Thứ Sáu, 16 tháng 8, 2019

Giải mê du hí - chương 50

Chương 50: Gương hai chiều

Harry bị một câu cuối cùng như đổ thêm dầu vào lửa của Voldemort làm cho tức muốn nổ tung.

Cậu cố ý đi vài vòng quanh Hogwarts rồi mới trở lại tháp Gryffindor. Dọc theo đường đi cũng không gặp phải bà Norris hay những giáo sư đi kiểm tra. Đoạn đường dài cùng hoàn cảnh an tĩnh giúp cậu khi về đến phòng ngủ đã khôi phục lại bình tĩnh.
Kì thật gần đây tính tình Harry không tốt lắm, độ nhẫn nại cũng giảm xuống không ít. Cảm xúc tiêu cực tích tụ lâu trong lòng, hôm nay còn bị trêu chọc, liền giống như quả bóng bay bị thổi căng, bộc phát.

Harry thở dài, tuy cảm xúc tích lũy trong lòng đều đã phát tiết ra nhưng cậu vẫn chẳng cảm thấy tốt hơn, thậm chí trái tim bị cơn tức bóp nghẹt còn ẩn ẩn đau.

Cậu nhéo nhéo mặt mình, điều chỉnh lại cảm xúc cho thoải mái rồi mới mở cửa phòng ngủ.

Nhóm nam sinh trong phòng đang nói chuyện phiếm, nhìn Harry đi vào, mấy người từ đầu học kì đến giờ quan hệ không tốt với cậu liền ngậm miệng lại. Simon lạnh mặt bỏ lại một câu “Không nói nữa”, liền rút về giường của mình.

Sau đó, vài người khác chơi thân với Simon cũng chia ra về giường, không nói lời nào.

Nụ cười trên miệng Harry cứng ngắc.

“Này, thái độ này của các cậu là thế nào?!”

Ron nhìn loại cảnh tượng này lập tức kêu lên. Bởi vì trước Simon có xung đột với Harry nên Ron cũng có chút ghét cậu ta nhưng học cùng một trường, ngủ cùng một phòng, quan hệ xã giao là không thể thiếu, cho nên so sánh với Harry, Ron với Simon ngẫu nhiên còn có thể tán gẫu vài câu.
Nhưng dù có thế, một khi gặp loại tình huống này, Ron vẫn sẽ kiên định đứng về phía bạn thân nhất của mình.

Harry tự nhiên cũng biết Ron khó xử cho nên khi Ron chạy tới vỗ vỗ bả vai mình, cậu cũng trả lại cho cậu bạn thân một nụ cười.

Che chở của Ron làm cho lòng cậu cảm thấy ấm áp nhưng chính vì thế, cậu không muốn vì mình mà cuộc sống của Ron ở trường gặp khó khăn, vì thế đánh gãy lời Ron, nói: “Bạn tốt, tớ hơi mệt, đi rửa mặt đây, chắc đêm nay sẽ ngủ thẳng tới hừng đông luôn.”

*****

Harry nói như thế, cũng mệt mỏi muốn lập tức nằm xuống, nhưng rửa mặt xong, cậu lại không có đi nằm luôn mà lén lút lục rương đồ của mình tìm Gương hai chiều.

Cậu tìm, tìm, lại tìm, một chút bóng dáng cái gương cũng không thấy.

Này… Harry nhất thời có chút nóng nảy.

Gương hai chiều của mình đâu rồi???

Harry nhìn chung quanh một vòng, muốn tìm những góc có thể giấu đồ trong phòng ngủ.

Đúng lúc này, cậu cảm thấy có một ánh mắt đang lén lút theo dõi mình, lập tức quay phắt lại, kết quả nhìn thấy ánh mắt trốn tránh của Simon.

“Có phải cậu lấy gương của tôi không?” Harry tiến tới kéo Simon ra khỏi chăn, lạnh giọng hỏi.

Sắc mặt nghiêm nghị lạnh như băng, môi mím chặt, đôi con ngươi ngọc bích hơi nheo lại, biểu tình dữ tợn chưa từng thấy làm Simon sợ tới mức run rẩy nói không nên lời.

“Cái, cái gì gương, tôi. . . không biết!”

Môi Simon run rẩy, cuối cùng lắp bắp vài từ rõ ràng là nói xạo.

“Không biết?”

Harry nhẹ giọng hỏi lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Simon không chớp mắt lấy một cái.

Simon cảm giác như mặt mình cũng bị ngọn lửa trong đôi mắt Harry đốt cháy, miệng cậu ta run rẩy trong chốc lát, cuối cùng vẫn nói thật, “… Bị, bị tôi đập nát ném, ném vào thùng rác rồi… Hiện tại, hẳn là… không còn. . . ở trong Hogwarts nữa…”

Nói xong, thân thể Simon giống như thoát lực, xụi lơ.

Đáp lại những lời này, trước mặt liền nghênh đón nắm tay của Harry.

“A!!!”

Simon kêu lên một tiếng, bưng kín cái mũi bị đánh chảy máu.

Cậu ta không thể tin nổi Harry chỉ vì một cái gương mà đánh mình. Nhìn nhìn máu dính trên tay, đột nhiên càng cáu tiết, cũng tiến lên cho Harry một đấm.

Simon đánh trả biến một cuộc ẩu đả đơn phương thành ẩu đả lẫn nhau.

Bọn họ ngươi một đấm, ta một đấm, rất nhanh đều đã dính đầy vết thương, trên mặt đầy vết bầm xanh tím. Cả hai hoàn toàn từ bỏ hình thức chiến đấu của phù thủy, giống như Muggle dùng hành động trực tiếp nhất để phát tiết tức giận.

Hai người đánh lộn làm một đám nam sinh xung quanh cũng choáng váng, trong lúc nhất thời không biết phải chạy đi gọi giáo viên hay chạy lại tách hai người họ ra trước.

Vì thế, khi Voldemort bị con mèo xám trắng cắn tay áo kéo tới phòng ngủ, chỉ nhìn thấy hai con sư tử nhỏ đang lăn trên mặt đất bóp cổ nhau.

Voldemort nhìn tình thế này, trực tiếp ném cho mỗi đứa một bùa “Lực kính tùng tiết”. Hai đứa bị đánh bật khỏi nhau vẫn còn không chịu thua trừng trừng nhìn đối phương, ánh mắt tràn đầy sát khí, khiến Voldemort thật hết nói nổi.

Chúa Tể Hắc Ám giả dạng Rex Taylor khóe miệng hơi run rẩy hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”

Harry thẳng thắn vất cho Voldemort một ánh mắt ‘Ai cần ngươi lo?’, sau đó tức giận cúi gằm mặt trừng mặt đất. Còn Simon nhìn thấy giáo sư, vẫn là ngoan ngoãn trả lời, “Giáo sư Taylor, em chỉ là không cẩn thận đánh vỡ một cái gương của cậu ta.”

“Gương?”

Voldemort nghiền ngẫm, nhếch khóe môi.

Nói thật, nếu không phải con Bánh bao không ngừng kéo hắn, hắn căn bản sẽ không đi quản mấy việc lông gà vỏ tỏi như kiểu học sinh đánh nhau. Dù gì hắn đến đây cũng không phải thực sự là để làm giáo viên, cho dù là Harry thường xuyên khiến hắn nghĩ muốn đùa một chút cũng không thể làm hắn bỏ quên mục đích chính của mình.

Nhưng lần này, Voldemort lại cảm thấy bản thân đạt được một kinh hỉ ngoài ý muốn.

“Đúng vậy, chính là một cái gương.”

Simon cũng không biết đó là gương hai chiều, cho nên mới tức giận bởi Harry vì một cái gương mà đánh mình. Còn Voldemort vừa nghe tới gương, lại nhìn hành vi của Harry, liền biết cái gương đó nhất định chính là gương hai chiều.

Có thể dùng gương hai chiều để mật báo, điểm này chính Voldemort cũng không nghĩ đến.

Thiếu chút nữa là thằng nhóc khoác da sư tử này làm được rồi.

“Có lẽ cái gương đó đối với cậu Potter mà nói cũng không đơn giản chỉ là một cái gương.” Voldemort một lời hai nghĩa ám chỉ.

Harry nghe xong, trong lòng nhất thời trùng xuống.

Voldemort đã đoán ra ý đồ của cậu rồi.

“Đúng vậy thưa giáo sư, đó là quà sinh nhật của em.” Harry cứng cổ nói.

Voldemort đoán được thì sao chứ, Harry vẫn không hợp tác đem lời Voldemort nói xuyên tạc theo hướng khác.

“Hơn nữa còn là món quà mà trò rất quý,” Voldemort thế nhưng lại không vạch trần, nương theo lời Harry nói, “Chỉ là tôi vốn cho rằng, so với gương thì học sinh Gryffindor thích những món đồ tràn ngập mạo hiểm cùng vui vẻ hơn chứ?” Tỷ như cái “Hộp hù dọa” từng thấy trong mộng chẳng hạn.
Voldemort có ấn tượng khắc sâu đối với lần xé hộp mở quà đó.

Không chỉ bởi vì lần đó hắn mang theo chờ mong lại mở ra một cái hộp rỗng mà còn bởi không khí được sự vui vẻ của Harry lan ra, thật quá mức hấp dẫn ánh mắt người nhìn. Lúc sư tử nhỏ mắt xanh nghiêm túc ôm phần quà cuối cùng nhìn hắn, thật sự khiến hắn muốn quên mà quên không được.

Nghĩ lại cảnh đó, Chúa Tể Hắc Ám trong nháy mắt cư nhiên thấy tim mình đập nhanh hơn. Cái loại cảm giác xa lạ ấy làm biểu tình trên mặt hắn càng thêm khó hiểu.

“Đúng là em thích những đồ chơi mang tính kích thích hơn nhưng chỉ cần là quà của người khác tặng thì em đều quý trọng.”

“Vậy sao?”

Voldemort thản nhiên hỏi lại một câu.

Trong mắt hắn, những lời này của Harry, độ đáng tin thực sự không quá cao nhưng hắn không dây dưa tiếp mà quay về với tình hình hiện tại.

“Cho nên trò mới vì vậy mà cùng bạn cùng phòng làm một trận đánh nhau kiểu Muggle?”

“Đúng vậy, giáo sư, Potter hẳn nên bị phạt.” Simon mặt mũi bầm dập bên cạnh nhân cơ hội nói. Voldemort quét mắt nhìn Simon, lại nhìn Harry. Chỉ thấy sư tử nhỏ vừa nghe những lời này xong liền quay đầu trừng mắt nhìn Simon, như thể chỉ cần cậu ta nói thêm một câu nữa, cậu sẽ ngay lập tức bổ tới một đấm.

Simon nhìn thấy ánh mắt của Harry liền rụt cổ.

Nhìn cảnh tượng này, Voldemort không hiểu sao cảm thấy cạn lời, hắn im lặng một lát rồi mới nói, “Mỗi người trừ 20 điểm. Ngày mai trò Harry tới chỗ tôi cấm túc, Finnigan tới chỗ Filch.” Finnigan là họ của Simon.

“Thật xin lỗi, giáo sư, ngày mai em cũng phải cấm túc ở chỗ Filch.”

“Tôi sẽ đi nói với lão, đem lệnh cấm túc của trò chuyển tới chỗ tôi,” Voldemort nói, “Không thể mặc kệ để các trò hủy luôn phòng trưng bày huy chương của lão được.” Lý do đầy đủ hợp lý, ai không biết còn tưởng vị giáo sư mới tới thật sự là đang nghĩ cho mọi người.

Còn lâu nhé!

Voldemort đương nhiên là đang nhân cơ hội giành ích lợi về cho mình rồi.

Hắn cũng không có thời gian đâu ngồi chờ Harry hoàn thành hai tuần cấm túc xong rồi mới bắt đầu điều tra, từ lời của Ivy, hắn đoán Harry đóng vai trò quan trọng trong lần tìm kiếm này của mình.

“Còn bây giờ,” Voldemort lại nói thêm, “Trò Potter, đi theo tôi.”

*****

Harry đương nhiên là không muốn nhưng không thể không đi theo Voldemort.

Ai bảo Voldemort đang khoác vỏ Rex Taylor, còn mang trên mình danh hiệu giáo viên chứ.

Một đường đi theo Voldemort tới căn phòng Hogwarts sắp xếp làm chỗ ở cho hắn, Voldemort không nói thêm gì, vẩy đũa phép biến ra một cái giường cùng nguyên bộ chăn ga, gối đệm, tiếp đó, hướng Harry vung tay một cái, Harry lập tức bay khỏi mặt đất, rơi lên giường.

Voldemort còn cẩn thận bổ sung thêm cho cậu một bùa ngủ. (Bewitched Sleep)

Hắn mang Harry đến đây đương nhiên không phải là để làm gì cậu. Giằng co suốt một ngày, cho dù là Chúa Tể Hắc Ám thì cũng biết mệt. Nguyên nhân hắn làm thế này chủ yếu là để phòng ngừa lúc Dumbledore tới, cậu sẽ trộm mật báo cho lão mà thôi.

Dù sao thì tên nhóc này cũng giống như lão ong mật, không phải chỉ là một con sư tử thuần túy.

Nghĩ tới phiền toái lập tức sẽ tìm tới cửa, Voldemort thực không phúc hậu chọt chọt má Harry vừa bị hắn cưỡng chế đi ngủ.

Đúng lúc này, một trận tiếng đập cửa truyền đến.

Cho dù là việc nằm trong dự kiến nhưng Voldemort vẫn không vui mím môi.

“Giáo sư Taylor, thầy có ở trong không?”

Người tới đúng là Dumbledore.

=====================================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét