Thứ Bảy, 10 tháng 8, 2019

Giải mê du hí - chương 49

Chương 49: Nước mắt Alisa

Harry không cãi lại, lão Filch tự nhiên rất vừa lòng.

Rất nhanh, Harry bị kéo đến phòng làm việc của lão.

Lão Filch bởi vì thân là một pháo lép(*), cho nên tâm lý có chút vặn vẹo, vẫn luôn lấy việc tra tấn học sinh làm thú vui. Lần này Harry rơi vào tay ông ta tất nhiên tránh không được một phen đau khổ. Cũng may, lão Filch cũng không có gan dùng đạo cụ hắc ám để trừng phạt học sinh, bản thân ông ta lại càng không thể làm ra pháp thuật hắc ám cho nên đối với Harry bao năm phải ở nhà Dusley làm việc như gia tinh mà nói, chút việc này cũng không hề gì.
(*) Pháo lép: Ý chỉ lão Flich là một Squib, á phù thủy, một người sinh ra trong một gia đình phù thủy nhưng lại không có, hoặc chỉ có một ít năng lực phù thủy.

Ước chừng đến 9 giờ, Harry cũng đã hoàn thành xong đống công việc Filch vất cho cậu. Vỗ vỗ bàn tay vì không được phép dùng pháp thuật mà bị khăn lau làm lấm bẩn, đi ra khỏi phòng trưng bày huân chương.

Mệt quá…

Harry vươn vai, đánh một cái ngáp.

Nhưng Harry không có lập tức trở về tháp Gryffindor. Cậu rẽ trái, rẽ phải, cuối cùng đứng trước văn phòng của giáo sư môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám.

Cậu lấy lại bình tĩnh, gõ lên cửa vài cái.

[Không có khẩu lệnh, ta còn lâu mới cho ngươi vào quấy rầy ngài nghỉ ngơi]

Từ sau khi Voldemort đến, thú canh cửa dựa theo sở thích của hắn cũng biến thành một con rắn cái. Con rắn lắc lư cái đuôi nhỏ dài, dùng Xà ngữ lầu bầu nói.

[Ta có việc tìm hắn]

Harry dùng xà ngữ trả lời.

[Ơ, ngươi hiểu lời ta nói?]

Rắn rõ ràng không có mí mắt nhưng Harry lại cảm thấy đôi mắt con rắn kia hình như mở to hơn, cái lưỡi chẻ phun ra nuốt vào, biểu đạt sự tò mò.

[Đúng vậy, ta nghe hiểu được, giờ ngươi có thể đi gọi hắn chưa?]

Lời còn chưa dứt, cánh cửa vẫn luôn đóng chặt đột nhiên bị người từ bên trong mở ra. Một bàn tay vươn ra kéo cậu vào, tiếp đó cánh cửa cạch một tiếng bị đóng khóa lại.

Harry lảo đảo ngã vào vòng tay người vừa kéo mình.

Mùi hương quen thuộc làm toàn bộ lông trên người cậu đều như muốn dựng đứng hết lên, từ trong ngực đối phương ngẩng đầu, lập tức đối diện với đôi mắt đỏ sậm. Màu đỏ xinh đẹp như bẫy rập, lẳng lặng chờ con mồi tự động sa vào.

Tóc đen, mắt đỏ.

Voldemort lớn mật đến mức khôi phục nguyên dạng ngay trong văn phòng tại Hogwarts!

Harry nhất thời nghẹn lời, phục hồi lại tinh thần, thấy Voldemort đang cười trêu chọc nhìn mình. Lúc này cậu mới ý thức được vì bị hắn lôi kéo, giờ cậu trông giống như đang yêu thương nhung nhớ ngây người trong lòng hắn thật lâu!

Harry lập tức tránh ra, lui lại mấy bước, đứng tại vị trí có thể tùy thời duỗi tay ra mở cửa, ánh mắt lộ vẻ cảnh giác.

Đối với việc Harry tránh ra, Voldemort hoàn toàn không ngăn lại, giống như vừa rồi hắn thực sự là bị Harry “không cẩn thận” ngã vào người mà thôi.

Chúa Tể Hắc Ám khẽ nhướn đuôi lông mày, biết rõ còn hỏi, “Trễ như vậy rồi, có chuyện gì không?”

“Ta nghĩ chúng ta cần nói chuyện.”

Harry cảm thấy mình hoàn toàn không có kiên nhẫn chờ đến cuối tuần để nói chuyện với Voldemort. Có con mèo trợ giúp, Voldemort gần như có thể theo dõi cậu 24/24, cậu căn bản không hề có cơ hội đi gặp thầy Dumbledore.

Về phần những giáo sư khác, giáo sư McGonagall cũng không có khả năng y như cụ Dumbledore, còn Snape, chương trình học Bế quan bí thuật đã sớm chấm dứt, bằng trình độ trở mặt hiện giờ của hai người, Harry cũng không có khả năng đi nói cho lão biết chuyện này. Mà những người còn lại, trừ bỏ không quen chính là không quen.

Chờ một chút!

Mình có thể nói cho chú Sirius, sau đó bảo chú ấy chuyển lời cho thầy Dumbledore mà! Suy xét một phen, Harry cảm thấy mình thật ngốc! Khốn đốn nguyên ngày, lại hoàn toàn bỏ quyên thứ đồ hữu dụng như Gương hai chiều.

Tư duy chuyển hoán, Harry đột nhiên không còn muốn nói chuyện với Chúa Tể Hắc Ám nữa nhưng cậu biết, nếu hiện tại nói thẳng mấy câu kiểu như “Không có gì” thì sẽ chỉ làm Voldemort đoán được cậu có kế hoạch khác, vì thế cậu nói tiếp, “Con mèo kia…là thế nào?”

Một khi đã như vậy, cậu cũng không ngần ngại nhân cơ hội hỏi về chuyện tiểu thư Ivy.

Tuy cậu coi việc diệt trừ Voldemort quan trọng hơn nhưng cứ hỏi xem, vạn nhất sau trận chiến cuối cùng cậu may mắn sống sót, vậy cậu nhất định sẽ đi hoàn thành thỉnh cầu của cô ấy.

“Nó tới truyền thư.”

Nhớ tới con mèo kia có thể làm chuyện rất nhiều phù thủy không thể làm, né tránh nhiều ma pháp phòng ngự như vậy đi tới trước mặt hắn, ánh mắt Voldemort không khỏi thâm trầm, chỉ một con thú cưng cũng có thể làm được đến trình độ này, vậy sức mạnh của cô gái tóc bạc kia càng sâu không lường được.

Voldemort không thể không nói, nếu Ivy đứng về phe Dumbledore, phần thắng của hắn ít nhất sẽ lập tức giảm xuống hơn một nửa.

“Thư?”

Voldemort từ chối cho ý kiến, đi tới bàn làm việc, từ trong ngăn kéo lấy ra một chuỗi vòng cổ nhìn rất quen mắt, đưa cho Harry.

“Cái vòng này là…”

“Nó gọi là “Nước mắt Alisa”, là quà Alisa tặng Ivy vào sinh nhật năm 17 tuổi.” Voldemort dừng một chút, “Nghe nói, màu của nó giống hệt màu mắt của Alisa.”

Voldemort nhớ lại, Ivy còn nói cho hắn, đó là nước mắt “Hạnh phúc và vui sướng”, hắn cảm thấy cái này quá phóng đại rồi.

Nước mắt Alisa…

Ngón tay Harry nhẹ nhàng vuốt ve mặt ngoài vòng cổ, tựa hồ thật sự cảm giác được nhiệt độ nước mắt. Chẳng qua, nếu để cậu biết ý nghĩa của chuỗi vòng này, nhất định sẽ rất bất ngờ, bởi vì chiếc vòng màu xanh ảm đạm không có chút nào biểu hiện của hạnh phúc và vui sướng.

Từng viên bảo thạch cực kì giống nước mắt lại biểu thị cho hạnh phúc tràn ngập được sao?

Harry nhớ tới câu chuyện nghe được trong mộng, nhất thời cảm thấy suy sụp, nhưng cũng không đắm chìm vào đó lâu.

Cậu hỏi, “Thư đâu?”

“Ở trên tay mi.”

Voldemort trả lời rõ ràng nhưng câu trả lời này lại khiến Harry cảm thấy hắn đang trêu mình.

“Chỉ có một cái vòng cổ này?” Harry nhìn chằm chằm vào mắt Voldemort, tỏ vẻ nghi ngờ.

“Đúng vậy.”

Voldemort đáp, nhìn thẳng vào Harry, ánh mắt màu đỏ không có chút trốn tránh nào.

Chuyện này kì thực Voldemort không có lừa Harry, con mèo xám trắng đích thực chỉ mang tới cái vòng cổ này.

Nhưng hắn không lừa, không có nghĩa là hắn không giấu giếm.

Cái vòng cổ này lúc mới được đưa đến có một phần lực lượng của Ivy bám vào, ngón tay Voldemort vừa chạm tới, giọng nói của cô liền phát ra, truyền đạt lời nhắn của cô tới Voldemort.

Chỉ là sau khi nói một lần, bất kể Voldemort có dùng cách nào thì lời nhắn cũng không phát lại lần thứ hai nữa.

Nói cách khác, nếu Voldemort lỡ có nghe nhầm, vậy tin nhắn thoại này hoàn toàn vô dụng.

Đó cũng là nguyên nhân Voldemort đoán Ivy chủ đích đem lời nhắn tới cho hắn chứ không phải cho Harry.

Về phần bên trong lời nhắn rốt cuộc có cái gì, Voldemort hiện giờ còn chưa tính nói cho Harry biết, bởi vì hắn vẫn còn hoài nghi. Một trong những mục đích hắn tới Hogwarts lần này chính là làm theo lời Ivy nói, truy tìm manh mối có thể có trong Rừng Cấm.

Tất nhiên, hắn không hề có hứng thú giúp đỡ vị tiểu thư tóc bạc kia nhưng sức mạnh mà Ivy nhắc tới làm cho hắn giật mình.

“Ngươi nhất định là đã giấu thư đi rồi.”

Voldemort biểu hiện một bộ “Ta thật sự không lừa ngươi” nhưng Harry đã nhìn vẻ mặt này quá nhiều rồi, hoàn toàn không đáng tin.

“Harry, sao ngươi không thử tin ta một lần?” Voldemort giống như hoàn toàn không phát hiện ra trình độ nói dối không chớp mắt của bản thân, mở miệng hỏi.

“Bởi vì ý nghĩ “Tin tưởng ngươi” đáng sợ y như viễn cảnh có một ngày nhìn thấy ngươi và thầy Dumbledore tương thân tương ái với nhau vậy.”

Đại khái là do đồ vật trong mộng xuất hiện trong hiện thực, gợi lại một ít cảm thụ của Harry khi còn trong trò chơi, thói quen châm chọc Voldemort hồi đó tưởng đã từ bỏ lại bất thần trồi lên.

“So với lão ong mật, ta càng nguyện ý tương thân tương ái với ngươi hơn.”

Voldemort nói xong câu đó, hài lòng nhìn sắc mặt Harry trong nháy mắt trở nên rất mất tự nhiên, đôi mắt xanh biếc hơi rối loạn, cuối cùng lại giống như có hai đốm lửa nhảy nhót.

“Voldemort!”

Harry không thể nhịn được nữa quát.

Cậu không biết Voldemort gần đây có phải nhìn thấu việc cậu thích hắn rồi hay không, cho nên luôn cố ý dùng mấy lời nói ám muội đùa giỡn cậu. Kẻ không hiểu tình yêu như Voldemort, đương nhiên không biết mấy lời nói đó có thể khiến cậu giãy dụa đau khổ ra sao.

Không, Voldemort hiểu được.

Harry tức giận nắm chặt tay, cho dù Voldemort không hiểu rõ “Yêu” là như thế nào nhưng hắn biết rõ phải làm sao để khiến cho địch nhân của mình càng thêm thống khổ.

Harry rõ ràng đã đem đoạn tình cảm này chôn xuống nơi sâu nhất, còn lấp vài tầng đất, san phẳng. Nhưng hành vi của Voldemort gần đây lại giống như cố tình đối nghịch cậu, cầm xẻng từng chút từng chút khai quật phòng tuyến dưới đáy lòng cậu lên.

“Bình tĩnh một chút, Harry.”

Voldemort nhìn Harry tức giận, ngược lại cong môi, nụ cười này lần thứ hai đâm vào thần kinh Harry.

Cậu nắm chặt vòng cổ, xoay người rời đi.

Ngay vào lúc bàn tay chạm lên nắm cửa màu bạc muốn mở cửa, Voldemort đằng sau chợt mở miệng.

“Muốn biết tại sao ta tới Hogwarts không?”

Nghe thấy, bước chân Harry lập tức khựng lại.

Nhưng cậu không quay đầu, rũ mắt chờ Voldemort nói tiếp. Cậu thực sự không muốn nghe Voldemort nói thêm một lời nào nữa nhưng tin tức này có lẽ hữu dụng, làm đại não cho dù tức muốn nổ vẫn cố nhịn xuống.

“Là vì ngươi.”

RẦM!!!

Giây tiếp theo, cánh cửa trước mặt Voldemort mạnh mẽ đóng sầm lại.

Voldemort nhìn cánh cửa bởi vì bị dập mạnh, sau khi đóng lại vẫn còn hơi rung lên, nụ cười nơi khóe miệng lại sâu thêm vài phần.

Một trong những nguyên nhân hắn đến Hogwarts đích xác là Harry.

Chẳng qua ————

Nói đúng hơn, là vì Trường sinh linh giá trong cơ thể cậu.

================================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét