hiện hành vi của mình cũng có thể bị Harry làm ảnh hưởng, chút vui sướng đó liền biến mất.

Voldemort luôn thích nắm giữ hết thảy. Ngẫu nhiên xảy ra chuyện gì ngoài dự kiến, hắn sẽ vui vẻ tiếp thu nhưng quấy rầy đến kế hoạch của hắn thì hắn không thích chút nào.

Nghĩ vậy, gương mặt đã thả lỏng lại căng lên, đôi con ngươi màu đỏ hơi híp lại.

Nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm xuống, ánh sáng hôn ám lại càng ảm đạm hơn.

Mơ hồ, tối nghĩa, làm người ta bất an.

*****

Harry tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau.

Vừa mở mắt, cậu đã ngồi vụt dậy, ánh mắt cảnh giác nhanh chóng quét xung quanh một vòng, thậm chí còn theo thói quen tính rút đũa phép dưới gối ra nhưng bàn tay chỉ sờ vào một mảnh trống rỗng.
Harry nhớ tới cây đũa phép lông phượng hoàng đã bị mình bỏ lại phòng ngủ.

Trong phòng không có người.

Đến chăn gối ở cái giường bên cạnh cũng phẳng phiu không một nếp nhăn, có vẻ như đêm qua Voldemort cũng không ngủ lại trong này.

Harry xoay người xuống giường.

Giây tiếp theo, đám ý nghĩ ‘ Không có đũa phép cảm giác rất không an toàn’, ‘Phải mau quay lại phòng ngủ’, một loạt đều bị vất ra sau đầu, thậm chí cậu còn không để tâm đến cái cổ vì bị chú ngữ khiến nằm một tư thế suốt cả đêm mà đau nhức, chỉ ngây ngốc nhìn quần áo trên người mình.

Này, này đâu phải quần áo của cậu đâu?

Cậu nhớ rõ bộ quần áo của mình sau khi đánh nhau với Simon cũng bị rách không ít chỗ.

Vậy…

Bộ này là Voldemort thay cho cậu???

Không hề nghĩ đến Voldemort hoàn toàn có thể dùng phép thuật để thay quần áo cho mình, trong đầu Harry chỉ nghĩ đến cảnh tượng kia, mặt nhất thời nóng đến mức có thể luộc trứng gà.

Đừng có nghĩ nhiều, Harry!!!

Tự nhéo mình một cái, ép bản thân bình tĩnh lại.

Harry đi lại giày, lẹp xẹp đứng lên. Di chứng của bùa ngủ khiến cơ bắp toàn thân cậu đều đau nhức, cứng ngắc giống như bị trát thạch cao. Áo ngủ không vừa người, lùng thùng, bùng nhùng, theo động tác của cậu lại càng rũ xuống. Harry thấy thế liền muốn xắn nó lên.

Khi Voldemort từ Rừng Cấm trở về liền nhìn thấy Harry đang vừa đánh vật với bộ quần áo trên người vừa đi ra ngoài. Áo ngủ hoàn mĩ do mình biến ra giờ biến thành nhăn nhúm như giẻ lau khiến hắn không khỏi nhướn mày.

Tiếp đó, Voldemort còn chưa kịp phản ứng, bàn tay đã vô thức nâng đũa phép lên.

Áo ngủ trên người Harry nhất thời biến thành áo choàng của Slytherin.

Động tác trên tay Harry ngừng lại, ngẩng đầu nhìn cái kẻ mặc áo choàng xanh biếc trước mặt mình.
Trong đôi con ngươi xanh lục là ánh mắt hỗn tạp của kinh ngạc, cảnh giác và xấu hổ. Voldemort tiếp xúc với đôi mắt ấy, đột nhiên cảm giác mất tự nhiên lại hiện ra làm hắn hơi chếch tầm mắt.

Tất nhiên, Voldemort không đời nào lại để Harry nhìn ra hắn trốn tránh, trong mắt Harry, hắn vẫn đang nhìn cậu.

“Hôm qua ngươi đã làm chuyện xấu gì rồi?” Harry nghi ngờ.

Voldemort tuy rằng vì động tác trong vô thức của mình mà ngạc nhiên nhưng trên mặt cũng không biểu hiện gì. Hắn không để ý câu hỏi của cậu, ngoài cười nhưng trong không cười thi triển một bùa thời gian, nói: “Mi còn nửa giờ, nên tới lớp rồi, Harry.”

Harry nhìn thời gian xuất hiện trên không trung nhất thời cả kinh, vội vội vàng vàng liền muốn phóng ra bên ngoài, lại đột nhiên nghĩ ra hôm nay là cuối tuần.

“Ngươi lừa ta!”

Cậu tức giận quay mặt trừng Voldemort.

Voldemort trả lại cậu một nụ cười giả lả, “Nhưng mi vẫn chỉ còn có nửa giờ, nửa giờ sau, theo ta vào Rừng Cấm.”

Hắn để gia tinh chuẩn bị bữa sáng ở phòng khách, ung dung đi ra, tao nhã ngồi trên ghế, chờ Harry đi ra.

Ngày hôm qua, sau một phen suy xét, Voldemort quyết định phải đẩy nhanh tiến trình rút Trường sinh linh giá ra khỏi cơ thể Harry.

Mặc kệ việc sau đó hắn vẫn thích Harry như cũ hay là không còn thích nữa, hắn vẫn muốn mau chóng một lần nữa nắm giữ mọi thứ trong tay.

Quyết định xong, hắn đi một chuyến đến Khu sách cấm, tìm được quyển sách kia. Trong sách nói, muốn rút đi Trường Sinh Linh Giá mà không gây thương tổn đến linh hồn của vật chủ thì cần có một loại hoa nhỏ màu trắng mọc sâu trong Rừng Cấm.

Loại hoa này gọi là “Ly hồn”, phải lập tức sử dụng ngay sau khi nhổ, nếu không hoa sẽ như tên, giống như thân thể bị rút đi linh hồn mà héo rũ, cho dù là dùng “Bùa giữ tươi” hay đào cả bầu đất cũng không có tác dụng.

Ăn loại hoa này xong mới rút Trường Sinh Linh Giá, cam đoan có thể dung khí đầy đủ vô khuyết.

Cho nên hắn phải trực tiếp mang theo Harry đi.

======================================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét